THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, những hình ảnh tử vong trong tầm mắt Đàm Thu Nguyệt chính là một tương lai ngắn hạn.

Thật sự nàng đã chết trong sát chiêu đó.

Chỉ là tình huống sinh biến khi tam trưởng lão nhìn thấy được quá khứ thông qua Càn Khôn Kính. Nhờ Càn Khôn Kính, tam trưởng lão xuất hiện trước đó vài hô hấp ngắn ngủi rồi cứu lấy mạng Đàm Thu Nguyệt.

Lúc này, tam trưởng lão nhanh chóng tiếp cận Đàm Thu Nguyệt. Nàng ta vẫn còn trong tình trạng thất thần. Bởi vì cảm giác tử vong vô cùng chân thật.

Nàng hướng tam trưởng lão dò hỏi “... vừa rồi, ta đã chết sao?”

Tam trưởng lão gật đầu khiến sắc mặt nàng càng thêm ngưng trọng.

Nàng nói tiếp “Vậy là vừa rồi… tam đệ vừa cứu mạng ta sao?”

Tam trưởng lão lại gật đầu, lần này hắn mới nói “Không nghĩ tới… tiểu tử kia lại có một pháp bảo kinh diễm đến như vậy. Nếu không có chiếc kính này, ta sớm đã bị thôn phệ bên trong không gian xâm thực đó rồi… Tiểu tử kia chính là đã cứu ta một mạng…”

Đàm Thu Nguyệt nghe thuật lại, ánh mắt nàng vô ý nhìn về phương hướng Phương Triết.

Về phần Phương Triết, hắn không bất ngờ khi nhìn thấy tam trưởng lão xuất hiện. Hắn cũng có thể suy đoán ra tình huống Đàm Thu Nguyệt bị Ma Linh sát hại.

Tình cảnh này đã từng xuất hiện một lần. Chỉ là khi đó, hắn không kịp giải cứu cho lão sư phụ Kiếm Hư. Cuối cùng không thể thay đổi được quá khứ, lão sư phụ vẫn chịu cảnh hy sinh vì Đạo Viện.

Tam trưởng lão nhìn vị sư tỷ vốn không cho hắn gọi là sư tỷ an toàn. Hắn nở một nụ cười, trong đó ẩn chứa một sự mãn nguyện cùng cực.

Hắn thều thào “Tính toán chúng ta làm tỷ đệ đồng môn cũng hơn sáu trăm năm đi…”


Câu nói này khiến Đàm Thu Nguyệt không giấu được xao động. Nội tâm bất giác không ổn. Cảm giác như thể tam trưởng lão muốn nói lời từ biệt.

Tam trưởng lão điểm ngón tay bắn Càn Khôn Kính trả lại cho Phương Triết.

Làm xong việc, hắn nở một nụ cười nói “Sư tỷ bảo trọng…”

Câu nói này chân chính là từ biệt.

Tam trưởng lão không do dự, giơ hai bàn tay lên tức thì xuất hiện hai đóa dị hỏa rồi ném hai đóa dị hỏa về phía hắc ảnh cuối cùng. Đồng thời tam trưởng lão xuất ra trường kiếm lao về hướng hắc ảnh.

Về phần Ma Linh, hắn triệt để giận dữ vì tất sát kỹ “Xung Ảnh Đoạt Mệnh” đã hai lần thất bại.

Thông thường, ba hắc ảnh sẽ đoạt mệnh ba địch nhân mà không cách nào phản kháng. Đây là thủ đoạn được xem là đồng quy vu tận của bản thể mà một sợi ma niệm vẫn được truyền thừa.

Lúc này hai trong ba hắc ảnh đã không còn mà không hề lấy được bất cứ mạng nào của địch nhân. Điều này khiến Ma Linh nổi lên cơn giận và quyết lấy lại tự tôn. Phải dùng hắc ảnh cuối cùng lấy đi một mạng địch nhân mới nguôi ngoai cơn giận này.

Mục tiêu ban đầu của hắc ảnh cuối cùng vốn dành cho tông chủ Vương Siêu Việt, nhưng lúc này tình huống đã khác.

Hắc ảnh cuối cùng nhanh chóng lao về phía tam trưởng lão tấn công dồn dập.

Tam trưởng lão vừa chống đỡ vừa phóng ra dị hỏa đánh trả.

