THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Vị thừa sai Ám Không nhìn qua ba quyển thư tịch mà Phương Triết vừa chọn. Hắn bắt giác nhíu hàng chân mày lại, không nhẫn nhịn được há to miệng ra cười ha ha thích thú. Loại cảm giác này, đúng là không sai được.

Trước kia, hắn đã cười ngoác cả miệng vì tên đại ngốc đó. Không ngờ, lúc này lại gặp truyền nhân của hắn. Một tên ngốc mới ưa thích đồ của một tên đại ngốc.

Ba quyển thư tịch này do một tên đại ngốc, hắn vốn là trưởng tử của chủ nhân hắn trước kia biên soạn ra. Vì là một tên đại ngốc, cho nên thứ hắn biên soạn ra tạo thành một truyền kỳ về trò cười.

Không ngờ, hôm nay lại có người ưu thích đồ vật của tên đại ngốc tử đó.

Hắn trấn định lại cảm xúc rồi nói “Nếu có duyên, đồ vật này tiểu nhân không tính vào… Đây là một thứ… nếu nói là giá trị thì không đáng một xu, nhưng nói về một ý nghĩa tốt đẹp nào đó. Ba quyển này… là vô giá…”

Phương Triết gật đầu, ba quyển thư tịch này mặc dù danh tự rất buồn cười nhưng lại mang đến cho hắn một loại cảm giác rất thích thú. Đơn giản là vì có liên quan đến Trận Pháp.

Hắn nhìn quanh một hồi, cuối cùng đề nghị “Tiền bối có thể gợi ý một thứ binh khí tốt được không? Vãn bối đang thiếu một thứ như thế!”

Vị thừa sai Ám Không thoáng kinh ngạc “Tên này có một sự lựa chọn vô cùng thông minh!”

Hắn gật đầu, rồi nhìn Phương Triết hỏi “Tiểu hữu thích sử dụng kiếm?”

Phương Triết gật đầu xác nhận.

Hắn hỏi tiếp “Tiểu hữu muốn dùng kiếm sắc bén hay kiếm vĩnh viễn không bị hao tổn?”

Phương Triết ngạc nhiên hỏi lại “Tiền bối đừng nói loại kiếm không hao tổn là loại không bao giờ sử dụng nha!”

Vị thừa sai Ám Không im lặng một hồi, nội tâm có chút tổn thương. Hắn không nghĩ đến, tên thiếu niên da đen này có tư duy ngốc nghếch đến như vậy. Hèn gì, hắn cùng tên đại ngốc tử kia có cùng sở thích đặc biệt.

Phương Triết thấy vậy, ngại ngùng nói “Kiên cố đi, loại siêu bền!”

Bản thân hắn đã dùng qua nhiều thanh kiếm, loại siêu bền pháp khí mới là thứ hắn mong muốn nhất.

Vị thừa sai gật đầu, xem như đã nắm bắt được ý tứ đối phương muốn gì. Hắn cũng không rảnh ở đây tán gẫu cùng tên thiếu niên da đen dở hơi này, nhưng nhiệm vụ chấm dứt ân nghĩa với người ngoài cũng là một loại nhiệm vụ vô cùng đặc biệt.

Một phần tên này cùng thiếu chủ nhân tương lai lại là huynh đệ kết nghĩa, cắt đứt tình nghĩa mới khiến Ma Môn dễ dàng hành sự sau này.

Hắn tiến lại một gian chứa đồ tạp nham, nơi đây chân chính là nơi chứa đồ bỏ đi trong bảo khố.

Phương Triết ngơ ngẩn nhìn vị thừa sai chọn lựa khu vực chứa đồ bỏ đi, hắn có một phần thất vọng.

Vị thừa sai thoáng mỉm cười, hắn nói “Đồ bỏ đi là đối với Ma Môn bọn ta, chứ với tiểu hữu…. chân chính vượt thần khí!”

Bên ngoài chính là nói chuyện khách khí, nội tâm hắn có một phần oán trách “Chả lẽ Ma Môn lại chọn một thanh kiếm rác rưởi trả ân cho ngươi…”

Hắn không giải thích nữa, giải thích với tên thiếu niên này rất mệt. Chuyện gì tên này muốn nói đều hiển thị ra bên ngoài khuôn mặt, loại người này nói chuyện rất là mệt mỏi.

Hắn chọn ra một thanh kiếm, kiếm này có lớp vỏ kiếm cũ kỹ. Mặc dù là cũ kỹ nhưng nhìn sơ cũng có thể nhận ra, thanh kiếm này quả thật rất kiên cố.

Hắn hai tay cầm kiếm đưa cho Phương Triết, đối đãi Phương Triết như một vị quý nhân trái ngược hoàn toàn với thời điểm mỉa mai trước đó.

Phương Triết thấy vậy, hắn cũng giơ ra hai tay nhận lấy.

