THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN


Phương Triết nhìn về chân dung nữ Dạ Xoa Tiểu Bạch với ánh mắt ngỡ ngàng.
Xiềng xích có thể khiến hai người giao tiếp với nhau.

Thông qua xiềng xích kết nối được với nội tâm nàng ta, chỉ là cánh cửa nội tâm không thể mở ra được.
U Linh Vương cũng khá bất ngờ khi phát sinh tình huống kỳ lạ đến như vậy.

Hắn có thể nhìn thấy được nội tâm nữ Dạ Xoa thông qua xiềng xích, cũng như nội tâm của cái tên có vẻ ngoài đẹp mã đó nhưng tiểu tử đó lại không nhìn được nội tâm của nàng ta.
Để có thể giải thích chuyện kỳ lạ này quy cho sự cấm kỵ
Giống như bản thân hắn, thân phận là Thâm Thiên U Linh Vương là vương của một cõi.

Nhưng cũng vì cấm kỵ mà phải dùng danh xưng là [Linh].

Có thể nói trong Đệ Tam Quan này ba người điều có một sự cấm kỵ.

Đây chính là thủ đoạn cấm kỵ của “tên đó”.

Ở hiện thế, hắn còn sợ hãi gọi “Chủ Nhân” nhưng bên trong Tuyệt Lĩnh thì không có gì phải sợ hãi.
U Linh Vương bất ngờ nói “Nể tình là người cùng khổ, người cùng cảnh ngộ.

Ta không cần phải làm khó dễ hai người các ngươi, chỉ cần đánh bại được ta là có thể rời khỏi Tuyệt Lĩnh này.

Ngược lại thì vị tiểu cô nương chỉ cần trích ra một giọt linh huyết là được, xem như nhiệm vụ của ta đối với [tên kia] hoàn thành…”
“Không ngại nói cho tiểu tử ngươi biết, bản thân ta cũng thân bất vô kỵ.

Thứ quý giá nhất chính là tự do tự tại đã sớm không còn, ta duy trì ý niệm đến giờ này là vì ta còn vướng bận”

“Còn một việc nữa, cái tên Ma Linh từng đánh vào Đạo Viện của ngươi chính là một trong những kẻ phản bội ta.

Ngươi giết tên đó rất tốt, đó chính là thứ khiến ta có cái nhìn khác về tiểu tử ngươi…”
Phương Triết nghe đối phương nói xem như đã hiểu vì sao, ngay từ đầu đối phương không hề có sát ý.

Nguyên do chính vì bản thân hắn vô tình giết kẻ thù của U Linh Vương.
Phương Triết ngẫm nghĩ một lúc rồi nói “Nếu vậy, muốn rời khỏi Tuyệt Lĩnh này phải đánh bại qua người giữ cửa?”
U Linh Vương nhẹ gật đầu xem như xác nhận.
Hắn cười nói “Ngươi thực lực thế nào, ta tường tận.

Muốn thắng được ta thì đợi thêm trăm năm nữa đi.

Chỉ có nương tử ngươi thì có thể tính toán…”
“Nương tử ta?”
Phương Triết nhìn xung quanh, hắn không phát hiện ra ai khác ngoài Tiểu Bạch cùng tên U Linh Vương đang nói chuyện.
U Linh Vương như phát hiện ra điều gì đó, hắn suýt xoa nói “Không nghĩ tới cuộc đời ta lại có thể chứng kiến một chuyện kỳ lạ đến như vậy.

Ngay cả bản thân ta bị mắc kẹt trong Tuyệt Lĩnh cũng không kỳ lạ bằng câu chuyện của ngươi”
Ý của U Linh Vương chính là hắn phát hiện được mối quan hệ giữa Phương Triết cùng Hoa Lạc Đồng.

Một trong hai bên không nhận ra nhau bởi vì liên quan đến “Khế Ước Vĩnh Sinh”.

Đây là loại nguyền rủa chỉ có “tên đó” mới khởi tạo ra được.

Bản thân hắn mắc kẹt trong “Tuyệt Lĩnh: Thâm Thiên” này cũng vì “tên đó”.

