THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Tin tức ba chủng tộc ở Quỷ Vực gồm U Linh Tộc, Yêu Tộc và Man Tộc tập trung ở di tích Ma Thần Điện nghị bàn việc tấn công vào Bắc Cảnh dù được triển khai vô cùng bí mật, nhưng vẫn lọt ra bên ngoài.

Tin tức này đủ lớn để lan truyền về khu vực Trung Lập.

Vạn Thú Tông.

Tôn Thiên gấp rút đi thẳng vào Thượng Trung Điện, nơi Trần Đại Sư thường xuyên túc trực.

Trần Đại Sư đang ngồi nhập định thì hai mắt mở ra nhìn thân ảnh Tôn Thiên đi vào có phần vội vã.

Không đợi Trần Đại Sư lên tiếng, Tôn Thiên lập tức hai tay chắp lại khom người bẩm báo “Tin tức truyền đến, hai ngày trước ba chủng tộc U Linh Tộc, Yêu Tộc và Man Tộc tập trung ở di tích Ma Thần Điện họp bàn đánh vào Bắc Cảnh…”

Trần Đại Sư nhàn nhạt nói “Trước giờ Vạn Thú Tông không tham gia các vụ chiến sự trong Liên Minh Quỷ Vực… Tôn Chấp Sự quên rồi sao?”

Tôn Thiên không tỏ ra bất ngờ khi Trần Đại Sư lại tỏ ra thái độ dửng dưng như vậy.

Hắn nói tiếp “Tin tức quan trong hơn đó là Ma Thần Di Chỉ vốn đã bị Huyền Môn đánh cấp. Ám Dụ Vương tuyên bố sau khi đánh vào Bắc Cảnh, Liên Minh Quỷ Vực sẽ tan rã…”

Tin tức này khiến Trần Đại Sư nhíu hàng chân mày lại.

Lão có thể đoán ra được ý đồ của U Linh Tộc.

Lão ngẫm nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói “Việc đó cũng không ảnh hưởng đến Vạn Thú Tông…”

Tôn Thiên cảm giác, muốn lay động Trần Đại Sư là một việc vô cùng khó khăn.

Trần Đại Sư phớt lờ chuyện liên quan đến Liên Minh Quỷ Vực. Lão chợt nhớ đến một tên tiểu tử mới rời khỏi Vạn Thú Tông không lâu.


Lão chậm rãi hỏi “Tên kia về đến Bắc Cảnh an toàn chứ?”

Tôn Thiên dự định rời đi thì nghe Trần Đại Sư nhắc đến tiểu tử Phương Triết. Tên này chỉ là một thiếu niên bình thường, không hiểu sao hắn rời đi không được bao lâu lại khiến nhiều người nhớ đến hắn.

Tôn Thiên từ tốn nói “Hắn về Đạo Viện rồi đến Vô Thượng Tông làm khách. Sau đó tình báo ở Vô Thượng Tông báo lại, thần hồn hắn trọng thương được đưa vào Băng Lôi Sàn trị liệu. Không ngờ hắn phá hủy luôn cả động phủ Băng Lôi Sàn…”

Nghe đến đây, Trần Đại Sư không giấu được xúc động. Lão phá lên cười ha ha thích thú “Tên này đúng thật là đi đến đâu cũng gây náo loạn đến đó!”

Tôn Thiên lắc đầu cảm thán “Người lớn tuổi đúng là cười một lần quá khó khăn đi”

Trần Đại Sư dừng lại một lúc, lão mới nói “Thế hắn giờ ở đâu?”

Tôn Thiên lắc đầu trả lời “Trước mắt chỉ nhận được tin tức hắn phá hủy tầng năm Tháp Minh Hồn ở Vô Thượng Tông…”

Trần Đại Sư sắc mặt có phần thâm trầm “Phá hủy một tầng Tháp Minh Hồn, tội danh này khó mà sống sót nổi…”

Tôn Thiên không biết phải nói thế nào, hắn chỉ có thể ngẫu hứng thêm vào “Nghe nói….đại trưởng lão Đàm Thu Nguyệt xưng hô tỷ đệ với hắn…”

Trần Đại Sư “a” lên một tiếng “Không nghĩ tới, hắn lại tìm được một nhân vật tầm cỡ bảo kê. Đúng là vận khí này không sai được!”

Trần Đại Sư chợt nhớ đến một lão già ở Vô Thượng Tông. Lão có một ngoại hiệu chỉ có thân hữu hay gọi là “Lão Ẩu”. Chính là tính cách cực kỳ khó tính cũng như khó gần gũi. Nếu việc này đến tai lão, lão chắc chắn không bỏ qua mà còn dày vò tiểu tử đó một thời gian dài.

