THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Trong vườn hoa Ngũ Trảo trên đỉnh Hoa Kiếm Phong.

Phương Triết ngồi xếp bằng nhập định.

Trước kia có năm loại công pháp cho bản thân hắn chọn lựa, cuối cùng hắn chọn Minh Lý Thiên. Không ngờ Minh Lý Thiên thật sự là lựa chọn sáng suốt. Nhờ công pháp này mà chiêu thức vốn gây ra sát thương cao cũng như sức phá hủy lớn có thể vận dụng linh hoạt mà không ảnh hưởng không gian xung quanh.

Về kiếm pháp có bộ Vân Du Tiên Kiếm Quyết, bộ này hắn đã tu luyện tinh thông. Có thể được xem là nhất niệm thành chiêu.

về Ngự Kiếm Quyết, Ngự Kiếm Quyết 2 rồi đến gần đây nhất chính là Ngự Kiếm Quyết 3. Ngự Kiếm Quyết 3 chính là tầng cao hơn của thuật Ngự Kiếm.

Trong đó thức thứ nhất Xuyên Tâm Nhất Kiếm được cải tạo từ một thanh Nhất Kiếm sang nhiều thanh kiếm. Uy lực không phải bị phân nhỏ đi mà được cộng dồn lên rất nhiều lần.

Thức thứ hai Liên Hoa Kiếm từ hình thức tấn công lần lượt từng thanh kiếm thì đến Ngự Kiếm Quyết 3, toàn bộ thanh kiếm có thể tấn công đồng lời không ngừng nghĩ. Uy lực không những không giảm mà còn tăng lên đáng kể.

Cuối cùng là gợi ý của Thiên Sơn Tán Nhân, không phải ai xa lạ chính là trưởng lão Bạch Hữu Đạo ở Bạch gia. Lão ẩn giấu quá sâu, cuối cùng mới lộ ra danh tính. Lão gợi ý từ một thanh Vô Hình Kiếm to lớn được tạo ra từ vô số tia linh khí mỏng manh phân rã ra thành vạn thanh kiếm bổ xuống. Đây được xem như là át chủ bài chỉ có thể vận dụng một lần.

Chiêu thức ngẫu nhiên chính là “Kiếm Võng”, chiêu thức này có thể nói là nghịch thiên vì hình thức không theo một lẽ thường miêu tả được. Trong chiêu thức ẩn giấu một loại Cấm Chế mà vô hình trung hắn phóng xuất ra được. Đây có thể được xem là một bất ngờ trong quá trình tu luyện Trận Pháp.

Khi bản thân hắn hoàn tất Minh Tưởng những chiêu thức thực dụng, hắn phát hiện thần hồn có điều gì đó không đúng. Thần hồn biến hóa rõ rệt thông qua chu kỳ viên châu xoay vòng.

Khi viên châu xoay vòng đến chu kỳ thứ chín thì hóa thành hình dạng sợi chỉ. Quá trình này lặp đi lặp lại vô số lần, cho đến khi đạt đến ba nghìn sáu trăm chu kỳ thì thần hồn sinh ra biến hóa. Biến hóa rõ rệt nhất chính là toàn thân thần hồn thoắt ẩn thoắt hiện một lớp da thịt như con người kèm theo là một loại áp lực thúc giục thoát ly khỏi Thức Hải.

Một lần thì bản thân hắn không chú ý, hai lần bản thân hắn cũng không chú ý vì chuyên tu kiếm đạo. Đến lần thứ ba thì hắn dựa theo loại áp lực thúc giục bản thân hắn thoát ly ra khỏi Thức Hải.


Chỉ với một ý niệm thần hồn thoát ly ra bên ngoài. Hình dáng cùng chiều cao tương đồng với bản thể khiến hai mắt hắn mở to ra kinh ngạc.

Đối diện bản thể hắn chính là một Phương Triết hoàn toàn mới, giống với bản thể y đúc. Đây giống như một phân thân bằng xương bằng thịt với hai mắt nhắm nghiền.

