THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN


Bên trong Hữu Hối Vực.
Phương Triết nhìn đống đổ nát của bức tượng với hình thức đầu tiên mà không thể tin vào mắt mình.
Man Lực trong cơ thể tự động vận hành, tạo ra một lớp vảy phủ khắp toàn thân khiến sức chống chịu bản thân tăng lên nhiều lần.
Ban đầu Phương Triết còn không tin, chỉ cần trụ vững tư thế thì không biết đến khi nào bức tượng mới sụp đổ.

Nguyên do, khi ở vào tư thế mô phỏng theo bức tượng thì bầu trời tạo ra uy áp rồi nghiền ép xuống.

Nếu cơ thể không đủ sức cầm cự, người bên dưới chắc chắn phải chết.
Nghĩ đến đây Phương Triết vẫn còn cảm giác sợ hãi.
Sau khi Phương Triết trải nghiệm qua nỗi đau da thịt nứt nẻ, trạng thái cơ thể lúc này đã nhẹ nhõm hơn.

Loại áp lực của không gian xung quanh đã giảm đi hơn phân nửa.

Điều này càng chứng minh, sức chống chịu lúc này đã khác xa so với lúc mới bước vào Hữu Hối Vực.
Phương Triết cảm nhận lực lượng nhục thể tăng lên rất nhiều lần.

Làn da bên ngoài giống như một lớp vảy thoắt ẩn thoắt hiện.

Dù hắn không biết sức chống chịu mạnh cỡ nào, nhưng cảm giác sức chống chịu của lớp vảy này gần giống với độ bền của thanh Xi Vưu Kiếm.
Phương Triết ngước nhìn lên trên bầu trời, bầu trời đã trở về trạng thái bình thường trước đó.

Cao vời vợi nhưng không hề tồn tại bất kỳ đám mây nào.
Hắn chợt liên tưởng đến tên đại ngốc Man Thiếu liền cười thầm “Nếu ta may mắn vượt qua được kiếp nạn, ta sẽ đến Thiên Sư Đường thăm tên ngốc nhà ngươi!”

Nếu lúc này bản thân không có Man Lực dựa dẫm, không biết hắn có bao nhiêu cái mạng để chết rồi.
Phương Triết cảm thán một hồi rồi quay sang nhìn bức tượng với hình thức thứ hai - một ngón tay chống đất, hai chân thẳng đứng lên trời.
Phương Triết dễ dàng mô phỏng theo hình thức thứ hai, một ngón tay chống chịu sức nặng cơ thể, hai chân hướng thẳng lên trên bầu trời.
Khoảng chừng một khắc sau đó, dị tượng bắt đầu xuất hiện.

Bầu trời bắt đầu nổi lên một tiếng sấm gầm rồi lắc lư chuyển động rơi dần xuống.
Áp lực bắt đầu tăng dần theo khoảng cách bầu trời càng lúc càng tiếp cận mặt đất.

Uy áp đè lên cơ thể Phương Triết khiến đầu óc hắn chao đảo, huyết nhục cơ thể bị đảo lộn khiến đầu óc hắn bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Hắn lúc này như đang trong một cối xay, bốn phía như bốn bức tường ép sát vào, phía trên đỉnh đầu giống như bị một ngọn núi to lớn đè ép.

Chỉ cần trong đầu hắn xuất hiện một ý nghĩ bỏ cuộc, cả cơ thể lập tức bạo nổ thành huyết vụ.
Lúc này, lớp vảy bên ngoài Phương Triết không chịu nổi áp lực bắt đầu có dấu hiệu bong tróc, rơi xuống mắt đất rồi dần dần hóa thành tàn lưu bị áp lực không khí xung quanh thanh trừ sạch sẽ không còn bất kỳ dấu vết nào.
Trải qua không biết bao lâu, sức chống chịu Phương Triết gần đến cực hạn.

Bản thân Phương Triết đứng ở giữa ranh giới sống và chết chỉ cách nhau một sợi tóc cực kỳ mỏng manh.

