THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Tình huống biến hóa quá nhanh. Thẩm Giai Nghê từ xa nhận ra thủ đoạn của đối phương, nhưng không thể làm gì được. Nếu vận dụng công kích, chính là công kích về phía Bạch Vô Thiên.

Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng lúc này vô cùng hoảng hốt cũng như lo lắng. Bọn họ không thể làm gì được, ngoài trơ mắt ra nhìn đại ca bọn họ bị thôn phệ.

Phía Hoa Lạc Đông, mặc dù ở một khoảng cách xa. Nhưng sợi dây liên kết giữa hai người thình lình biến mất. Nàng tâm trạng bỗng nhiên bồn chồn lo lắng.

Nàng biết tên tiểu tử đó phước lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện bất trắc gì. Bản thân nàng vẫn còn đang mắc kẹt vào giai đoạn mấu chốt trong việc vô hiệu hóa Trận Pháp.

Bên phía Cấm Vực, Kiếm Hư Chân Quân đang giao tranh với đại trưởng lão. Vốn là câu thời gian để viện trưởng Chúc Sơn khôi phục thể lực.

Nội tâm lão sinh ra một sự mất mát, đây chính là bằng chứng sợi dây liên kết giữa lão và Bạch Vô Thiên tạm thời bị gián đoạn.

Lão thì thầm “Chẳng lẽ tiểu tử đó gặp nguy hiểm rồi!”

Lão vừa thất thần, đã bị đại trưởng lão điểm một chỉ thoái lui về sau.

Đại trưởng lão nhàn nhạt nói “Trong đánh nhau mà lơ đãng, ngươi đang khinh thường ta sao?”

Ánh mắt Kiếm Hư Chân Quân lúc này nhìn về phía viện trưởng Chúc Sơn. Hắn đã gắng gượng đến lúc này, xem như là một kỳ tích. Thương tích do chỉ pháp đại trưởng lão gây ra rất khủng khiếp. Không đủ ý chí đã gục ngã từ lâu.

Hắn đứng dậy, hai tay giơ lên cao hai mắt nhắm nghiền.

Ngưu Ma Kiếm bên cạnh như được một lực hút, rời khỏi mặt đất lơ lửng trên không trung. Nó xoay vòng rồi phóng vút lên bầu trời.

Sau vài hô hấp, từ trong đám mây bắt đầu xuất hiện một chấm đen to lớn, chấm đen này chính là mũi kiếm của Ngưu Ma Kiếm. Nó đã trở về hình dạng thật sự, kích thước to như một ngọn núi.

Mũi kiếm hướng đại trưởng lão bắt đầu áp sát xuống, tốc độ không nhanh nhưng áp lực gây ra xung quanh là cực kỳ lớn.

Đại trưởng lão nhíu hàng chân mày. Lão cho tên Chúc Sơn thời gian hồi phục, chẳng qua là muốn tự mình trải nghiệm một cảm giác chiến đấu có áp lực. Lúc này áp lực thật sự đã xuất hiện.

Lão nhìn Ngưu Ma Kiếm đang lao xuống, ánh mắt bắt đầu sắc bén trở lại.

Lão cầm Nhật Nguyệt Bảo Luân hướng về mũi kiếm rồi xoay một vòng, tức thì xuất hiện một vòng xoáy. Bên trong vòng xoáy là một mảng không gian hắc ám với khí tức khó chịu lan tỏa ra xung quanh.

Mặc dù Kiếm Hư Chân Quân ở khoảng cách xa, vẫn không giấu được sự gấp rút.

Khi mũi kiếm của Ngưu Ma Kiếm tiếp xúc với vòng xoáy, từ vòng xoáy sản sinh ra một dư chấn phản phệ ra xung quanh. Dư chấn lan tỏa theo hình dạng vòng tròn, rồi cắt phăng mọi thứ xung quanh.

Từ mũi kiếm bắt đầu vỡ vụn, cho đến khi toàn bộ thanh Ngưu Ma Kiếm khổng lồ như một sơn phong vỡ vụn. Chỉ trong chớp mắt tan rã thành tro bụi.

Đại trưởng lão thu hồi Nhật Nguyệt Bảo Luân rồi nhàn nhạt nói “Chiêu thức rất mạnh, nhưng vẫn chưa đủ để đối phó được ta. Có thể do ngươi sắp chết rồi!”

Khí lực viện trưởng Chúc Sơn đã rã rời, toàn thân hầu như chèo chóng đã sắp đạt giới hạn.

Đại trưởng lão nói tiếp “Để cho ngươi đi thanh thản… cho ngươi đại khai nhãn giới thế nào là Tuyệt Lĩnh!”

Khi đại trưởng lão nhắc đến từ “Tuyệt Lĩnh”, Kiếm Hư Chân Quân đã thật sự rung động. Tâm tình có phần tuyệt vọng, hầu như khó mà xoay chuyển được cục diện.

“Tuyệt Lĩnh” là gì chứ. Chỉ có thần khí mới có thể sản sinh ra một loại lĩnh vực riêng biệt. Tức là bảo luân trong tay đại trưởng lão, đã đạt phẩm cấp thần khí. Tình huống này, e rằng khó có thể cứu vãn được.

Đại trưởng lão tay cầm bảo luân giơ lên cao. Từ đó sản sinh ra một loại dư chấn nhàn nhạt.

Sau một lúc, toàn bộ khuôn viên chừng năm trăm trượng được bao phủ bởi một lĩnh vực.

Lão nhàn nhạt nói “Tuyệt Lĩnh: Hắc Động!”

Lão điểm tay về phía viện trưởng Chúc Sơn, tức thì một vòng xoáy màu đen xuất hiện bên phải. Trong phút chốc, cắn nuốt một phần bên phải viện trưởng Chúc Sơn.