Đặc biệt là trong thức hải bản thể, thần hồn trở về hình dạng sơ khai. Chỉ là một thân ảnh chưa có ngũ quan đầy đủ. Hình dáng thần hồn sơ khai như một chiếc bóng đang ngồi xếp bằng không hề động đậy.

Về phía phân thân đối diện, viên châu cũng như sợi chỉ hoàn toàn biến mất. Lúc này đã biến hóa thành một thanh kiếm có hình dạng y hệt với Bá Tuyệt trước đó bay lượn xung quanh phân thân như chu kỳ trước đó trong thức hải.

Tình huống này nằm ngoài sự hiểu biết hiện tại của hắn. Cho nên hắn không biết làm gì ngoài tính toán thời gian tồn tại của phân thân.

Phân thần có thể duy trì và tồn tại bên ngoài được tối đa hai canh giờ.

Hắn biết cực hạn của phân thân là vì khi đó, hắn rơi vào trạng thái hôn mê không tự chủ.

Khi tỉnh lại đã là năm ngày sau.

Khi tỉnh lại, đập vào mắt hắn đầu tiên chính là Tiểu Hắc và Tiểu Bạch hộ pháp bên cạnh. Kế bên Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chính là thân ảnh có phần kiều diễm đến lạ thường của Đàm Thu Nguyệt.

Nàng ta ngồi đềm tĩnh trên băng ghế thưởng thức tiên trà.

Nàng quan tâm nói “Tỉnh lại rồi à?”


Hắn nhanh chóng ngồi dậy, vẻ mặt không giấu được ngạc nhiên “Không phải Đàm tỷ về Vô Thượng Tông rồi sao? Vì sao còn ở đây?”

Đàm Thu Nguyệt tỏ ra thất vọng nói “Thì ra Phương đệ luôn muốn xua đuổi tỷ tỷ ta…”

Hắn xua tay liên tục đính chính lại “Tiểu đệ không phải có ý đó, chỉ là Đàm tỷ đã về tông môn rồi. Vì sao lại còn ở đây?”

Đàm Thu Nguyệt che miệng cười, nàng mới giải thích “Chẳng qua là vì tỷ tỷ có phần nhớ Phương đệ nên về đây thăm hỏi, không ngờ bắt gặp một kỳ quan…”

Hắn tò mò hỏi “Kỳ quan?”

Đàm Thu Nguyệt nhấp một ngụm trà rồi nói “Là kỳ quan trên người Phương đệ…”

Hắn nhất thời đỏ mặt, ngượng ngùng nói “Lúc tiểu đệ hôn mê, không lẽ Đàm tỷ đã gì đó với tiểu đệ…”

Đàm Thu Nguyệt nghe tiểu đệ ngây ngô nói một câu khiến bản thân nàng cũng giật mình. Nàng phá lên cười nói “Phương đệ đúng là rất trực tiếp, tỷ tỷ rất thích…”

Trêu chọc đến đây, nàng ta không cười đùa nữa mà sắc mặt có phần nghiêm túc lại.

Nàng căn dặn “Tự mình tu luyện, có sáng tạo rất tốt… chỉ là trước đó Phương đệ suýt chút nữa mất mạng…”

Phương Triết lúc này mới nhớ lại bản thân vì sao bất tỉnh. Đó là do cạn kiệt tinh thần lực nên mới rơi vào trạng thái hôn mê.


Nàng nói tiếp “Trước đó ở Vô Thượng Tông Phương đệ may mắn được cứu chữa, nếu không đã không thể tỉnh dậy được rồi. Lần này Phương đệ lại cố tình tìm hiểu Tướng Thân, suýt chút nữa là đã mất mạng…”

Phương Triết nghe vậy liền tò mò hỏi “Tỷ tỷ nói Tướng Thân là sao?”

Nàng ta lơ đãng trả lời “Tướng Thân chính là một tu sĩ Lục Phẩm tu...luyện ra…”

Nàng ta nói giữa chừng thì dừng lại vì phát hiện có điều gì đó không đúng.