Khi hắc ảnh cầm đinh ba tung ra sát chiêu, trong khoảnh khắc đó hắc ảnh biến mất. Ma Linh lại thình lình xuất hiện phía sau một kích đâm tới.


Tam trưởng lão sớm đoán được kết cục cho nên giơ hai tay ra hai bên sẵn sàng đón nhận cái chết.

Lúc này, tông chủ Vương Siêu Việt xuất hiện tung một cước đá văng tam trưởng lão sang một bên đồng thời trách mắng “Sư đệ ngốc nghếch tính chơi trò hy sinh ngu ngốc sao?”

Lão chưa nói hết câu đã bị hắc thương xuyên qua bả vai. Hồ Linh Tử thình lình xuất hiện từ phía sau Ma Linh đồng thời dùng Khốn Ma Tiên quấn chặt thắt lưng Ma Linh kéo về sau. Nhân cơ hội đó, tông chủ Vương Siêu Việt giơ tay sang một bên, Thanh Minh Thần Kiếm tức thì xuất hiện trong lòng bàn tay. Lão không do dự phóng lên trên không trung, hai tay cầm chặt chuôi kiếm một kiếm bổ xuống.

Kiếm quang lóe lên, bổ thân ảnh Ma Linh ra làm hai, đồng thời tách mặt đất ra làm hai gây ra âm thanh chấn động cực kỳ lớn, để lộ ra một khe rãnh kéo dài hàng trăm trượng.

Sau dư chấn lan tỏa ra xung quanh, thân ảnh Ma Linh xuất hiện ở một vị trí khác, cách xa tông chủ Vương Siêu Việt.

Chiêu thức vừa rồi quá bạo liệt khiến thao tác di truyền bị chặn lại, nếu không lão tông chủ đã bị hất tung lên không trung đồng thời đã bị đánh nổ.

Phương Triết cùng Hoàng Mập lúc này đứng gần vị trí Diêm Ninh Lan điều dưỡng thương thế.

Trong trận chiến này, bản thân Phương Triết và Hoàng Mập chỉ là hậu bối hoàn toàn đứng ngoài cuộc. Với đẳng cấp như tông chủ Vương Siêu Việt mà nói, cả hai chỉ là những hài tử đang tập đi không kém là mấy.

Lúc này bên tai Phương Triết, thanh âm lão tông chủ cất lên “Ngươi… sao rồi?”

Ý tứ của lão tông chủ rất rõ ràng, lão muốn hỏi hắn đã học “Tốc Biến” tới đâu rồi.

Hắn lập tức đáp lại “Vãn bối có thể hiểu được đôi chút…”

Hắn ngập ngừng rồi hướng lão tông chủ thắc mắc “Nếu tông chủ tiền bối cũng có Thiên Sát Ấn, vì sao không tự mình vận dụng?”


Lão đáp “Ta là tông chủ Vô Thượng Tông… không thể tùy tiện sử dụng thủ đoạn của tổ chức thiên sát… đây là giới luật…”

Phương Triết nghe lão tông chủ giải thích, xem như khúc mắc đã hiểu được rõ ràng. Hắn cầm chặt Lưu Quang Kiếm hướng về phía Ma Linh chờ đợi cơ hội.

Tông chủ Vương Siêu Việt đưa ánh mắt nhìn sang Đàm Thu Nguyệt cùng Hồ Linh Tử đồng thời gật đầu ra ám hiệu bắt đầu hành động.

Xong việc, lão ngồi xuống xếp bằng rồi nhắm nghiền hai mắt lại. Toàn thân bắt đầu tỏa ra một lớp phòng hộ màu lam nhạt. Từ vị trí lão, lấy lão làm trung tâm bắt đầu tỏa ra xung quanh một hấp lực, loại hấp lực này mỏng manh chỉ có thể làm một vài sợi tóc đong đưa.

Đàm Thu Nguyệt nhìn động thái của lão sư huynh, nàng có phần động dung. Thủ đoạn mà lão sư huynh đang triển khai chính là đang kêu gọi một sự giúp đỡ từ thái thượng trưởng lão Đạo Chuẩn Tôn Giả.

Đã gần một nghìn năm rồi, đây là lần đầu tiên một hậu nhân đang kêu gọi sự trợ giúp từ đại lão cổ xưa của Vô Thượng Tông.

