THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Nhị trưởng lão nhìn cử chỉ gấp rút của tên đồ đệ thân tín. Lão biết sự việc khá nghiêm trọng, hắn mới trực tiếp đến Hoa Kiếm Phong bẩm báo.

Lão bình tĩnh nói “Việc gì?”

Tên đồ đệ nhanh chóng bẩm báo “Đệ tử Âu Dương Sinh ở đông bắc Bắc Cảnh báo lại. Tình hình sinh biến ở lục thành. Mười ngày sau lục thành tập hợp ở thung lũng Vô Xương thiết lập Liên Minh. Vị đệ tử đó báo lại bên trong chắc chắn có mưu đồ liên quan Huyền Môn. Phiền trưởng lão trợ giúp…”

Phương Triết có phần lo lắng.

Âu Dương Sinh vốn là người lãnh đạm ít khi nói chuyện. Việc hắn báo về chắc chắn không phải là việc nhỏ.

Phương Triết hướng nhị trưởng lão dò hỏi “Trưởng lão tính thế nào…”

Nhị trưởng lão thoáng giật mình. Đây chính là một câu hỏi dùng để thăm dò cử chỉ của lão.

Người nào không biết Âu Dương Sinh cùng vị viện trưởng tương lai có giao tình. Hơn nữa còn là huynh đệ kết nghĩa. Việc này không đưa ra câu trả lời thỏa đáng là không được.

Lão nói “Việc này có liên quan đến Huyền Môn, hơn nữa lại oanh động một khu vực lớn ở đông bắc Bắc Cảnh. Nguyên quán của đệ tử Đạo Viện, cho nên không thể xem nhẹ!”

Nói đến đây, lão thở ra một hơi nhẹ nhõm. Câu trả lời này chính là vô cùng thỏa đáng.

Lão nói tiếp “Cho nên, sư huynh ta sẽ nhờ Lam Môn sư đệ cùng Lữ sư đệ đến thung lũng Vô Xương một chuyến. Sẵn tiện thử uy lực của hai thanh bán thần khí như thế nào...”

Câu trả lời này khiến Phương Triết vô cùng hài lòng. Chỉ là bản thân hắn biết đoạn đường từ Đạo Viện đến Vô Thượng Tông đã mất hơn mười ngày đường nếu sử dụng thượng phẩm phi hành kiếm Lưu Quang Kiếm. Còn thung lũng Vô Xương lại phải đi thêm ba đến bốn ngày đường nữa mới đến nơi. Theo như cách di chuyển thông thường, đúng là không có thể kịp thời có mặt.

Dù vậy, ý tứ nhị trưởng lão phái hai vị trưởng bối đi xử lý tin tức mà một đệ tử báo lại chưa thông qua kiểm chứng. Điều này nói lên nhị trưởng lão đã vô cùng xem trọng hắn mới có đề xuất như vậy.

Phương Triết hài lòng nói “Nhị trưởng lão sắp xếp quả nhiên là chu đáo. Chỉ là theo vãn bối biết được, đoạn đường từ Đạo Viện đến thung lung Vô Xương khá xa, muốn di chuyển theo cách thông thường phải mất mười lăm ngày đường. Xem như hai vị trưởng lão có đến cũng đã muộn”

Hắn cân nhắc một hồi rồi nói tiếp “Nếu vậy nhị trưởng lão cứ coi sóc Đạo Viện cho tốt, việc này để vãn bối tự nghĩ cách...”

Nhị trưởng lão nghe Phương Triết phân tích tình huống, đơn giản nhưng lại vô cùng hợp lý. Tuổi còn trẻ nhưng tính cách tỉ mỉ khiến nội tâm lão khâm phục.

Mặc khác, lão cũng có một phần đắc ý vì đã đặt niềm tin vào một thiếu niên chỉ vừa mới đến Đạo Viện không lâu.

Cho nên việc làm hài lòng, nói thẳng ra là nịnh bợ đối phương là một việc chưa có tiền lệ. Mặc dù vậy đây là cảm giác hoàn toàn tự nguyện, tâm trạng cực kỳ thoải mái, không có bất kỳ cảm giác gò bó nào.

Đối phương đã vì Đạo Viện cung cấp một lượng lớn tài bảo. Đối phương lại chuẩn bị đến một đại tông môn tạo một mối quan hệ tốt đẹp, việc này thành công xem như Đạo Viện có một chỗ dựa cực kỳ vững chắc trong tương lai. Đây còn là một nhiệm vụ của một vị tân nhiệm viện trưởng nên làm.

Sau nhiệm vụ này, sẽ chính thức chọn ngày lành tháng tốt tổ chức đại lễ kế vị. Đây có thể được xem là vẹn cả đôi đường.

