THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Hừng đông ngày hôm sau, tại Vân Lai Khách Điếm.

Phương Triết bước ra khỏi cửa khách điếm, lúc này bên ngoài đường đã có nhiều người qua lại. Người buôn bán hai bên đường đã bắt đầu bày hàng. Xa xa có nhiều đoàn xe ngựa thương nhân đi qua.

Trấn Ông Thòn này tuy nhỏ, nhưng bối cảnh nhìn không thua kém gì một khuôn viên chợ ở Lăng Ba Thành. Phương Triết đánh giá cực kỳ cao khu vực này, nhưng từ hôm trước đến thời điểm hiện tại, hắn vẫn chưa hiểu được bản chất vì sao thôn Ông Thòn trong vòng ngắn ngủi năm năm, lại phát triển đến mức độ này.

Phương Triết nghĩ thì nghĩ, nhưng đây vốn cũng không phải là việc của hắn. Nên hắn quyết định sau khi Lý Sửu sắp xếp xong hậu sự cho tỷ đệ họ Ngô, đầu giờ chiều sẽ tiếp tục lên đường đến Thăng Long Thành.

Phương Triết chuẩn bị đi vòng ra phía sau hậu viện khách điếm tìm Tiểu Hắc, Lý Sửu từ xa hớt hãi chạy đến. Phương Triết nhìn Lý Sửu từ xa, trên mặt có vài vết thương, máu vẫn chưa kịp lau khô, tay và chân đều có dấu hiệu bị trói đánh đập. Hắn nghi hoặc, nhưng vẫn thản nhiên giả bộ không hay biết.

Lý Sửu tiến lại gần Phương Triết, hắn vô tình bị vấp ngã. Phương Triết nhanh chân đỡ lấy hắn. Bộ dạng Lý Sửu rất muốn nói chuyện nhưng hơi thở gấp ráp không nói được.

Lý Sửu thở ra một hơi dài, cuối cùng mới nói “Hai tỷ đệ họ Ngô… đêm qua đã bị bọn người lạ mặt bắt đi. Tiểu nhân may mắn trốn thoát được báo tin cho thiếu gia!”

Phương Triết điềm tĩnh không nói gì. Hắn bất ngờ ở điểm, Lý Sửu làm bộ vấp ngã, chủ yếu là âm thầm đưa cho hắn một mảnh giấy. Nội dung mảnh giấy là bảo hắn nhanh chóng trốn đi, bọn người hắc bang đã bố trí cạm bẫy, chỉ chờ hắn đến để hốt gọn một mẻ.

Trong lòng Phương Triết vui vẻ, tên Lý Sửu này mới gặp đã có độ trung thành như vậy. Sau này đáng để hắn bồi dưỡng.

Phương Triết nói “Ngươi trước kể lại toàn bộ sự việc cho ta”

Lý Sửu liền thuật lại toàn bộ sự việc vào tối hôm qua.

Số là sau khi hắn giữ trong tay số tiền hai vạn lượng. Hắn lo toan, thuê người lo hậu sự cho gia đình họ Ngô. Vì toàn bộ gia đình hai tỷ đệ có tất cả hơn hai mươi người, đều bị sát hại. Đây chính là điều khiến Lý Sửu cảm động và thương hại hai tỷ đệ bọn bọ. Nên ra sức hết mình.

Lúc này có một bọn người bịt mặt xâm nhập vào nhà, không nói gì liền đánh hắn đến bất tỉnh. Khi hắn tỉnh lại thì phát hiện mình đã bị trói ở một nơi lạ lẫm trong khu rừng. Hắn có phần hoảng sợ, hắn nhìn quanh thì chỉ thấy có mỗi Ngô Phong đang bị trói nằm trên mặt đất. Còn tỷ hắn thì không thấy. Lý Sửu rất lo lắng. Cuối cùng tên đầu lĩnh xuất hiện, trên tay cầm hai sấp ngân phiếu.

Hắn cười hắc hắc nói “Ngươi dám phản bội ta, đã thu được tiền còn không báo cáo, tính ôm một mình?”

Lý Sửu dửng dưng không quan tâm, tên thủ lĩnh lại nó tiếp “Ta cho ngươi một cơ hội, về báo cho tên Phương tiểu tử kia đến ao Bà Om chuộc người. Nếu không, thì hãy nhặt xác tên nhóc bên cạnh ngươi đi!”