Tên này chỉ mới Ngũ Phẩm thì làm sao có thể tạo ra Tướng Thân được. Hơn nữa Tướng Thân có nhiều hình dạng, nhưng làm gì có Tướng Thân nào chiều cao lại như bản thể được.

Đây là một câu hỏi khó.

Đàm Thu Nguyệt cân nhắc một hồi rồi đề nghị “Phương đệ có thể phóng xuất Tướng Thân lại một lần để tỷ tỷ nghiên cứu được không?”

Phương Triết gật đầu, nội tâm âm thầm tính toán.

Mỗi một chu kỳ viên châu xoay quanh thần hồn phải mất ba hô hấp mà phải chín chu kỳ mới biến hóa ra sợi chỉ màu hoàng kim. Sợi chỉ màu hoàng kim tồn tại được mười hô hấp lại bắt đầu trở lại từ đầu. Phải trải qua ba ngàn sáu trăm lần quá trình lập lại mới khiến thần hồn biến hóa.

Theo như tính toán, phải mất hơn một ngày rưỡi mới có thể phóng thích Tướng Thân ra bên ngoài.

Hắn phóng thích ý niệm, Tướng Thân tức thì xuất hiện đối diện bản thể với hai mắt nhắm nghiền.

Đàm Thu Nguyệt lúc này mới quan sát Tướng Thân.

Tướng Thân và bản thể có chiều cao cũng như ngoại hình tương đồng. Đây như một phân thân hoàn mỹ.

Nàng ta nghiên cứu một hồi mới đưa ra đánh giá “Đây là Tướng Thân biến dị… nguyên nhân chính là do thanh kiếm này…”


Không đợi Phương Triết tò mò, nàng nói tiếp “Tướng Thân biến dị thường không phải do bản thân tu luyện ra mà cần một bên thứ ba tác động. Bên thứ ba của Phương đệ chính là thanh kiếm đang không ngừng di chuyển này… Kiếm này chắc chắn không tầm thường…”

Phương Triết lúc này mới nói “Nó là Bá Tuyệt… là một thanh thần khí trước kia vì bảo vệ tiểu đệ mà vỡ vụn. Không hiểu sao nó vẫn còn tồn tại cho đến khi đến Băng Lôi Sàn thì mới nhận ra sự tồn tại của nó…”

Đàm Thu Nguyệt mở to mắt ra kinh ngạc.

Nàng lúc này đã hiểu vì sao toàn bộ động phủ chứa Băng Lôi Sàn bị sụp đổ. Nguyên nhân một phần là do thanh tiểu kiếm này.

Đặc tính Băng Lôi Sàn là tu bổ thần hồn, nguyên thần, tàn hồn. Cho nên có thể một sợi linh trí của Bá Tuyệt được tu bổ mới có thể biến hóa ra hình dáng như vậy.

Đàm Thu Nguyệt nhìn tiểu đệ đệ một hồi rồi lắc đầu “Bên người Phương đệ có nhiều bí mật khiến tỷ tỷ phải kinh ngạc…”

Phương Triết không biết đây là lời khen hay là một lời mỉa mai của Đàm Thu Nguyệt.

Hắn dò hỏi “Nếu vậy Đàm tỷ có cách nào điều khiển được Tướng Thân không?”

Đàm Thu Nguyệt cười ha ha không trả lời.

Sau một hồi mới nói “Cái đó gọi là truyền thụ. Tỷ tỷ vốn cực kỳ ưa thích lợi ích. Cho nên muốn tỷ tỷ truyền thụ phải có gì đó đánh đổi…”

Phương Triết nhìn sắc mặt Đàm Thu Nguyệt đắc ý, hắn thở dài có phần bất mãn.

Sau một hồi, ánh mắt hắn trở nên sắc bén, nét mặt có phần nghiêm túc lại nói “Nếu vậy thì đánh đổi lần trợ giúp này của tiểu đệ… thế nào?”

Đàm Thu Nguyệt nhất thời “a” lên một tiếng, nội tâm liên tục nhảy dựng “Không nghĩ tới, tên tiểu tử này thông minh đến như vậy…”


Bình luận

Truyện đang đọc