THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Tại khu vực biệt viện của phó môn chủ Thất Kiếm Môn Tây Môn Bá.

Nơi đây ngoài hoa viên được bày trí nhiều hòn non bộ cũng như nhiều tượng đá nam nhân cầm trường kiếm còn có một dòng suối nhỏ trải dài vô cùng đẹp mắt.

Xung quanh được bao trùm vô số loài hoa nhiều màu sắc, chỉ cần nhìn cảnh vật cũng đủ biết chủ nhân là một người ưa thích cái đẹp.

Trong tiểu đình giữa hoa viên, phó môn chủ Tây Môn Bá là một lão giả ngoài sáu mươi với râu tóc bạc trắng. Dáng vẻ bên ngoài gầy gò thiếu sức sống, thậm chí có phần suy nhược. Riêng đối với ngoại nhân, tài dụng kiếm của lão thì lại rất có tiếng tăm. Chỉ cần một ý niệm của lão cũng có thế giết địch nhân ở khoảng cách trăm dặm. Đây chính là kiếm chiêu làm nên tên tuổi của lão ở Thần Vực.

Bên cạnh lão là một chiếc lồng sắt, bên trong giam giữ một tiểu tinh linh nhỏ nhắn. Tiểu tinh linh này chính là Tiểu Thanh Điệp.

Từ sự kiện ở Bách Vực Kiếm Môn, Tiểu Thanh Điệp hoàn toàn mất tích. Nguyên nhân không phải nàng ta không muốn quay về mà là bị Kiếm Vô Trần mang đi đến Thần Vực.

Vì để có thể gia nhập vào tổ chức Hắc Thiên Địa. Hắn đem Tiểu Thanh Điệp làm quà tặng cho một nhân vật móc nối với tổ chức Hắc Thiên Địa. Sau đó tên này gặp họa sát thân vì sát hại một vài đệ tử Thất Kiếm Môn, xui xẻo gặp phải phó môn chủ Tây Môn Bá.

Tây Môn Bá bản tính ưa thích cái đẹp, cho nên dùng mạng của tên này đổi lấy Tiểu Thanh Điệp làm sủng thú.

Chỉ là từ khi Tiểu Thanh Điệp được mang đến Thất Kiếm Môn. Tiểu Thanh Điệp không hề tỏ ra vui vẻ, tâm trạng luôn yểu xìu như một đóa hoa héo rũ.

Vì yêu cái đẹp đến cực đoan cho nên Tây Môn Bá không hề quan tâm đến cảm nhận của Tiểu Thanh Điệp mà nhốt nàng ta trong lồng sắt không cho cơ hội thoát thân.


Tính toán thời gian Tiểu Thanh Điệp bị giam cầm trong lồng sắt cũng gần bốn năm, Tiểu Thanh Điệp chưa từng cất cánh bay lên dù chỉ một lần. Nàng ta suy nhược như thể không còn sống quá lâu.

Lúc này, Tiểu Thanh Điệp bỗng nhiên ngóc đầu dậy rồi bắt đầu vỗ cánh, thái độ tỏ ra vô cùng gấp rút.

Động thái này khiến Tây Môn Bá kinh ngạc kèm theo tò mò. Lão không hiểu nguyên nhân vì sao tiểu tinh linh lại hân hoan vui sướng đến như vậy.

Lão không chút do dự mở bỏ lồng sắt cho tiểu tinh linh được tự do để tiểu tinh linh bay lượn.

Chỉ là khi lồng sắt mở ra, Tiểu Thanh Điệp nhanh chóng hướng phía nam biệt viện bay đi.

Tây Môn Bá tùy ý để Tiểu Thanh Điệp rời đi, bởi vì trong phạm vi quan sát. Dù Tiểu Thanh Điệp có thể cách xa trăm dặm, với thủ đoạn của lão, vẫn có thể bắt giữ Tiểu Thanh Điệp dễ dàng.

Lão không vội đuổi theo mà phóng thích Thần Thức âm thầm quan sát, lão muốn biết vì sao tiểu tinh linh bên cạnh lão bốn năm lại kích động đến như vậy.

Khi Tiểu Thanh Điệp rời khỏi biệt viện, nàng ta một mạch hướng đến khu nam biệt viện chính là hướng Dược Phòng của Thất Kiếm Môn.

Đây là nơi trị liệu cho đệ tử Thất Kiếm Môn khi bị trọng thương.

Nơi này cũng là nơi Phương Triết đang được cứu chữa.

Bởi vì thương tích nghiêm trọng, cho nên đến thời điểm hiện tại Phương Triết vẫn còn hôn mê.

Xung quanh Phương Triết, hơn mười nữ đệ tử Thất Kiếm Môn vây quanh, nguyên nhân chính là người bị trọng thương vô cùng đẹp trai.

