THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Phương Triết nghe giọng điệu La Ngọc Yến, nội tâm hắn không ngừng sửng sốt. Gương mặt thành khẩn cũng như biểu lộ không hề gượng gạo. Đây chính là nói, hắn thật sự được nàng ta coi trọng.

Chỉ là một nữ nhân vốn lạnh lùng và có một phần cao ngạo lại thay đổi cảm xúc nhanh đến như vậy. Bản thân hắn quả thật không quá quen thuộc.

Hắn lúng túng một lúc mới nói “Chuyện này ta rất cảm kích, chỉ là trong thâm tâm ta đã có một người nào đó rồi. Người đó vô hình, nhưng ta luôn cảm nhận thân ảnh nàng ta luôn bên cạnh soi rọi bước đường đi của ta. Cho nên…”

La Ngọc Yến mỉm cười, rồi tiến lại gần sờ lên gương mặt hắn.

Nàng ta chậm rãi nói “Có khi nào… thân ảnh luôn bên cạnh ngươi là ta hay không?”

Phương Triết trong lòng nhất thời gợn sóng.

Đối phương tấn công quá ác liệt, nếu không phân biệt rõ ràng chắc chắn sẽ khó mà giao tiếp thêm được.

Hắn nói “Chúng ta… là bằng hữu đúng không?”

La Ngọc Yến khựng lại, gương mặt có một phần thất vọng.

Phương Triết nói tiếp “Một người tu đạo, nếu suy nghĩ thất tình lục dục khó mà tiến triển thêm được. La cô nương cũng biết chuyện này?”

La Ngọc Yến mỉm cười rồi nói “Buông tha cho ngươi cũng được, nhưng sau này phải gọi ta là Tiểu Yến!”

Phương Triết gật đầu “Tiểu Yến cô nương!”

La Ngọc Yến phản đối “Gọi Yến nhi đi!”


“Yến nhi!”

Phương Triết sửng sốt vì người gọi “Yến Nhi” không phải hắn. Hắn nhìn lại phía sưng lưng thì phát hiện Tiểu Mạn cùng Man Thiếu đã xuất hiện. Cả hai đang trêu chọc La Ngọc Yến.

La Ngọc Yến nổi lên tia sát khí dự định trừng phạt Tiểu Mạn thì Phương Triết ngăn lại.

Hắn can ngăn nói “Đây là bằng hữu ta, chỉ là trẻ con mà thôi không nên để ý!”

Tiểu Mạn phùng mang lên phản đối “Người ta lớn vậy mà nói là trẻ con, không chịu!”

Nàng ta tiếp tục phản đối “Mấy ngày nay Tiểu Mạn toàn là đánh người, rất buồn chán!”

Man Thiếu cũng phản đối “Đúng đúng, toàn là đánh người rất nhàm chán!”

Phương Triết mới nói “Nói là đánh người nhưng thật ra, Tiểu Mạn và Man Thiếu giống như thầy của vô số đệ tử Đạo Viện. Đây là một vinh dự lớn mà đại ca ca cho Tiểu Mạn đấy!”

Mặc dù lời Phương Triết có phần khích lệ Tiểu Mạn và Man Thiếu nhưng cả hai vẫn không vui vẻ.

La Ngọc Yến một bên nghe giọng nói và cử chỉ của Tiểu Mạn và Man Thiếu mới giãn khuôn mặt ra.

Tiểu Mạn là một tiểu yêu hồ có phần khả ái, tính cách như trẻ con. Còn Man Thiếu thuộc chủng tộc Man Nhân hình thể to lớn nhưng nhìn có vẻ rất là ngốc nghếch.

La Ngọc Yến thoáng cười nhạt rồi dẫn dụ nói “Chỉ cần tiểu yêu nữ khả ái gọi ta là tỷ tỷ, ta sẽ dẫn tiểu yêu nữ đến một nơi cực kỳ vui thích…”


Tiểu Mạn tò mò nhìn La Ngọc Yến rồi thắc mắc nói “Tỷ tỷ nói nơi vui vẻ là nơi nào?”