Phương Triết nhìn sắc trời, hắn nói “Vậy vãn bối trước trở về Thủy Trúc Lâm nghỉ ngơi. Hôm sau sẽ bắt đầu lên đường, phiền nhị trưởng lão thông báo cho các vị trưởng lão việc này...”

Nói đến đây, hắn phóng xuất con Thần Ưng Cổ Hồng ra bên ngoài.

Con Thần Ưng Cổ Hồng vừa ra bên ngoài đã khiến không khí xung quanh dao động. Thân ảnh đồ sộ của con Thần Ưng Cổ Hồng khiến nhị trưởng lão nhất thời mở hai mắt to ra nhìn. Lão không nghĩ tới, phi hành thú của một đại tông môn ở Quỷ Vực. Phương Triết có thể sở hữu một con, loại phi hành thú này lại là thứ không thể truyền ra bên ngoài.

Con thần ưng nhìn hoàn cảnh lạ lẫm ở Bắc Cảnh. Nó nhắm hai mắt lại rồi ngẩng đầu rống lên một tiếng thét kéo dài. Âm thanh nhất thời vang dội tứ phương.

Cảm giác này chính là thống khoái cùng cực, nó mới biểu hiện như vậy.

Phương Triết không do dự, phóng lên lưng con thần ưng rồi điều khiển nó phi hành trở về Thủy Trúc Lâm.

Con thần ưng chỉ vỗ cánh một cái, thân hình vốn đồ sộ mập mạp của nó khẽ động. Đôi cánh vỗ một cái cực kỳ mạnh, xung quanh Ngũ Trảo Hoa đều bị nó thổi bay. Tức khắc, cả nó và chủ nhân đều biến mất tại chỗ.

Phương Triết giật mình, hắn mở mắt nhìn xung quanh thì nhận ra bản thân đang đứng trên lưng con thần ưng, vị trí chính là trên bầu trời Thủy Trúc Lâm.

Hắn hoa cả mắt khi nhận ra, tốc độ của con thần ưng như thể thuấn di từ một vị trí này đến một vị trí khác. Tốc độ không còn dùng ánh sáng hay âm thanh để mà miêu tả.

Thông thường từ đỉnh Hoa Kiếm Phong đến Thủy Trúc Lâm. Cưỡi phi hành kiếm cũng mất từ mười đến hai mươi hô hấp mới tới. Còn con thần ưng chỉ là một cái chớp mắt.

Chiếc bóng của con thần ưng che chắn một vùng bên dưới, khiến một nhóm đệ tử ở khu vực phụ cận nhất thời kinh ngạc. Bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một con phi hành thú to lớn như vậy.

Phương Triết điều khiển con thần ưng chậm rãi đáp xuống bờ hồ. Tốc độ lúc này như thể cả hai đang du ngoạn ngắm phong cảnh xung quanh Thủy Trúc Lâm.

Bộ dáng của con Thần Ưng Cổ Hồng có một phần đắc ý.

Phương Triết thả Tiểu Hắc, Tiểu Bạch và con Thuồng Luồng ra bên ngoài.

Cả Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vừa được tự do, lại phát hiện cảnh vật quen thuộc xung quanh. Cả hai nhất thời kích động, chạy nhảy khắp nơi.

Con Thuồng Luồng không có quá nhiều lựa chọn. Nó như một lão giả chậm rãi trườn xuống bờ hồ. Nơi này linh khí dồi dào. Mặc dù so với Quỷ Vực không mấy thích hợp bằng, nhưng vẫn có thể tu luyện.

Nó lặng lẽ trườn xuống đáy hồ rồi cuộn tròn lại bắt đầu quá trình tịnh dưỡng.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đùa giỡn một hồi, cả hai nhìn lên lưng con thần ưng. Sau một lúc, cả hai con sủng thú quyết định phóng vút lên lưng con thần ưng đùa giỡn.

Con thần ưng lúc đầu có phản ứng khó chịu, sau một hồi quen tính cách của hai con sủng thú. Cả ba bắt đầu bay lượn, tự do đi lại như thể đã thân thiết nhau tự bao giờ.

Phương Triết thấy vậy, hắn chỉ có thể lắc đầu mỉm cười. Hắn cứ tưởng hai bên sẽ đánh nhau một trận mới quen biết, không nghĩ tới con thần ưng mập mạp đó lại dễ dàng tiếp cận đến như vậy.

Đến đây, hắn chọn một mô đất bên cạnh bờ hồ rồi ngồi xuống xếp bằng.

Hai mắt hắn nhắm lại tiến vào quá trình tu luyện.

Bình luận

Truyện đang đọc