THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Minh Chính Điện.

Đàm Thu Nguyệt đứng bất động nhìn động tĩnh trên bề mặt Vô Thượng Vạn Vật Kính.

Nàng đã đứng nơi này chờ đợi đã hơn nửa canh giờ, theo một lẽ thường tình. Tiểu tử Phương Triết đã bị đào thải ra khỏi Vô Thượng Vạn Vật Kính. Lý do gì, đến thời điểm này vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.

Lúc này, từ bên ngoài Minh Chính Điện có hai thân ảnh nam nhân mặc trường bào đi vào. Cả hai đã ngoài bốn mươi với khí chất có phần bất phàm.

Hai người này chính là hai trong bốn vị trưởng lão Vô Thượng Tông Tam trưởng lão Dị Hỏa Chân Quân và Ngũ trưởng lão Mị Ảnh Chân Quân. Còn nhị trưởng lão Băng Phong Chân Nhân và Lôi Hỏa Chân Quân sớm bế quan tu luyện, vẫn còn một đoạn thời gian nữa mới xuất quan.

Tam trưởng lão chắp tay lại hướng Đàm Thu Nguyệt thi lễ một lần rồi dò hỏi “Đại trưởng lão cho gọi, có gì bàn giao?”

Đàm Thu Nguyệt lấy ra Thủy Lăng Kính đưa cho tam trưởng lão rồi ra lệnh “Hai người các ngươi dựa theo dấu vết thông qua Thủy Lăng Kính tìm ma thụ thiêu trụi cho ta…”

Tam trưởng lão cùng ngũ trưởng lão đồng loạt thất mắc “Ma thụ?”

Đàm Thu Nguyệt giải thích “Ma thụ chính là nguyên nhân gây ra tình trạng nhiều thôn dân chết ở phụ cận Vô Thượng Tông chứ không phải dịch bệnh mà trước đó các ngươi đã điều tra…”

Tam trưởng lão lúng túng nói “Chuyện này sao có thể? Trước đó tình trạng nhiều người cùng một triệu chứng phát bệnh trên diện rộng, không phải dịch bệnh thì là gì?”


Ngũ trưởng lão một bên gật đầu nói “Đại trưởng lão nói như vậy xem như suy đoán trước đó của ta là đúng, chỉ là lúc đó không có căn cứ. Giờ xem ra loại dịch bệnh kia đã được loại trừ…”

Đàm Thu Nguyệt gật đầu nói “Đúng là đã loại trừ, một tiểu tử từ Đạo Viện đột nhiên xuất hiện. Loại bỏ nguy cơ mà cả một tông môn lớn ở Bắc Cảnh phải bó tay. Các ngươi xem… khen thưởng hắn thế nào?”

Tam trưởng lão cân nhắc một hồi mới nói “Thưởng hắn vài món pháp bảo xem như đủ rồi…”

Ngũ trưởng lão phụ họa “Một chi viện nhỏ bé, một kiện pháp bảo đã quá đủ.. không nhất thiết phải nhiều hơn..”

Đàm Thu Nguyệt nhìn hai tên trưởng lão đang kỳ kèo khen thưởng cho người giải quyết nguy cơ ở Vô Thượng Tông. Nàng ta thở ra một hơi dài rồi nói “Hai người các ngươi đúng là biết gìn giữ của cải tông môn, đúng là đáng trân trọng… Chỉ là đối phương không cần những thứ đó…”

Nói đến đây, nàng lại nhìn về phương hướng Vô Thượng Vạn Vật Kính, nàng ta chỉ tay về phía tiên kính rồi nói “Hắn đang bên trong đó!”

Câu nói này khiến tam trưởng lão cùng ngũ trưởng lão trố mắt ra sửng sốt.

Cho một ngoại nhân sử dụng tiên khí trấn tông. Việc này mà tông chủ biết được, phản ứng của tông chủ chắc là vô cùng đặc sắc.

Đàm Thu Nguyệt thoáng mỉm cười, nàng sớm biết hai tên này sẽ có phản ứng như vậy.

Nàng không nghĩ tới một thiếu niên mới đến Vô Thượng Tông, chỉ mới gặp mặt lần đầu đã khiến nàng tin tưởng đến như vậy. Điều nàng không hiểu đó là Thiên Sinh một người lại có thể dùng một từ “Ngộ” để mà diễn tả. Lão tông chủ mà chứng kiến, chắc lão sẽ có cách nhìn khác về trường hợp này.



Bên trong Vô Thượng Vạn Vật Kính.

Khi Phương Triết lần đầu tiên nhìn thấy quan cảnh một màu trắng mịt mờ xung quanh. Cảm giác đầu tiên chính là tự do tự tại không bị gò bó bởi những loại áp lực bên ngoài. Dần dần, trong đầu hắn hiển hiện ra những hình ảnh mà trước kia hắn muốn nhìn rõ ràng mà không được.

Lúc này chân dung Hoa Lạc Đồng xuất hiện vô cùng chân thật trong những trường đoạn ký ức hắn trải qua. Khuôn mặt khả ái của nàng ta khiến tâm can hắn nhảy dựng.

Một loại cảm giác thiếu thốn, mất mát nhất thời đổ xô về khiến hắn không kìm chế được khụy xuống.

Từ lời hẹn ước năm năm gặp lại, nhưng hắn lại thất hứa vì biến cố gia đình.