La Ngọc Yến nhìn Tiểu Mạn đã hứng thú với lời đề nghị liền nói “Đó là Thần Vực, ở đó còn là nơi tu luyện cực kỳ thích hợp cho yêu hồ…”

Tiểu Mạn hai mắt nhất thời sáng lên.

Trong điển tịch được ghi chép ở Địa Ma Triều Cương - Quỷ Vực có đề cập đến một vùng đất của một vị đại thần khai phá ra. Đó là Thần Vực, một nơi mà nhân tộc, yêu tộc đều tu luyện cực kỳ thích hợp.

Nội tâm Tiểu Mạn cũng như là Man Thiếu không ngừng nhảy dựng vì quá kíc.h thích. Chỉ là ánh mắt Tiểu Mạn nhìn sang Phương Triết rồi xụ xuống.

Bản thân cô nàng ham vui, nhưng mục đích duy nhất cũng chỉ muốn bên cạnh đại ca ca Phương Triết.

Phương Triết thấy vậy liền nói “Thật ra, Tiểu Mạn trên con đường đến đây là tìm kiếm cơ duyên. Lần gặp La cô nương cũng xem là một cơ duyên không nhỏ. Cho nên, nếu có cơ hội cả hai nên nắm bắt…”

Man Thiếu vốn ngốc nghếch nhưng hắn vẫn thể hiện ra vẻ cương trực. Hắn nói “Chủ nhân tốt nhất!”

Phương Triết nhìn Man Thiếu trong lòng yêu thích mà bên ngoài thể hiện vẻ không cần. Điệu bộ vô cùng buồn cười.

Hắn nói “Nếu cả hai không muốn tiếp nhận thì thôi vậy…”

Tiểu Mạn “a” lên một tiếng, sắc mặt có một phần ngại ngùng.

Nàng ta thì thầm “Thật ra Tiểu Mạn cũng muốn…”


La Ngọc Yến thêm vào “Không cần phải ngại ngùng. Nể tình đại ca ca tiểu yêu nữ, nếu đã gọi tỷ tỷ xem như là thân cận của ta. Cho nên, ta cho tiểu yêu nữ năm ngày cân nhắc… năm ngày sau khi chứng kiến đại lễ tiếp nhận chức viện trưởng của đại ca ca tiểu yêu nữ… chúng ta lên đường!”

Phương Triết thêm vào “Hơn nữa, đại ca ca sẽ đến Thần Vực trong thời gian tới… khi đó ta sẽ đến thăm Tiểu Mạn…”

La Ngọc Yến lúc này mới trố mắt ra nhìn Phương Triết “Ngươi đến Thần Vực làm gì? Ngươi có biết Thần Vực hung hiểm cỡ nào không? Hơn nữa có một vài thế lực cực kỳ hung ác… Người ngoài gặp phải chỉ có một con đường chết”

Phương Triết “a” lên một tiếng. Chuyện này hắn chưa từng nghe nói qua. Hắn chỉ biết, Thần Vực rất khốc liệt, nhưng vì chưa từng đến nơi đó nên không biết khốc liệt đến mức độ nào. Ngay cả La Ngọc Yến còn nói quá hung hiểm thì lời đồn không phải không có căn cứ rồi.

Phương Triết thở ra một hơi dài nói “Thật ra cũng không hẳn là Thần Vực, ta chỉ đến Băng Nguyên Chi Địa và Huyền Lăng rồi nhanh chóng trở về…”

“Băng Nguyên Chi Địa và Huyền Lăng?”

La Ngọc Yến vừa nghe Phương Triết nhắc đến hai địa danh, sắc mặt tức thì đại biến.

Nàng ta sửng sốt nói “Ta nói ngươi thật sự muốn chết sao?”

Băng Nguyên Chi Địa là một nơi cùng hung chi địa. Nơi đó hung thú không phải dạng hiền lành gì. Ngay cả nàng muốn đến còn phải nhờ trưởng bổi dẫn dắt.

Còn Huyền Lăng là một địa danh đã bị lãng quên ở Thần Vực. Nơi đó dù là bị lãng quên nhưng cũng là một địa phương tranh chấp giữa hai thế lực Hắc Thiên Địa và Thất Kiếm Môn.