Vị thừa sai Ám Không chậm rãi giới thiệu “Đây là kiếm Xi Vưu, một thanh cổ kiếm rất có tuổi. Nó chỉ đơn thuần là một thanh kiếm vô cùng kiến cố. Nhiều đời môn chủ trước đó không nhận ra giá trị cổ của thanh kiếm này, cho nên bị vứt sang một bên”

Phương Triết nghe vị thừa sai Ám Không giới thiệu, hắn cũng cảm nhận ra sự khác biệt trên thanh kiếm. Kiếm này dài chừng bốn xích, bề bảng rộng chừng bốn mươi phân tương đương gần bằng một gang tay. Đặc biệt là cầm vô cùng thuận tay. Cảm giác không tệ.

Hắn khom người thi lễ nói “Đa tạ tiền bối tặng bảo kiếm, việc hôm nay xem như xong. Hôm sau vãn bối sẽ cùng bằng hữu mình rời khỏi Ma Môn...”

Vị thừa sai Ám Không gật đầu, nội tâm có phần khen ngợi “Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, nói cắt đứt liền cắt đứt…”

Hắn tùy ý nói “Nếu vậy, xem như nhân quả kết thúc. Sau này nếu gặp nhau ở tuyến đối đầu thì không được miềm lòng…”

Phương Triết rơi vào trầm tư. Mặc dù nói là không quan tâm, nói là cắt đứt nhưng quả thật bản thân hắn cùng Mặc Thần Dương đã có quan hệ huynh đệ kết nghĩa, không phải nói cắt đứt là cắt đứt được.

Hắn thở dài, ánh mắt hắn vô tình nhìn về phía một túi đeo kiếm. Túi đeo này được làm từ một loại da rắn nào đó với đường hoa văn vẫn còn hiển hiện rõ ràng.

Hắn cầm lên, hướng vị thừa sai Ám Không dò hỏi “Cái này… có thể gọi là tặng phẩm không, tiền bối?”

Vị thừa sai Ám Không hờ hững nói “Vật phẩm rác rưởi, tiểu hữu ngươi cứ lấy dùng”

Phương Triết thoáng đắc ý, trêu chọc vị thừa sai này sinh ra một cảm giác thú vị.

Hắn đeo lên vai, rồi cho Xi Vưu Kiếm vào trong túi kiếm. Hình ảnh thiếu niên đeo thanh kiếm trên vai khiến bản thân hắn tự mãn. Hình ảnh này khiến bản thân hắn liên tưởng đến một loại nguyện vọng khi còn là một hài tử. Đó là tay trái ôm đàn, trên vai đeo bảo kiếm ngao du thiên hạ.

Loại cảm giá này đúng là quá kích thích.

Hắn không kìm được liền hướng vị thừa sai dò hỏi “Tiền bối thấy vãn bối đủ soái chưa?”

Nội tâm vị thừa sai không ngừng chửi rủa “Soái mã cha ngươi….”

Bất quá, ngoài mặt vẫn nở một nụ cười vô cùng nho nhã “Rất soái, đúng là túi đựng kiếm rất hợp với tiểu hữu… Tiểu hữu… có thể rời khỏi bảo khố được rồi...”

Phương Triết không cách nào khác đành theo ý đối phương rời khỏi bảo khố. Hắn cảm thấy bản thân cư xử rất bình thường, không hiểu vì lý do gì lúc đầu đối phương còn thong thả đối đã, dần dần lại khó chịu ra mặt.

Hắn không nghĩ tới, bản thân lại trở thành một khối phiền phức của vị tiền bối này.

Phương Triết vừa rời khỏi động phủ của môn chủ Ám Thiên, bên ngoài đã thấy Tiểu Mạn và Man Thiếu chờ sẵn.

Hai tên này chính là sợ bản thân hắn chạy mất, nên lúc nào cũng kè kè bên cạnh.

Tiểu Mạn tiến lại gần, áp sát cánh tay Phương Triết nũng nịu “Đại ca ca đeo thanh kiếm nhìn soái quá!”

Phương Triết vội đẩy nàng ta ra một bên. Hắn nhìn Tiểu Mạn và Man Thiếu, đánh giá hai tên này một hồi rồi nói “Tiểu Mạn và Man Thiếu rời đi, không sợ trưởng bối trong tộc trách mắng sao?”

Tiểu Mạn nhí nhảnh nói “Đã là trốn đi rồi, sợ gì trách mắng!”

Man Thiếu cũng chen vào “Tiểu nô ra ngoài có xin phép!”

Phương Triết ngẫm nghĩ một hồi, hắn lấy bốn cái ma kén còn lại đưa cho Tiểu Mạn và Man Thiếu, mỗi người hai cái.

Hắn mới nói “Giờ ta phải đến Vạn Thú Tông làm khách, tạm thời từ biệt ở đây. Nếu có duyên sẽ có ngày gặp lại…”

Tiểu Mạn giậm chân, làm ra vẻ không chịu mặc dù mục đích đã lấy được số lượng lớn ma kén.

Nàng nài nỉ “Tiểu Mạn muốn theo đại ca ca đi chơi!”