Lý Sửu không phải tay sai bọn chúng, chỉ là vô tình nhận việc làm môi giới bán thân cho phố Chiêu Nhân. Không ngờ, bọn người đứng phía sau lại là hắc bang tay sai của Mộc gia.

Phương Triết nghe Lý Sửu thuật lại chuyện tối hôm qua ở nhà họ Ngô. Hắn vịnh lấy vai Lý Sửu nói “Ngươi làm người không tệ, rất có nghĩa khí, thiếu gia ta sẽ bảo vệ ngươi. Giờ ngươi tạm thời tránh mặt, chuyện còn lại giao cho ta”

Phương Triết nhìn sang Phương Hổ đứng ở phía sau, hắn nói “Phương Hổ đại ca ở đây xem chừng hắn, ta đi thám thính tình hình xung quanh!”

Lý Sửu chợt xua tay lia lịa ngăn lại “Thiếu gia không nên, chuyện này để tiểu nhân đứng ra nhận trách nhiệm. Có nguy hiểm, tiểu nhân tự gánh”

Phương Hổ nhìn bộ dáng Lý Sửu, hắn mỉm cười ngăn Lý Sửu lại. Thiếu gia hắn bản lĩnh thế nào, chẳng lẽ hắn không rõ ràng sao.

Lý Sửu nhìn bộ dáng tin tưởng vô đối thiếu gia mình, hắn mới chịu theo Phương Hổ vào trong khách điếm nghỉ ngơi.

Phương Triết nhìn khung cảnh trước mắt, hắn cảm khái “Vốn là muốn bỏ qua, bọn chúng lại tự tìm đến cửa. Nếu có trách, không nên trách ta”



Bên bờ ao Bà Om.

Đây là một cái ao hình vuông khá rộng, bên trong ao được trồng nhiều hoa sen đẹp mắt. Xung quanh được trồng nhiều cây cổ thụ cao lớn. Quan cảnh vô cùng phóng khoáng, mênh mông. Liền kề là đèo Vọng Nhai tạo nên cảnh quan vô cùng đẹp mắt, có non xanh có hữu tình.

Bọn người hắc bang lúc này đã bố trí bẫy rập khắp ao Bà Om. Xung quanh có hơn ba mươi tên lâu la ẩn nấp trong bụi cây và mười tên cung thủ. Bọn chúng điều tra ra được, người đi theo Phương Triết là Phương Hổ, là một cao thủ trong võ lâm, nên bọn chúng mới bố trí nhiều thuộc hạ như vậy.

Quan sát toàn cảnh lúc này, là một trung niên nhân trong một tiểu viện bên cạnh ao. Gã này bên ngoài mặc một bộ trang phục quản gia trong một gia đình quyền quý. Đứng sau lưng gã là tên đầu trọc, thân hình vạm vỡ. Tên này chính là cầm đầu lũ hắc bang, âm thầm dòm ngó động thái của Phương Triết.

Tên đầu trọc nhìn vị trung niên nhân, thưởng thức xong một ngụm trà, mới nói “Bẩm báo Mộc chấp sự, tên Lý Sửu kia đã báo tin cho tiểu tử Phương Triết, rất nhanh hắn sẽ tới đây!”

Mộc chấp sự không nói, hắn nhìn về phương hướng một tiểu hài tử bị trói nằm trên mặt đất. Tiểu hài tử này chính là Ngô Phong, tiểu đệ của Ngô Như Ngọc. Từ lúc hắn có mặt cho đến lúc này, hắn không hề nghe thấy tên tiểu tử đó khóc lóc, sợ hãi.

Hắn mỉm cười thích thú “Ở chỗ này, vẫn còn những tiểu tử gan dạ. Mà trước giờ, những tiểu tử gan dạ, lại sống không được bao lâu”

Tên đầu trọc lúc này nhận được tin báo mới, hắn liền tiến lại gần Mộc chấp sự nói khẽ “Thiếu Soái vừa đến Mộc phủ, ngài về trước nghênh tiếp, chỗ này cứ giao cho thuộc hạ xử lý là được!”