Đây chính là đại trưởng lão không muốn viện trưởng Chúc Sơn đi trước, mà đối phương cố tình dày vò thêm một đoạn thời gian nữa.

Viện trưởng Chúc Sơn lúc này hoàn toàn bị phế đi, bộ dáng vô cùng thảm. Sống không bằng chết.

Kiếm Hư Chân Quân đã không kìm lòng được, lão nhanh chóng tiếp cận viện trưởng Chúc Sơn hỗ trợ, nhưng không thể.

Đại trưởng lão liên tục điểm về phương hướng lão tạo ra những hắc động nhỏ ngăn cản. Chỉ cần sơ ý, lão lập tức sẽ bị cắn nuốt. Đây chính là thấy nhưng không thể làm gì được.

Lão chỉ có thể nhìn viện trưởng Chúc Sơn từ từ kiệt sức mà chết, bản thân có cố gắng thế nào cũng vô dụng.

Lão đưa ánh mắt về phương hướng ngọn Chủ Phong. Trong lòng lão đã thật sự tuyệt vọng. Nếu không thể dừng đại trưởng lão lại, Đạo Viện lần này thật sự cũng giống như Túy Tiên Sơn, sẽ bị hủy đi. Lời hứa với Khúc Minh Sơn xem như không thể thực hiện được.

Lão thở dài, đưa ánh mắt về phía viện trưởng Chúc Sơn. Hắn ta dù ý thức dần mơ hồ, nhưng vẫn gật đầu chấp nhận.

Lão xuất ra Thôn Man Kiếm, tùy ý hướng mũi kiếm sang một bên.

Lão nhìn đại trưởng lão, ánh mắt đơn thuần là một sự kiên quyết. Lão cười hắc hắc nói “Ngươi cũng nên đại khai nhãn giới đi… Huyễn Quang Phong Bạo!”

Chiêu thức này chỉ dùng một từ “nhanh” để miêu tả. Thân ảnh lão đã hoàn toàn biến mắt, thoắt ẩn thoắt hiện. Mỗi lần xuất hiện mũi kiếm lướt qua một lớp da đại trưởng lão. Liên tục mười lần, khiến khắp người đại trưởng lão xuất hiện mười vết xước, mặc dù không gây quá nhiều đau đớn, nhưng cảm giác cực kỳ khó chịu.

Đại trưởng lão nghiêm túc lại, không muốn cứ kéo dài như vậy.

Xung quanh lão bắt đầu xuất hiện hơn hai mươi hắc động bao xung quanh.

Khi Kiếm Hư Chân Quân lần nữa xuất hiện, một cái hắc động đã lướt qua một phần thân thể lão, nhanh chóng cắn nuốt một bên cánh tay. Lão chỉ né sang một bên, lần này Thôn Man Kiếm không xước qua lớp da, mà từ phía sau lưng đại trưởng lão đâm tới.

Trường kiếm cắm chặt trên lưng đại trưởng lão.

Kiếm Hư Chân Quân tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm, mỉm cười nói “Bắt được ngươi rồi!”

Đại trưởng lão vẫn không biểu lộ ra hốt hoảng, chỉ nhàn nhạt nói “Ngươi thật sự muốn chết?”

Kiếm Hư Chân Quân không nói nữa, bởi vì lúc này thêm một cái hắc động từ phía sau bắt đầu cắn nuốt lấy lão.

Trong lòng lão lúc này dâng lên một sự nuối tiếc, nuối tiếc duy nhất chính là không thể chân chính nhìn hắn trưởng thành.

Đại trưởng lão không nghĩ tới đối phương thật sự vì ngăn cản, mà đi đến bước này.

Tiếp theo không gian bắt đầu vặn vẹo, từ phía đan điền Kiếm Hư Chân Quân bạo phát đi ra một loại lực lượng. Lực lượng này chỉ trong chớp mắt đốt cháy toàn bộ những gì nó tiếp cận.

Đại trưởng lão có thể sớm suy đoán ý đồ của đối phương, nhưng không ngờ đối phương thật sự bạo thể. Hy sinh bản thân với hy vọng giết chết lão.

Lão đương nhiên có đối sách, có thể thoát ly tình huống này nhanh chóng.

Nhưng đôi chân lão không thể nhúc nhích được. Đơn giản bởi vì trước đó trúng phải kiếm chiêu “Huyễn Quang Phong Bạo”. Chiêu thức này xước qua lớp da không gây ra tổn hại gì, nhưng đối phương có thể lợi dụng việc đó bố trí Cấm Chế. Lão đã bị đối phương tính kế.

Sắc mặt lão đại biến, lão cố gắng hét thảm với tất cả khí lực. Nhưng không thể.

Một loạt âm thanh khủng khiếp vang lên, chấn động hủy thiên diệt địa nhanh chóng san bằng tất cả mọi thứ. Trong phạm vi hơn hai mươi dặm, chỉ trong phút chốc trở thành bình địa.

Dãy Bình Sơn hầu như đã bị san bằng hoàn toàn.

Khu vực Chủ Phong cũng bị lung lay vì chấn động này.

Tất cả chúng đệ tử đưa ánh mắt về phía Cấm Vực, nơi từng đợt khói bụi tỏa lên nghi ngút.

Không ai biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ riêng Thẩm Giai Nghê sững sờ. Tiếp theo là từng dòng nước mắt không ngừng chảy xuống.

Nhóm Hoàng Mập, u Dương Sinh và Lý Nhược Băng rơi vào trạng thái thất thần. Bọn họ không thể tin vào những gì mình chứng kiến.

Trong đầu bọn họ vừa nhận được một dòng tin nhắn cuối cùng của lão sư phụ “Giúp ta, coi sóc Đạo Viện!”

Bình luận

Truyện đang đọc