Man Thiếu một bên cắn chặt răng lại, hắn nói “Tiểu nô cũng không nỡ rời xa chủ nhân!”

Phương Triết vội ngăn lại, kiên quyết nói “Ta đến Vạn Thú Tông làm khách, cũng có thể sẽ rời Quỷ Vực trở về Bắc Cảnh nên không thể chơi đùa được. Cho nên, từ biệt tại đây!”

Tiểu Mạn thấy không thể thay đổi được ý định của Phương Triết, nàng ngậm ngùi nói “Nếu vậy khi nào đại ca ca có dịp đến Địa Ma Triều Cương ở phía tây bắc U Linh Sâm Lâm thì thăm Tiểu Mạn…”

Nàng vừa nói, vừa lấy ra một chiếc vòng tay màu xanh lục bảo với dạ quang tỏa ra.

Man Thiếu nhìn thấy chiếc vòng đeo tay, hắn phút chốc ngẩn ngơ một lúc. Hắn không nghĩ tới, tiểu ma nữ lại lấy một vật có giá trị như vậy tặng một nhân loại vừa mới gặp mặt không lâu.

Bản thân hắn cũng nhận ân huệ của Phương Triết khá nhiều, đặc biệt hơn là ân cứu mạng. Đó mới là quan trọng.

Có điều ngoài tiền tệ ra, hắn không có thứ gì khác.

Phương Triết nhìn chiếc vòng đeo tay, hắn do dự nhưng rồi cũng nhận lấy cho vào Túi Càn Khôn. Hơn nữa đây là ý tốt của Tiểu Mạn.

Lúc này, Lý Nhược Băng cũng từ chỗ Mặc Thần Dương đi lại. Nàng lưu lại Huyết Trì lâu hơn là vì muốn ở bên cạnh Mặc Thần Dương một đoạn thời gian.

Giờ thì Mặc Thần Dương vẫn còn mất đi ý thức, nhưng tương lai không xa. Mặc Thần Dương chân chính trở thành một môn chủ Ma Môn, như vậy thì khoảng cách hai người đã xa xôi vô tận, không còn chung đường.

Có khi lại ở hai bên chiến tuyến đối đầu.

Nàng lưu lại thanh Lưu Ly Kiếm được làm từ gỗ mà Mặc Thần Dương trước đưa cho nàng làm tính vật. Giờ thì đã không còn ý nghĩa.

Nàng hướng Phương Triết dò hỏi “Đại ca chừng nào về Bắc Cảnh?”

Phương Triết nhìn bộ dáng đầy tâm trạng của Lý Nhược Băng, hắn chỉ có thể lắc đầu. Chuyện nàng ta và Mặc Thần Dương, hắn cũng sớm tường tận.

Hắn từ tốn nói “Giờ chúng ta đến Vạn Thú Tông, nơi đó có tin tức đường về Bắc Cảnh…”

Lý Nhược Băng gật đầu, nàng trước kia đến Quỷ Vực cùng lão sư phụ Kiếm Hư lịch luyện. Thông đạo tiến nhập vào Quỷ Vực thường là thông đạo một chiều, cho nên nếu không biết được con đường trở về, không ai dám du nhập vào Quỷ Vực lịch luyện.

Lão sư phụ Kiếm Hư là vì biết được lối về từ Vân Mộng Bí Cảnh, giờ thì Truyền Tống Trận nơi đó cũng đã bị phá hủy.

Phương Triết nhìn bộ dạng mất hồn của Lý Nhược Băng. Hắn lắc đầu rồi xuất ra Lưu Quang Kiếm, đạp lên lơ lửng phía trên không.

Lý Nhược Băng cũng nhanh chóng phóng lên phía sau.

Phương Triết nhìn Tiểu Mạn và Man Thiếu mỉm cười, rồi điều khiển Lưu Quang Kiếm rời đi.

Địa điểm tiếp theo chính là Vạn Thú Tông.

- -----------------------------

*Giải thích một số từ:

1.Ngũ Uẩn: Trong trường đoạn đánh đấm với Ám Thiến, ta có dùng đến một loại danh từ phật giáo là Ngũ Uẩn. Ngũ Uẩn là một loại đặc tính căn cơ của con người, đó là sách có ghi chép. Đọc giả quan tâm có thể tìm hiểu.

2.Dạ Xoa: Một giống loài trong truyền thuyết. Dạ Xoa là một giống loài rất đặc biệt, thiện có thể được xem như một vị thiên sứ cứu giúp nhân gian, ác hóa thành Quỷ Dạ Xoa làm hại nhân gian.

3.Vô Thượng Sư: Một tôn hiệu chí cao trong phật giáo. Có thể là như lai, có thể là đức thế tôn, đại thiện nhân, thiện nhân sư...

4.Lưu ý khác: bạn nào đọc một số danh từ không hiểu, có thể góp ý. Ta sẽ giải thích, những từ khó hiểu thường có hàm ý ẩn sâu liên quan đến một sự tích hoặc một truyền kỳ nào đó.

Bình luận

Truyện đang đọc