Đàm Thu Nguyệt nhìn sang Hồ Linh Tử đã ở trong tư thế sẵn sàng.

Nàng chậm rãi nói “Chúng ta có khoảng hai mươi hô hấp…”

Phương Triết từ xa cũng đã ở vào tư thế sẵn sàng.

“Tốc Biến” còn có một cái tên chính thống khác là “Thần Hành”. Ý là tốc độ di chuyển không còn theo một lẽ thông thường diễn đạt. Loại tốc độ này không còn căn cứ vào mười phần bộ pháp thông thường nữa, thay vào đó còn kết hợp với Niệm Lực.

Đối với Phương Triết mà nói, hắn không phải là thần thánh nào mà có thể tu luyện “Tốc Biến” trong khoảng thời gian nửa canh giờ như lão tông chủ đề cập. Chẳng qua lão suy đoán bản chất vấn đề nằm ở Thần Hồn Biến Dị của Phương Triết. Đó cũng là căn nguyên, Phương Triết có thể tu thành “Nhất Niệm Xuyên Vạn Lý” chỉ trong vòng năm ngày ngắn ngủi.

Chỉ vì một suy đoán này mà lão tông chủ sẵn sàng đánh cược một ván. Trước mắt, ván cược này đã thành công một nửa.

Lúc này, Đàm Thu Nguyệt cùng Hồ Linh Tử liên tục vây công với mục đích là tạo ra cho Phương Triết một cơ hội tấn công.

Ma Linh sớm nhận ra màn phối hợp của ba người bọn họ, cho nên hắn đã để hoàng sắc hỏa diễm nhập vào người để gia tăng phòng hộ.

Ở trạng thái này, Ma Linh hoàn toàn miễn nhiễm với những chiêu thức tấn công phụ cận.


Khi Đàm Thu Nguyệt làm ra một cử động ám hiệu Phương Triết tiến lên, cũng là lúc Phương Triết cầm Lưu Quang Kiếm vận dụng “Vân Du Kiếm” lướt tới.

Ma Linh thoáng nhếch miệng cười, hắn không né tránh mà hai tay gồng lại tạo ra thế phòng thủ vô địch.

“Vân Du Kiếm” lướt qua, chạm vào lớp phòng hộ của Ma Linh. Âm thanh va chạm không lớn nhưng lại kèm theo một tiếng vỡ vụn.

Lưu Quang Kiếm không thể chống đỡ lực phản chấn từ phòng ngự Ma Linh, chớp mắt liền gãy ra làm hai.

Ma Linh tùy ý tung ra một nắm đấm, đánh bay Phương Triết trở về sau.

Hắn hoàn toàn mất tự chủ, va vào vách đá phía sau khiến mọi thứ đều sụp đổ.

Hoàng Mập hốt hoảng, hắn liền phóng đến vị trí Phương Triết hỗ trợ.

Khi hắn đến nơi, trước mặt hắn đã có một bóng dáng phiêu phù trên mặt đất. Thân ảnh trắng muốt với mái tóc dài trắng xóa buông xõa nhìn hắn khiến hai chân hắn run rẩy.

Ma Linh không vội tấn công mà phun ra một giọt nước bọt bắn bay Hoàng Mập về sau.

Hoàng Mập bất giác rơi vào trạng thái bất tỉnh, người kiếm văng ra hai nơi khác nhau. Hắn lúc này như hóa thành một con kiến đứng trước một đối thủ mà chỉ cần một giọt nước bọt của đối phương cũng khiến hắn bất lực.

Phương Triết từ trong đống đất đá phóng ra bên ngoài.

Ma Linh đã trực chờ sẵn xòe bàn tay ra một bên, tức thì từ trong hư không xuất hiện một vòng xoáy nhỏ màu đen. Hắn thò tay vào trong rồi rút ra một thanh hắc kiếm với bề bảng to lớn. Trên thân kiếm ẩn hiện màu sắc như một bầu trời đêm vô cùng bí hiểm.

Đàm Thu Nguyệt cùng Hồ Linh Tử thình lình xuất hiện đứng trước mặt Phương Triết che chắn cho hắn.

Ma Linh cầm hắc kiếm giơ ra một bên, cười hắc hắc nói “Tiểu tử này… là át chủ bài của các ngươi sao?”


Bình luận

Truyện đang đọc