Thậm chí Phương Triết đã chín phần mất đi ý thức.
Khi lớp vảy hoàn toàn bị ngoại lực thanh trừ sạch sẽ, tại vị trí lớp vảy bị mất đi lưu lại một vệt long lân, vệt long lan này dần lan tỏa toàn bộ cơ thể.
Không biết qua bao lâu, vệt long lân kết nối lại với nhau tạo thành một lớp da mới hoàn mỹ.
Khi áp lực xung quanh hoàn toàn tiêu thất, Phương Triết dần lấy lại ý thức.
Hắn nhận ra khung cảnh xung quanh hoàn toàn bị đảo ngược.

Hắn liền lộn nhào một cái đứng dậy quan sát tình huống.

Tượng đá thứ hai đã vỡ vụn từng mảnh nhỏ.
Lớp vảy trên da đã hoàn toàn bị thanh trừ sạch sẽ và được thay bằng một lớp long lân có phần sáng lạn hơn.

Nếu không để ý, lớp long lân này thoắt ẩn thoắt hiện như một làn da bình thường.
Bản thân Phương Triết không biết, đây là đặc điểm của Man Lực đã đạt Bát Man.
Mặc dù bản thân Phương Triết không biết đặc điểm của Man Lực đạt Bát Man nhưng hắn có thể cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể.

Thể lực đã tăng lên không biết bao nhiêu lần, nếu so sánh độ bền của lớp long lan có thể sánh ngang với thanh Xi Vưu Kiếm.
Đến lúc này, Phương Triết hoài nghi mục đích bản thân hắn đến nơi này chịu tội thay cho tổ sư Thiên Đạo Thần Tông hay là đến nơi này để tu luyện.

Dù quá trình khắc nghiệt nhưng kết quả lại ngoài sức tưởng tượng.
Phương Triết tiếp tục đi đến trước mặt bức tượng thứ ba với hình thức dễ chịu hơn.

Đó là hình ảnh của một vị đại sư khổ tu trong tư thế một chân chống chịu, hai tay chắp lại khổ niệm.
Hình thái thứ ba này khiến nội tâm Phương Triết nhẹ nhõm hẳn ra.
Hắn thoáng mỉm cười đắc ý liền tiến lại gần bức tượng thứ ba bắt đầu mô phỏng động tác đứng trụ một chân, hai tay chắp lại đúng tư thế khổ niệm.
Phương Triết giữ vững tư thế trong khoảng nửa canh giờ nhưng vẫn không thấy bất kỳ động tĩnh nào.
Qua canh giờ thứ hai, Phương Triết đã có một sự dao động nhỏ.

Hắn cho rằng động tác bản thân có sai sót.
Khi hắn còn đang phân vân thì con mắt bức tượng thứ ba mở ra bắn một luồng lưu quang thẳng đến mi tâm hắn.


Bên ngoài Tu Mật Giới.
Lão hòa thượng Tịnh Không bắt đầu đứng ngồi không yên khi hậu nhân Thiên Đạo Thần Tông lần này bước vào Bất Hối Môn đã đến ngày thứ chín nhưng vẫn không có dấu hiệu trở ra.
Trước kia, bảy hậu nhân Thiên Đạo Thần Tông vào Bất Hối Môn đều không phát sinh dị tượng, thậm chí bọn họ vào nhưng không ra được.

Cho nên lão hòa thượng Tịnh Không cho rằng đa phần đều đã không qua khỏi thử thách.
Thêm vào đó, những lần trước lão không quan tâm vì lão không có bất kỳ liên quan nào.

Giờ bên trong Tu Mật Giới - không gian mà lão bố trí và đặt tên có một thứ vô cùng quý giá.

Đó là Đại Bình Bát chứa Thọ Đan lão đang luyện chế.
Theo lão diễn toán thì ngày thứ mười Thọ Đan mười luyện chế thành hình.

Trường hợp Thọ Đan qua mười ngày, có thể sẽ phát sinh dị biến.

Nguyên nhân dược vật Thọ Đan đều không bình thường.
Trì Viễn ở phía sau nhận ra trạng thái khác thường của lão sư phụ liền tiến lên một bước dò hỏi “Sư phụ có gì phân phó sao?”
Lão hòa thượng Tịnh Không không lấy làm ngạc nhiên khi Trì Viễn tỏ ra quan tâm đến như vậy.
Tịnh Không không nhìn về sau mà đưa ánh mắt về phía tòa Tháp Trấn Yêu vốn rất bình thường.