Tổ chức Hắc Thiên Địa được xem là một trong ba thế lực lớn nhất ở Thần Vực. Còn Thất Kiếm Môn chỉ là một tông môn bị lãng quên, thực lực đã suy cùng lực kiệt. Chỉ cần một khoản thời gian ngắn nữa sẽ bị Hắc Thiên Địa diệt trừ.

Hai thế lực này đối đầu nhau đã rất nhiều năm, xem như đã gần đến hồi kết.

Lúc này tên đại ngốc Phương Triết lại muốn đến Huyền Lăng tìm chết, là một bằng hữu nàng phải cảnh báo.

Nàng nói “Ngươi có việc sao? Tại sao đến hai nơi đó?”

Phương Triết không giấu giếm nói “Ta đã hứa với tông chủ Vô Thượng Tông đến Băng NGuyên Chi Địa tìm năm mươi khối Băng Lôi Thạch, còn Huyền Lăng là thụ nhờ cậy của một vị tiền bối…”


La Ngọc Yến nhìn biểu cảm cương quyết của Phương Triết. Nàng không cách nào can ngăn, nàng khẽ thở dài rồi nói “Nếu quả thật không cách nào khước từ thì khi gặp hung hiểm… cứ đến Thiên Ý Sơn. Khi đó sẽ có người chiếu cố ngươi!”

Vừa nói, La Ngọc Yến lấy ra một lệnh bài có màu xanh nhạt. Trên lệnh bài có ấn ký của Thiên Sư Đường.

Phương Triết do dự một lúc rồi mới tiếp nhận lệnh bài. Hắn chắp tay lại thi lễ rồi nói “Đa tạ sự trợ giúp của La cô nương!”

Sắc mặt La Ngọc Yến không thay đổi khiến Phương Triết lúng túng phải đính chính lại “Đa tạ hậu ái của Yến nhi!”

Với câu nói này, nàng vừa ý liền nở một nụ cười thỏa mãn.

Nàng ta nói tiếp “Lần này ta đến việc đầu tiên là thăm ngươi, việc thứ hai là Thiên Sư Đường phái ta đến Vô Thượng Tông điều tra sự kiện Vô Thượng Tông bị Huyền Môn đánh cắp tiên kính trấn tông. Sự việc này bên trong có mưu đồ không tầm thường, cho nên các vị trưởng bối sai ta điều tra… Xong việc ta sẽ đến tham dự đại lễ tiếp nhận viện trưởng của ngươi!”

Nói về chính sự, sắc mặt La Ngọc Yến liền nghiêm túc lại.

Nàng ta dừng lại, thoáng nhìn Phương Triết một lần rồi phóng lên tiên hạc rời đi.

Tiểu Mạn và Man Thiếu nhìn theo vị tỷ tỷ, cả hai tức thì dâng lên một sự chờ mong.

Phương Triết nhìn thái độ của Tiểu Man và Man Thiếu đã khác so với trước đó còn phản đối.

Hắn mới nói “Trong khoảng thời gian sắp tới ta bận rộn công việc Đạo Viện, không có nhiều thời gian cho hai ngươi. Cho nên, theo nàng ta là lựa chọn sáng suốt. Hơn nữa xong việc, ta sẽ đến thăm hai ngươi!”

Tiểu Mạn liếc nhìn Man Thiếu rồi làm ra vẻ bẽn lẽn xoay người rời đi. Vừa đi khuất tầm nhìn của Phương Triết thì vẻ nghịch ngợm của Tiểu Mạn lại bạo phát đi ra khiến những nơi nàng đi qua tràn ngập tiếng cười vui vẻ.

Phương Triết nhìn theo phương hướng Tiểu Mạn và Man Thiếu rời đi, hắn cũng chỉ có thể lắc đầu.

Hắn thở ra một hơi rồi khom người hái lên một đóa hoa Ngũ Trảo. Giờ thì loại hoa này lại có thêm một cái tên nghe man mát u buồn. Màu đỏ thẫm của loài hoa này tràn ngập trên ngọn Hoa Kiếm Phong.


Bình luận

Truyện đang đọc