Mộc chấp sự cân nhắc một lúc, rồi gật đầu. Chuyện nhỏ này, hắn không trực tiếp xử lý vẫn được. Đón tiếp Thiếu Soái mới là vương đạo.

Nói về Thiếu Soái, hắn chính là quý tử của tri phủ tỉnh Thái Nguyên. Tính tình hung tàn, xem mạng người như cỏ rác. Thêm vào đó, bản tính dâm loạn vô độ, tiếng xấu truyền xa nhưng vì địa vị cao, có phụ thân và người Mộc gia chống lưng, nên hắn hầu như coi trời bằng vun.

Lần này hắn đến, vì nghe nói trong đám người Ngô gia, có một tiểu mỹ nhân, nên hắn trực tiếp đến trấn Ông Thòn để hành sự.

Sau khi Mộc chấp sự rời khỏi, lúc này còn lại năm người trong tiểu viện, tên đầu trọc là người có quyền lớn nhất ở đây. Hắn tỏ ra đắc ý, hắn ngồi xuống ghế đá, hai chân chéo ngang vô cùng ngạo nghễ. Hắn ngước nhìn bầu trời, bắt đầu đếm thời gian.

Ước chừng một khắc sau, Tên đầu trọc vẫn không thấy động tĩnh gì. Hắn có thể suy đoán đối phương đang ở xung quanh âm thầm quan sát. Hắn nhếch miệng lên cười hiểm, rồi ra hiệu cho một trong bốn tên thuộc hạ phía sau ném Ngô Phong xuống ao. Gã thuộc hạ vác Ngô Phong lên vai đi về phía bờ ao. Hắn dùng sức ném Ngô Phong ra giữa ao. Nét mặt Ngô Phong có phần hoảng sợ nhưng hắn cắn răng không đầu hàng.

Lúc này Phương Triết mới xuất hiện, hắn cưỡi trên lưng Tiểu Hắc, phóng ra giữa ao, rồi đón lấy Ngô Phong ném lên lưng Tiểu Hắc. Việc này xảy ra chỉ trong hai hô hấp, nên bọn lâu la không kịp phản ứng. Bọn cung thủ không kịp phóng ra ám tiễn, hầu như toàn trường ai cũng sững sờ, thời gian như đứng im không có cử động.

Trước đó, Phương Triết trên đường đến ao Bà Om. Hắn phát hiện một sự kiện. Hắn phát hiện một nhóm người từ trong bìa rừng đi ra ngoài khu vực chợ. Nhóm người này là những người dân bình thường trong trấn, ăn mặc vô cùng rách rưới, trên người bọn họ có nặng mùi kim loại nặng. Phương Triết suy đoán ra vấn đề, liền âm thầm theo dõi.

Nhóm người này từ khu vực chợ một lúc, tiếp xúc với một số người ăn mặc sang trọng, liền quay trở về đường củ. Bọn họ một mạch theo lối đường mòn về lại khu rừng.

Phương Triết âm thầm theo sát phía sau. Bọn họ băng qua khu rừng, tiếp đến là một hang động phía dưới chân núi. Bên trong có rất nhiều người, ước chừng năm mươi người đang đẩy các xe thồ ra bên ngoài. Trong xe chứa đầy sắt thô hay thiết gì đó, Phương Triết không nhìn rõ.

Tràn cảnh hiện ra trước mắt khiến Phương Triết hiểu ra vấn đề, vì sao trấn Ông Thòn lại phát triển nhanh như vậy. Rõ ràng là có mỏ khoáng. Người đứng sau khai khoáng mỏ này, chắc hẳn có thế lực vô cùng lớn. Phương Triết ngẫm nghĩ một lúc, rồi âm thầm rút lui. Hắn còn có việc, nên tạm thời bỏ qua chuyện này…

Lúc này, Phương Triết thình lình xuất hiện cùng Tiểu Hắc, khiến toàn bộ người có mặt ở ao Bà Om đều sững sờ. Bọn người hắc bang, như gặp quỷ, trước mặt bọn họ chính là một con thú hình dáng hắc báo khổng lồ. Vẻ mặt vô cùng hung dữ, đôi chân bọn chúng như bị nhũn ra, không đứng vững được.

(P/S: Ao Bà Om là một địa danh nổi tiếng ở tỉnh Trà Vinh, quê của Tác)

Bình luận

Truyện đang đọc