Tháp Trấn Yêu vẫn đứng sừng sững không hề có bất kỳ khác thường nào.
Trì Viễn cũng dõi ánh mắt về phía Tháp Trấn Yêu.
Lúc đầu sắc mặt vẫn bình thường cho đến khi bản thân Trì Viễn nhận ra điều gì đó tức thì sửng sốt.
Trì Viễn lắp bắp thốt lên “Cái này… linh khí xung quanh Thiên Long Tự đang tụ về phía Tháp Trấn Yêu.

Từ bên trong tòa tháp, từng làn hắc khí đang hòa quyện với linh khí tạo ra một loại uy áp càng lúc càng lớn”
Đăng Phổ cùng Giác Ngộ cũng nhận ra dị tượng phát sinh ở tòa Tháp Trấn Yêu.


Loại uy áp đang không ngừng khuếch trương ra xung quanh, vân vụ bắt đầu hình thành.
Đăng Phổ thốt lên “Từ khi Thiên Long Tự khai lập, dị tượng này chưa từng xảy ra…”
Lão hòa thượng Tịnh Không nhắm mắt lại rồi thở ra một hơi dài.
Trước khi lão sư phụ Diệu Linh rời đi từng căn dặn lão tuyệt đối không được can thiệp quá sâu vào Tháp Trấn Yêu, nếu không sẽ mang ra đại họa cho Thiên Long Tự nói riêng và Vạn Phật Chi Địa nói chung.
Khi đó Thiên Long Tự đại thịnh, uy danh vang dội toàn bộ Vạn Phật Chi Địa.

Lời căn dặn ấy, lão sớm đã quên đi.
Lúc này lão nghĩ lại, bản thân đã từng can thiệp sâu vào Tháp Trấn Yêu với mục đích là tìm ra đan phương Thọ Đan cùng dược vật bất hoại từ nữ nhân dị tộc.

Có thể chính căn nguyên đó dẫn đến mầm tai họa hiện tại.
Tịnh Không ngẫm nghĩ một hồi liền quay sang hướng ba đồ đệ ra lệnh “Ba đồ đệ triệu tập toàn bộ đệ tử Thiên Long Tự chuẩn bị ứng phó”
Trì Viễn do dự một hồi liền đưa ra ý kiến “Vì sao chúng ta không phá hủy tòa tháp để nhanh chóng loại trừ mầm họa này?”
Tịnh Không nhìn đồ đệ ngoan nhất có một ý kiến điên rồ liền giơ tay cắt ngang, sau đó nghiêm khắc giáo huấn “Bên trong có rất nhiều sinh linh vô tội, con đường chúng ta tu hành chính là đi theo đại đạo cứu giúp chúng sinh, truy cầu con đường đến Tịnh Thổ, đốn ngộ Niết Bàn.

Ý nghĩ vừa rồi của đồ đệ rất nguy hiểm…”
Trì Viễn nghe lão sư giáo huấn liền cúi đầu nhận lỗi.
Trì Viễn liền quỳ xuống, tỏ ra ân hận nói “Vừa rồi đồ đệ lỗ mãn, sau sự kiện này đồ đệ sẽ bế quan sám hối!”
Lão hòa thượng Tịnh Không cũng biết tên đồ đệ Trì Viễn vốn đã thần tượng hóa bản thân lão.

Chính vì điều này khiến suy nghĩ có phần lệch lạc.
Lão từ tốn nói “Trước mắt, ba người các ngươi triệu tập toàn bộ đệ tử Thiên Long Tự ở vào trạng thái cảnh giác.

Việc còn lại để ta giải quyết!”
Trì Viễn, Đăng Phổ cùng Giác Ngộ lập tức vâng dạ rồi rời đi.
Lão hòa thượng Tịnh Không nhìn ba đồ đệ rời đi rồi mới thở ra một hơi dài.
Lão thì thầm “Đã đến lúc giải thoát cho toàn bộ phạm nhân bên trong Tháp Trấn Yêu có ý quay đầu được rồi…”


Bình luận

Truyện đang đọc