Khi gặp lại không được sát cánh bên nhau song tu thì nàng ta vì tìm kiếm tung tích phụ thân mà xa cách. Đến khi gặp lại không được bao lâu lại phải rời xa để rồi nàng ta rơi vào tình trạng nguy hiểm. Hắn tức tốc lên đường đến Bách Vực Kiếm Môn giải cứu. Cả hai đoàn tụ trở về Đạo Viện thì lại tiếp tục xa cách vì một tên thiếu chủ Phạm Vô Thiên.

Không ngờ rằng từ khi sinh ra, nàng ta đã bị người trong gia tộc đem ra giao dịch. Nàng từ nhỏ đã cùng thiếu chủ Huyền Môn ký kết Khế Ước Vĩnh Sinh. Loại khế ước đó chính là nguyên nhân khiến thân phận nàng ta hoàn toàn mất đi ở hiện thế.

Hắn nhủ thầm “Muốn khôi phục thân phận nàng ta phải tìm một giọt tiên huyết của một vị Vô Thượng Sư… chuyện này đi đâu mà tìm….”

Hắn đang trầm tư không biết phải làm gì, bên cạnh hắn có một thứ gì đó động đậy.

Hắn nhìn sang thì nhận ra thân ảnh một nữ nhân bên cạnh, nàng ta mặc y phục trắng xóa với mái tóc dài buông xõa. Biểu hiện nàng ta đầy vẻ hoang mang.

Đôi mắt nàng ta khép lại, đôi khi lại hiện lên những âm thanh rê.n rỉ, đôi khi lại phát ra tiếng tru khóc lóc ỉ ôi. Mái tóc dài mỏng manh như những sợi tơ không ngừng đong đưa, trải dài trên một diện rộng.

Phương Triết ngỡ ngàng không hiểu tình huống phát sinh này như thế nào. Hắn phát hiện, khí tức nàng ta tỏa ra là của Quả Đầu Ác Phụ mà bên trong Tỏa Đinh Giới thật sự đã được giải phong.

Hắn đang đứng bên cạnh Quả Đầu Ác Phụ. Tình huống này mà ở bên ngoài, chỉ cần một ý niệm của đối phương, hắn lập tức xong đời.

Hắn nhớ bản thân để Tỏa Đinh Giới bên trong Túi Càn Khôn, nhưng vì lý do gì đối phương có thể thoát ra bên ngoài dễ dàng như vậy.

Hắn chợt nhớ nơi này không chịu ảnh hưởng của quy tắt thiên địa, Cấm Chế không tồn tại.

Hắn lại trầm tư suy nghĩ vì lý do gì Quả Đầu Ác Phụ thoát được ra ngoài. Diện mạo lại hóa thành một nữ nhân ngoài hai mươi có dáng vẻ kiều diễm đến như vậy.


Nếu quả thật nơi này không chịu ảnh hưởng của Cấm Chế, Túi Càn Khôn hay Giới Chỉ có phải cũng mất đi tác dụng. Vậy đồ vật bên trong không phải tràn ra bên ngoài hay sao.

Tình huống trước mắt rõ ràng nhìn thấy đó là Tiểu Hắc, Tiểu Bạch và con Thuồng Luồng không hề thoát ly ra bên ngoài.

Nói như vậy, câu trả lời hợp lý nhất chính là Quả Đầu Ác Phụ có một loại ý niệm muốn thoát ly ra bên ngoài. Vì thế mà Tỏa Đinh Giới không cản trở, như thể một cánh cửa đã mất đi ổ khóa. Tùy thời có thể ra bên ngoài.

Chân dung Quả Đầu Ác Phụ lúc này có phần thương tâm, trên nét mặt biểu hiện một sự đau khổ vô cùng cực. Dù không nói được, nhưng ánh mắt, sắc thái khuôn mặt đều biểu hiện ra bên ngoài.

Nói như vậy, lời tiền bối Tôn Thiên trước đó ở Quỷ Vực nói không sai. Quả Đầu Ác Phụ là một sinh vật vô cùng đáng thương.

Nữ nhân với mái tóc dài buông xõa, trên nét mặt không giấu được sự thương tâm cùng cực. Nàng ta nhận ra Phương Triết đang nhìn mình, nàng ta không hề tỏ ra giận dữ mà chậm rãi dùng những sợi tóc mỏng manh chạm nhẹ vào khuôn mặt Phương Triết.

Sau một hồi, từng sợi tơ mỏng manh bắt đầu dao động rồi di chuyển về phía trước mặt Phương Triết. Những sợi tơ tóc không ngừng đong đưa trước mặt Phương Triết rồi khởi tạo ra một khối cầu. Khối cầu này có kích thước chừng hai người ôm, với hình dạng trong suốt. Bên trong có nhiều hình ảnh hỗn tạp không ngừng thay phiên nhau hiển hiện.

Nàng ta buông lỏng những sợi tóc mỏng manh ra, khối cầu trong suốt vẫn không tiêu tán mà càng hiển hiện rõ ràng hơn.

Phương Triết thấy vậy, hắn do dự một hồi rồi tiếp cận khối cầu. Hắn bắt đầu nhìn vào những hình ảnh bên trong, hai mắt hắn nhất thời mở to ra.


Bình luận

Truyện đang đọc