Chính vì đồng cảnh ngộ, hắn mới dây dưa cũng như do dự không muốn ra tay.

Bởi vì ra tay đối phó với tên tiểu tử đó, chẳng khác nào hắn đang đối phó với chính mình.
Chỉ là bất cứ việc gì cũng có quy tắc của nó.
Đã bên trong “Đệ Tam Quan: Thâm Thiên”, muốn rời khỏi nơi này bắt buộc phải đánh bại hắn.
Hắn chậm rãi nói “Trước kia ta không muốn rời khỏi nơi này nhưng sau đó ta có một ý nghĩ.

Thê tử ta cũng có thể đang chờ đợi ta ở một nơi nào đó, ta không thể ích kỷ bên trong thế giới đơn độc này được.

Cho nên ta tiếp nhận nhiệm vụ truy bắt tiểu cô nương chính là mưu cầu sự tự do.

Giờ ta phát hiện ra một sợi dây duyên phận, ta cũng nên đánh cược một lần…”
Phương Triết dự định nói thì U Linh Vương khoát tay ngăn lại.
Hắn nói “Không cần nhiều lời, cỗ thi thể này thuộc Dạ tộc có thân thể bất hoại vô địch nhưng thiên địch chính là chân long.

Chỉ cần có chân long chi khí, tất đánh bại được ta”
Phương Triết nghe U Linh Vương nói chuyện, hắn cười nói “Thiên địch là chân long, lại có sủng thú là hắc long… Thâm Thiên đại ca đúng là có cốt cách!”
U Linh Vương nghe tên tiểu tử, vốn là địch nhân mỉa mai.

Hắn cũng không phiền bắt bẻ.
Hắn thản nhiên nói “Nếu không có chân long chi khí, cho dù ta đứng yên một chỗ cho ngươi cùng nương tử ngươi dày vò.

Hai người các ngươi cũng không thể đánh bại được ta…”
Phương Triết lại nghe tên U Linh Vương này nhắc đến từ “nương tử”, hắn bất giác lại nhìn về phía Hoa Lạc Đồng.
Phương Triết mỉm cười khi nghe U Linh Vương tự tin nói ra điểm yếu bản thân.


Hắn nhìn U Linh Vương cười ha ha rồi nói “Đúng lúc, ta cũng có một tuyệt kỹ có khí tức chân long…”
Nói đến đây, Phương Triết liền cho Xi Vưu Kiếm vào Giới Chỉ đồng thời lấy Thất Tinh Kiếm đeo lưng.
U Linh Vương vừa nhìn Thất Tinh Kiếm, hắn liền cho rằng đây là Thất Kiếm của đệ tử Thất Kiếm Môn.
Hắn cười hắc hắc trêu chọc “Thì ra ngươi có quan hệ với đệ tử Thất Kiếm Môn, cho nên mới tự tin đến như vậy.

Chỉ với bảy thanh kiếm bỏ đi cũng khoe mẽ trước mặt ta sao?”
Phương Triết thoáng cười nhạt, theo như lời đối phương.

Đối phương có thể không biết lai lịch của Thất Tinh Kiếm đồng thời không thể nhìn thấy được quá trình tế luyện Thất Tinh Kiếm.
Phương Triết điểm hai ngón tay ra một bên, Thất Tinh Kiếm tức thì thoát khỏi vỏ kiếm rồi lượn vòng xung quanh.
Thất kiếm nhúng nhảy như hân hoan thoát khỏi bên ngoài.
U Linh Vương nhìn tràng cảnh trước mắt, hắn không ngừng suýt xoa “Kiếm có linh? Đã rất lâu mới gặp được một thanh kiếm có linh!”
U Linh Vương không ngừng tán thưởng khi nhìn Thất Tinh Kiếm có linh, hắn cho là không có hứng thú với tên tiểu tử yếu kém này.

Không ngờ tiểu tử này lại có một thanh thần khí quý hiếm đến như vậy.
Hắn tức thì lao về phía Phương Triết một quyền quét ngang, Hoa Lạc Đồng sớm phát hiện liền xuất hiện chóng đỡ.

