THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN


Hoa Lạc Đồng lúc này nhìn về phía Phương Triết đang gặp tình trạng hung hiểm, chỉ cần một hai hô hấp nữa Phương Triết chắc chắn phải chết.
Nàng lấy hết sinh lực còn sót lại cố gắng di chuyển, nhưng mỗi một khoảng cách, cơ thể lại bị vô số hắc kiếm cắm chặt.

Trong một thời gian ngắn, cả người nàng bị hàng nghìn thanh hắc kiếm xuyên qua.

Từng dòng máu màu đen chảy xuống thấm đượm cả y phục.
Tiểu Bảo Bảo không cách nào giúp mẫu thân, nó cứ bay xung quanh với thái độ cực kỳ gấp rút kèm theo gương mặt sắp khóc.
Lão Tàn nhìn tình cảnh Dạ Xoa có tình cảm với con người, hắn dừng đao lại rồi nói “Không nghĩ tới, người và Dạ Xoa có thể nảy sinh tình cảm.

Chuyện này ta chưa từng thấy qua, đúng là nhân sinh có quá nhiều điều lý thú.

Chẳng quá không vì thế mà làm cho ta nguôi ngoai cơn giận này!”
Nói rồi, hắn lại giơ Quỷ Diện Đao lên một lần nữa.
Đại đao bổ xuống được một nửa thì thời gian tức thì trì hoãn lại.
Thời gian trong phút chốc như dài vô tận, đại đao bổ xuống ở khoảng cách ngắn nhưng cực kỳ chậm rãi.
Lão Tàn ngơ ngẩn ngước nhìn lên trên bầu trời thì phát hiện ở trên bầu trời xuất hiện một thân ảnh lão giả tóc bạc trắng khoác trên người bạch y trắng muốt.

Chân dung người này vừa xuất hiện khiến hắn đổ mồ hôi hột.
Hình ảnh này không phải ai khác chính là chân dung thường xuất hiện hành hiệp trượng nghĩa trước kia.

Người này chính là Ngự Kiếm Tôn Giả đỉnh đỉnh đại danh ở Thần Vực.

Ngự Kiếm Tôn Giả khẽ niệm “Hành Thiên: Chiêu Quang!”
Tức thì không gian ảm đạm gợn lên một cơn sóng với áp lực vô biên khó tả.

Trên bầu trời bắt đầu xuất hiện vô số tia sáng chiếu rọi xuống.

Từng tia sáng chiếu rọi xuống mặt đất tạo thành hàng nghìn trụ trời bằng ánh sáng.

Bên trong trụ trời ẩn chứa hư ảnh đại kiếm.
Ngự Kiếm Tôn Giả tiếp tục niệm “Sát!”
Tức thì trụ trời lóe lên một tia sáng rực rỡ, đánh trực diện về phía Lão Tàn cùng nhóm thuộc hạ.
Trong tầm mắt Lão Tàn chỉ kịp nhìn thấy một hào quang sáng chói của một thanh đại kiếm lao đến.
Hắn cùng thuộc hạ không cách nào phản kháng, không cách nào thốt lên liền hôi yên phi diệt.
Chỉ một chiêu liền diệt sát bảy thành viên của Cửu Sát Đoàn.

Trong Cửu Sát Đoàn chỉ còn lại phu nhân Lão Tàn là Tuyết Nương cùng hai nữ nhi Tiểu Băng và Tiểu Lăng.
Ngự Kiếm Tôn Giả không nhìn về phía ba người còn lại của Cửu Sát Đoàn mà nhàn nhạt nói “Ta không giết nữ nhân, nhưng các ngươi nên quay đầu là bờ.

Muốn báo thù đến Thiên Sư Đường tìm ta!”
Tuyết Nương cùng hai nữ nhi nhìn nhau rồi tranh thủ rút lui.
Bọn họ thật sự sợ hãi, không dám ở lại lâu hơn.
Trận Pháp “Cửu Sát Võng” không người khống chế cũng nhanh chóng sụp đổ.

Toàn bộ áp lực do “Cửu Sát Võng” tạo ra cũng dần mất đi.
Lúc này, Phương Triết mới hoàn toàn tự chủ được bản thân.
Hắn nhanh chóng phóng đến Hoa Lạc Đồng đang rơi tự do xuống rồi đón lấy.

Nàng ta lúc này đã trở về diện mạo bình thường trước đó, chỉ là khắp người đầy vết thương.

Cơ thể nàng run rẩy vì vẫn còn sợ hãi.
Thiên Sát Ấn của bảy người bị diệt sát trở thành vô chủ liền hướng Ngự Kiếm Tôn Giả lao đến với mục đích chọn chủ nhân mới.
Ngự Kiếm Tôn Giả không do dự liền lấy ra một tấm da để bảy ấn ký Thiên Sát nhập vào.