Trần Đại Sư suy tính một hồi liền nói “Ngươi cùng Bàng Hổ và An Gia đến Bắc Cảnh một chuyến xem tình hình thế nào?”

Tôn Thiên nghe Trần Đại Sư nói xong, hắn vẫn chưa tỉnh táo hẳn.

Bàng Hổ là nhị trưởng lão chuyên thể tu nên có thân hình lực lưỡng cường tráng. An Gia là tam trưởng lão chuyên về chưởng pháp có thân pháp cực kỳ linh hoạt. Cả hai phối hợp làm nhiệm vụ trước giờ chưa từng thất bại qua lần nào.


Sau một hồi thất thần, Tôn Thiên mới khom người nhận lệnh.

Nội tâm hắn không ngừng cảm thán “Trần Đại Sư đúng là có tâm cơ khó dò, Bắc Cảnh không quan trọng bằng một tên tiểu tử…”



Cùng lúc đó, trên thượng tầng Tháp Linh Ẩn.

Tông chủ Vương Siêu Việt đứng chắp tay sau lưng nhìn về một nơi xa xăm, bên cạnh là bằng hữu Hồ Linh Tử.

Lão nhất thời nhảy mũi một cái, nội tâm chửi rủa “Ai đang khiển trách ta?”

Hồ Linh Tử một bên cười nói “Vương huynh không khỏe sao?”

Tông chủ Vương Siêu Việt lắc đầu. Ánh mắt lão vẫn nhìn về một nơi xa xăm bên ngoài Vô Thượng Tông.

Những ngày gần đây, kể từ khi xuất quan. Tông môn luôn xuất hiện những hiện tượng kỳ lạ mà trước giờ chưa từng gặp qua.

Đầu tiên là hàng trăm con Chuyên Ngư bơi đùa bên bờ hồ, mà hồ nước này không xuất phát từ thượng nguồn nào. Nước trong hồ chủ yếu xuất phát từ mạch nước ngầm. Cho nên trường hợp nhiều đàn Chuyên Ngư xuất hiện được cho là dị tượng.

Bên cạnh đó, cánh rừng nhỏ dọc quanh hải vực vốn chỉ có những con linh thú hiền lành. Chủ yếu dùng làm thú sủng lại xuất hiện hai con quái điểu. Quái điểu này theo truyền thuyết có tên gọi là Ngung có mặt người thân cú. Quái điểu này chỉ xuất hiện khi đánh hơi được mùi vị tai kiếp sắp xảy ra. Đây được xem là thiên tính của bọn chúng.

Vì dị tượng xảy ra khiến nhiều đệ tử Vô Thượng Tông bắt đầu xôn xao lo lắng. Nhiều lời đồn không hay bắt đầu truyền tai nhau.

Đa phần điều khăng khăng xác nhận “Vô Thượng Tông lần này không xong rồi!”


Hồ Linh Tử nhận ra sắc mặt nghiêm trọng của bằng hữu lâu năm.

Hắn thở một hơi dài nói “Vô Thượng Tông là một tông môn mạnh nhất cũng như là bộ mặt của Bắc Cảnh. Người bên ngoài muốn nhắm vào Bắc Cảnh, đầu tiên là nhắm vào Vô Thượng Tông… Vương huynh xem việc này như là một vinh dự đi!”

Tông chủ Vương Siêu Việt nhàn nhạt cười. Lão vuốt chòm râu bạc trắng rồi nói “Cũng không hẳn là vậy! Có câu người mang ngọc có tội cũng đúng trong trường hợp này… bọn chúng chính là nhắm vào…”

“Ý huynh là?”

Tông chủ Vương Siêu Việt gật đầu “Còn thứ gì có thể khiến thế lực bên ngoài thèm khát. Nếu có đánh chiếm, sớm đã đánh vào Linh Thú Tông, Thiên Võ Tông rồi…”

Trong ánh mắt tông chủ Vương Siêu Việt nhất thời hiện lên một nét u buồn. Trước kia đã từng có một sự kiện khiến tâm can lão ray rứt cho đến thời điểm này, chỉ là không thể nào cứu vãn được.

Lão hồi tưởng lại  rồi chậm rãi nói “Trước kia, bọn chúng cũng diệt qua một tộc nhân vốn tránh đời. Tộc nhân này dù sống ở nơi thâm sơn cùng cốc không tiếp xúc bên ngoài… Chỉ vì huyết thống đặc biệt mà bị diệt tộc…”

Hồ Linh Tử sớm đã có nghe nói đến sự kiện đó.

Hồ Linh Tử dò hỏi “Vương huynh nhắc lại làm ta nhớ trong người Vương Huynh còn giữ lại một giọt linh huyết”

Hồ Linh Tử nói tiếp “Ta vẫn có cảm giác, Vương huynh có điều gì đó giấu giếm bằng hữu ta?”