Dù uy lực mỗi một quyền của U Linh Vương cường hoành, Hoa Lạc Đồng chỉ đơn thuần dùng tay không chống đỡ như không tốn quá nhiều sức lực.
Đây chính là đặc điểm của Dạ Xoa đã vượt ngưỡng một nghìn năm thọ nguyên.

Năng lực nằm ngoài quy tắc thiên địa, cho nên quyền cước vận dụng linh khí, hoặc một loại năng lực đặc thù nào đó khó mà tổn thương được nàng.
U Linh Vương thoái lui về sau, cách không tung ra một chưởng, Hoa Lạc Đồng dùng hai tay chống đỡ, bị uy lực đánh bay về sau.
Hoa Lạc Đồng không bỏ cuộc cũng mô phỏng chiêu thức cách không tung ra một chưởng, U Linh Vương mở to mắt ra kinh ngạc rồi dùng thân thể bất hoại chống đỡ chưởng lực của Hoa Lạc Đồng.
Lúc này, Phương Triết một bên cảm ứng kiếm linh của Bá Tuyệt trước kia.

Hình dạng lúc này đã là bảy thanh kiếm đứng xếp hàng ngang.
Phương Triết thình lình điểm ngón tay về phía U Linh Vương, bảy thanh kiếm tức thì bay về phía U Linh Vương theo hình xoắn ốc đồng thời huyễn hoá ra một đầu hắc long cuồng bạo với lôi điện không ngừng tỏa ra xung quanh.
U Linh Vương nhíu hàng chân mày, tức thì thoái lui về sau đồng thời hai tay chắp lại vận dụng kình lực huyễn hóa ra một phân thân U Linh Vương với kích thước to gấp mười lần bản thể.


Phân thân tức thì lao về hướng bảy thanh kiếm chống đỡ.
Thất Tinh Kiếm dễ dàng xuyên qua phân thân của U Linh Vương, đồng thời khoét sâu một lỗ lớn.

U Linh Vương lại thoái lui về sau năm mươi trượng.

Hắn một tay giơ về trước trực tiếp đối kháng với Thất Tinh Kiếm.
Chỉ thấy một âm thanh bạo toạc vang lên, toàn bộ lớp tuyết trên mặt đất bắn lên tung tóe tạo thành một màn sương bao phủ.
Khi làn sương mù tiêu tán, hiển hiện ra chân thân U Linh Vương không hề có bất kỳ tổn thương nào.

Hình dạng U Linh Vương so với trước có phần thay đổi, những đường khe giữa các cơ bắp U Linh Vương được tô lên một màu đen với khí tức cực kỳ bá đạo.

Đặc biệt là trên phần đầu xuất hiện thêm một chiếc sừng ở giữa cong lên rồi uốn về sau.
Hắn nhắm mắt lại hưởng thụ chiêu thức cường hoành của Phương Triết, hắn không ngừng thưởng thức uy lực của chiêu thức vừa rồi.

Hắn tuyệt không nghĩ tới tên tiểu tử này có thể tung ra chiêu thức có khí tức chân long khiến cơ thể theo bản năng sinh ra phản vệ rồi cải tạo lại cơ thể.

Lần cải tạo này khiến hắn từ nay không còn xem chân long là điểm yếu nữa.
Hắn nhàn nhạt nói “Chiêu thức vừa rồi… tên gọi là gì?”
Phương Triết không giấu giếm nói “Thôn Thiên!”
U Linh Vương gật đầu “Đúng là Thôn Thiên, cảm giác như bị nuốt trọn.

Uy lực rất mạnh, chỉ là thực lực ngươi quá yếu kém… Dù vậy ta vẫn đánh giá cao một tiểu tử vừa đạt Lục Phẩm như ngươi”
Nói đến đây, ánh mắt U Linh Vương chuyển hướng lên bầu trời.
Thình lình, trên bầu trời phóng xuống một lưu quang.

Lưu quang bắn thẳng xuống mặt đất, rơi vào khoảng trống giữa U Linh Vương và Phương Triết.
Luồng lưu quang tan ra, hiển hiện ra một đoá hoa Bồ Đề.


Bình luận

Truyện đang đọc