Trên tấm da hiển hiện lên tổng cộng mười hai ấn ký riêng biệt.
Nguyên nhân là vì tấm da là vật chết nên mười hai ấn ký không thể tự động hòa nhập lại thành một.
Làm xong việc này, Ngự Kiếm Tôn Giả mới chậm rãi lại gần Phương Triết.
Phương Triết để Hoa Lạc Đồng ngồi xuống, hắn đứng lên hướng Ngự Kiếm Tôn Giả tạ lễ rồi cung kính nói “Đa tạ tiền bối cứu nguy, xin hỏi quý danh của tiền bối là gì để vãn bối sau này có dịp báo đáp!”
Ngự Kiếm Tôn Giả mỉm cười nói “Ta chính là người tặng ngươi đoản đao đó!”
Phương Triết ngẫm nghĩ rồi xuất ra đoản đao màu trắng sữa.


Đây là một đoản đao do một vị tiền bối ở Thiên Sư Đường tặng cho.

Theo như La Ngọc Yến nói, vị tiền bối đó chính là Ngự Kiếm Chân Quân.
Hắn dò hỏi “Tiền bối chính là vị tiền bối tặng đạo hiệu Ngự Kiếm Tiên Sinh cho vãn bối, là Ngự Kiếm Chân Quân!”
Ngự Kiếm Tôn Giả nói “Là Ngự Kiếm Tôn Giả!”
Phương Triết “a” lên một tiếng.

Đạo hiệu Tôn Giả chứng tỏ cấp bậc đã ngoài Thất Phẩm.
Hắn không giấu được phấn khích nói “Không nghĩ tới tiền bối có phong thái tiên phong đạo cốt, diện mạo bất phàm đến như vậy.

Vãn bối nhìn mà hoa cả mắt!”
Ngự Kiếm Tôn Giả bất ngờ rồi mỉm cười.

Tên này miệng lưỡi trơn tru như vậy, a dua cũng quá giỏi đi.
Ngự Kiếm Tôn Giả quan sát Phương Triết một hồi mới nói tiếp “Nhóm người Cửu Sát Đoàn cũng không phải thiện nam tín nữ gì.

Chẳng qua là một nhóm người hung ác, diệt trừ hậu họa chính là cứu giúp chúng sinh.

Cho nên đó là việc đương nhiên phải làm, tuy nhiên cũng tiện tay cứu tiểu tử ngươi một mạng, xem như là duyên phận đi!”
Phương Triết nghe giọng điệu từ tốn, phong thái hiền lành khiến trong lòng hắn dâng lên cảm giác cực kỳ thân thiết.
Hắn không giấu được cảm xúc cảm kích liền chắp tay lại, hướng Ngự Kiếm Tôn Giả tạ lễ một lần nữa.
Hắn nói “Dù thế nào, ân này vãn bối sẽ ghi nhớ! Nếu có cơ hội báo đáp, vãn bối tuyệt không chối từ!”
Ngự Kiếm Tôn Giả nhìn thái độ dứt khoát, lão gật đầu nói “Tiểu tử ngươi đúng là thú vị.

Xem ra không uổng phí công sức ta coi trọng ngươi!”
Ngự Kiếm Tôn Giả dừng lại một hồi rồi dò hỏi “Chiêu vừa rồi, gọi là [Thôn Thiên]?”

Phương Triết gật đầu xác nhận rồi nói “[Thôn Thiên] là một chiêu thức từ thần khí Bá Tuyệt…”
“Bá Tuyệt?”
Phương Triết nhìn cử chỉ tò mò của Ngự Kiếm Tôn Giả, hắn cũng không ngại nói “Bá Tuyệt là một thanh thần khí, ban đầu có hình dáng tương tự như đoản đao tiền bối tặng trước đó!”
Ngự Kiếm Tôn Giả ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu, trên mặt không giấu được một nụ cười.
Lão nói “Thì ra thật sự là duyên phận!”
Phương Triết không hiểu liền nói “Ý của tiền bối là sao?”
Lão mỉm cười giải thích “Bá Tuyệt và Thiên Thanh là một đôi song kiếm không dễ dàng gì nhận chủ.

Tiểu tử ngươi nhận chủ Bá Tuyệt, cho nên Thiên Thanh chắc chắn là không thể tiếp nhận tiểu tử ngươi là chủ nhân rồi…”
Đến đây, lão lại cười phá lên vì phấn khích, lão nói tiếp “Bởi vậy ta nói, một thiên tài như ngươi, cơ duyên nghịch thiên như tiểu tử ngươi sao lại không chiếm được tình cảm của Thiên Thanh.

Nguyên nhân là vì đã sở hữu Bá Tuyệt rồi!”
Phương Triết nghe vậy liền hai tay dâng đoản đao Thiên Thanh trao trả lại cho Ngự Kiếm Tôn Giả.
Lão nhìn Phương Triết rồi khoác tay nói “Vật đã tặng thì không đòi lại.

Nếu gặp người hữu duyên, tiểu tử ngươi có thể trao tặng cho người khác…”
Đến đây, lão mới thỏa mãn nhìn sang nơi khác.

Nội tâm không ngừng cảm thán vì suy nghĩ thất vọng trước đó.
Lão nói “Vừa rồi, chiêu thức ta thi triển… ngươi có lý giải thế nào?”


Bình luận

Truyện đang đọc