Bên trong Thất Kiếm Môn, nam đệ tử thường có vẻ ngoài thô kệch cường tráng. Hiếm khi thấy một thiếu niên có dáng dấp thư sinh lại có gương mặt sáng đến như vậy. Chỉ cần nhìn, không nữ đệ tử nào có thể rời mắt được.

Khi bọn họ còn đang vây quần xung quanh Phương Triết thì Tiểu Thanh Điệp cuối cùng cũng bay đến.

Nàng ta nhận ra huyết mạch thân cận cho nên mới nhận ra Phương Triết.

Nàng ta mừng rỡ tiếp cận rồi vờn xung quanh Phương Triết mấy vòng rồi mới lao xuống trên bàn tay Phương Triết, rồi cắn lấy ngón tay đưa vào miệng hút máu.

Nàng ta cẩn thận hút ra ba giọt máu như thể đã thỏa thích rồi bắt đầu chấp hai tay lại định thân. Từ cơ thể nhỏ nhắn của nàng tỏa ra một luồng ánh sáng vàng nhạt ấm áp. Loại khí tức dễ chịu bao trùm thân thể Phương Triết rồi dần dần trị liệu cho Phương Triết. Đây là năng lực hồi phục của Tiểu Thanh Điệp.

Xung quanh người nào người nấy vô cùng bất ngờ, bởi vì những nữ đệ tử Thất Kiếm Môn đang vây quanh điều là Y Sư. Loại năng lực điều trị này bọn họ cũng có thể cảm nhận được.


Tại khu vực biệt viện của phó môn chủ Tây Môn Bá. Lão nhìn hành động của Tiểu Thanh Điệp, sắc mặt tức thì hớn hở kèm theo cảm giác vui sướng khó diễn tả thành lời.

Lão không kìm nén được phải thốt lên “Tiểu tinh linh này có năng lực hồi phục… Đây chính là Hoàng Kim Tinh Linh trong truyền thuyết sao?”

Trong đôi mắt lão nhất thời lóe lên một tia ham m.uốn.



Bảy ngày sau.

Luồng ánh sáng vây quanh Phương Triết có tác dụng hồi phục dần yếu đi.

Phương Triết từ từ mở mắt ra. Hắn phát hiện xung quanh có vô số ánh mắt nữ nhân nhìn không chớp mắt.

Bọn họ đưa ánh mắt ngây thơ cũng như hâm mộ nhìn Phương Triết. Đây chính là ánh mắt hắn thường bắt gặp khi còn ở Đạo Viện.

Một nữ đệ tử có vẻ ngoài xinh xắn mặc tử y lên tiếng “Ngươi tỉnh rồi!”

Nàng ta chính là nữ đệ tử đã tương cứu khi Phương Triết được truyền tống đến đây.

Phương Triết nhìn nàng ta vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì phát hiện một thứ gì đó động đậy trên ngực.

Lúc này hắn mới nhận ra huyết mạch kề cận, chính là Tiểu Thanh Điệp đã thất lạc nhiều năm trước. Không ngờ lại gặp ở nơi này.


Tiểu Thanh Điệp cũng ngẩng đầu nhìn hắn một hồi rồi ngáp một hơi thật dài.

Nàng ta không chút do dự liền chui vào Tinh Linh Hoa Liên.

Động tác này khiến nữ đệ tử xung quanh bất ngờ nhưng cũng không làm gì được.

Cùng lúc đó, tại biệt viện của phó môn chủ Tây Môn Bá.

Lão luôn âm thầm quan sát cảnh tượng tiểu tinh linh điều trị cho Phương Triết từ đầu và nhận định tiểu tinh linh chính là Hoàng Kim Tinh Linh trong truyền thuyết. Chỉ có cơ duyên nghịch thiên mới có thể uẩn dục ra được.

Theo ghi chép, tiểu tinh linh muốn uẩn dục thành sinh linh có linh trí cần phải cô đọng tinh hoa tuế nguyệt hàng nghìn năm. Khi gặp điều kiện tích hợp sẽ uẩn dục thành hình.

Thông thường tinh linh chỉ là một sinh linh dùng làm sủng thú, hoặc chăm sóc hoa viên, chăm sóc dược điền. Tinh linh có khả năng hồi phục sinh mệnh chính là điều cực kỳ hiếm thấy. Cho nên mới được gọi là Hoàng Kim Tinh Linh.

Điều này nói lên, lão sở hữu một con tiểu tinh linh cực kỳ quý hiếm trong suốt bốn năm nhưng lại không kiểm soát được, cũng như là nhận chủ được. Nguyên nhân chính là tiểu tinh linh này sớm đã có chủ nhân.

Lão nhất thời trầm mặc, ánh mắt mơ hồ nhìn về phương hướng một tòa tháp cao. Ngọn tháp đó gọi là Tháp Linh Kiếm, nơi cất giữ thần vật trấn tông của Thất Kiếm Môn.

Lão nhếch miệng cười rồi dần dần biến mất.


Bình luận

Truyện đang đọc