Tông chủ Vương Siêu Việt nhìn đăm đăm vị bằng hữu rồi thở dài nói “Nếu có giấu giếm, cũng không ảnh hưởng đến thế cuộc. Cho nên Hồ huynh không cần phải có suy nghĩ như vậy…”

Hồ Linh Tử phì cười “Cách trả lời này lại khiến ta càng thêm tò mò hơn nha!”

Tông chủ Vương Siêu Việt giơ ánh mắt sát khí nhìn Hồ Linh Tử “Hồ huynh làm bằng hữu ta cũng quá lâu rồi…”

Lúc này, Đàm Thu Nguyệt thình lình xuất hiện. Trên nét mặt không giấu được một sự lo lắng.

Nàng hướng tông chủ Vương Siêu Việt cùng Hồ Linh Tử chào hỏi rồi đi thẳng vào vấn đề.

Trước đó, tình huống bên ngoài Vô Thượng Tông, bắt đầu từ hải vực đến những khu vực phụ cận cách Vô Thượng Tông tám chín trăm dặm. Số cây rừng hầu như đã chuyển sang một màu than củi. Tất cả cây rừng, hoa cỏ đều không còn sự sống.


Ban đầu chỉ là trạng thái héo úa rồi dần chuyển sang một màu đen của than củi. Sự sống hoàn toàn bị rút đi.

Tình trạng này có dấu hiệu tương tự với loại “dịch bệnh” trước đó. Trước đó là trên con người, giờ chuyển sang cây cỏ.

Đàm Thu Nguyệt nói “Tam trưởng lão cùng ngũ trưởng lão mang theo Thủy lăng Kính đến bên bờ hải vực tìm hiểu nguyên nhân nhưng không phát hiện được dấu hiệu gì bất thường. Trước đó Thủy Lăng Kính còn dò xét được hiện tượng linh khí tập trung lại một vị trí rồi lan tỏa đến những cây ma thụ. Lần này không hề có dấu hiệu linh khí ba động. Cho nên tình trạng cây rừng chết dần chết mòn, vẫn không có dấu hiệu dừng lại”

Hồ Linh Tử liền bày ra một biện pháp, hắn nói “Cho đốn hạ những cây rừng, không cho lây lan là được…”

Đàm Thu Nguyệt lắc đầu nói “Cách này tam trưởng lão cùng ngũ trưởng lão đã làm qua nhưng sự lây lan vẫn không hề dừng lại. Sợ rằng nếu tiếp tục kéo dài, toàn bộ cây rừng chết hết, môi trường sống của thôn làng cũng như thú rừng bị ảnh hưởng. Khả năng hỗn loạn chắc chắn xảy ra…”

Tông chủ Vương Siêu Việt ngẫm nghĩ một hồi, chợt nhớ đến một thân ảnh vô cùng khó giao tiếp. Hắn trước đó đã thay Vô Thượng Tông giải quyết “dịch bệnh”.

Lão nói “Sư muội thử cho mời hắn thăm dò xem. Dù sao hắn cũng có kinh nghiệm…”

Đàm Thu Nguyệt nhớ đến thân ảnh Phương Triết mời vừa từ biệt vài ngày trước.

Nàng cười nói “Hắn mặc dù rất nhiệt tình giúp đỡ, mà sư huynh trước đó gây khó dễ về sự việc Băng Lôi Sàn. Hắn đặc biệt mang thù, coi chừng hắn sẽ không trợ giúp…”

Tông chủ Vương Siêu Việt nghe tiểu sư muội nói chuyện, lão cười hắc hắc nói “Vậy là sư muội vẫn chưa hiểu rõ hắn rồi, cho hắn lợi ích hắn nhất định sẽ trợ giúp…”

Hồ Linh Tử chen vào “Đây không phải là tính cách chung của chúng ta sao?”

Đàm Thu Nguyệt lắc đầu chịu thua hai lão đầu của hai đại tông môn. cách nói chuyện đúng là quá giống nhau.

Tông chủ Vương Siêu Việt nghiêm sắc mặt lại nói “Nếu vậy sư muội đi một chuyến mời hắn đến đây, cứ nói xong việc sẽ có trọng thưởng hậu hĩnh…”

Đàm Thu Nguyệt nghe lời nói của lão sư huynh, nội tâm có phần bất mãn “Chẳng lẽ tên tiểu tử đó lại ham lợi ích đến như vậy sao?”

Nàng không muốn nói chuyện nữa, liền thoái lui về sau.

Tông chủ Vương Siêu Việt nhìn thân ảnh tiểu sư muội biến mật, sắc mặt thâm trầm trở lại. Lão thở dài “Ngày tháng yên bình ở Vô Thượng Tông sắp không còn rồi…”


Bình luận

Truyện đang đọc