THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Đạo Viện trong những ngày gần kề khảo hạch đệ tử nội viện.

Những ngày này, nhóm đệ tử ngoại viện không ngừng tu luyện ở Đôn Hoàng và Khô Lâu Sơn khiến bầu không khí trở nên sôi động.

Hầu hết hơn bốn nghìn tân nhân đệ tử đã đủ điều kiện trở thành nội viện đệ tử, nhưng mục tiêu bọn họ nhiều hơn thế.

Con đường tu đạo vốn truy cầu đỉnh phong, nên người nào cũng mong muốn đạt vị trí cao nhất. Trong đó chính là mười vị trí đầu của hàng đệ tử tinh anh của Đạo viện. Cho nên, ngoài khảo hạch đệ tử nội viện, bọn họ còn muốn đi xa hơn một bước.

Truyền thống là như vậy, nhưng năm nay có một sự trùng hợp không hề nhỏ. Đó là có hai vị trí trưởng lão còn trống. Điều này nói lên ngoài khảo hạch đệ tử nội viện, còn có sự cạnh tranh giữa nhóm đệ tử tinh anh giành vị trí trưởng lão.

Trong lúc nhất thời, truyền thống vốn khảo hạch bình thường trở thành một ngày Đạo Luận chưa từng có trước kia.

Đây là một trong những ý chỉ trước kia của Đạo Viện.

Đạo Viện vốn đã đi xuống, càng lúc càng đi xuống. Vị trí tông môn đã không còn hy vọng đạt tới, nhưng ý chỉ vẫn còn tồn tại cho đến thời điểm hiện tại.

Trong đó ý chỉ về ngày Lễ Trưởng Thành vẫn hàng năm diễn ra. Đó là nhóm hài tử mười tuổi du nhập hạ giới tìm kiếm cơ duyên. Các bậc tiền nhân cho rằng, hạ giới vẫn còn có một bí mật, một cơ duyên to lớn có thể vực dậy Đạo Viện. Nên ý chỉ này chưa từng bị lãng quên.

Tiếp theo chính là thường xuyên khảo hạch để xem xét tu vi đệ tử. Ý chỉ này cũng luôn được ưu tiên, bởi vì nếu không khảo hạch sẽ không biết được thực lực chân chính của những tân nhân gia nhập Đạo Viện như thế nào.

Ngoài ra còn khuyến khích kết đôi đạo lữ song tu, nhưng vấn đề này trước giờ không được quan tâm. Con đường tu đạo vốn gian truân, ở đâu còn tâm chí lưu luyến chuyện tình nam nữ.

Ý chỉ tồn tại rất lâu, từ khi Đạo Viện gặp biến cố hạ xuống một cấp bậc trở thành một chi viện cho đến giờ.

Thực lực không còn như xưa, nhưng một số thế lực thù địch trước kia không dám đụng đến. Một phần có thể liên quan đến một thỏa thuận nào đó. Một phần bên trong Đạo Viện, vốn vô cùng yếu kém, có ẩn tình.

Trong số nhóm đệ tử mong chờ ngày Đạo Luận nhất chính là nhóm đệ tử tinh anh. Bọn họ thường ngày lịch luyện khắp nơi ở Bắc Cảnh từ Hạ Thiên đến Thượng Thiên. Nhưng khi nhận được tin tức này, người nào cũng nhanh chóng trở về. Bởi vì cơ hội này chỉ có một lần.



Ngọc Am Phong, sơn phong của Lục trưởng lão Ngọc Đạo Nhân.

Lúc này trong một tiểu đình ở bên ngoài hoa viên có ba thân ảnh đang ngồi thưởng trà. Bọn họ ngoại hình thanh tú, vẻ ngoài sáng lạng. Y phục bọn họ tụ do không phải y phục ngoại viện cũng như nội viện. Nói lên, đặc cách này chỉ dành cho nhóm mười đệ tử tinh anh.

Trong ba người, vị nữ đệ tử vẻ ngoài thanh tao mỹ lệ là Hàm Ngưng Nhi, nàng là nhi nữ của Ngọc Đạo Nhân. Trong mười vị trí đầu, nàng đứng vị trí thứ ba.

Hai người còn lại là Dương Thanh Phong, là đệ tử kiệt xuất nhất có xuất thân thế gia từ bên ngoài gia nhập vào Đạo Viện. Tính cách cương trực ít nói. Người còn lại là Chung Hồng, đứng vị trí thứ tám trong mười người.

Cả ba đều là bằng hữu tốt, ngoài ra còn có La Sung nhưng hắn vẫn chưa trở về Đạo Viện.

Chung Hồng một đắc ý nói “Lần Đạo Luận này, Dương sư huynh và Hàm sư tỷ chắc chắn lên hàng trưởng lão rồi. Khi đó nhớ chiếu cố sư đệ ta!”

Dương Thanh Phong bình thản nhấp một ngụm trà, hắn chậm rãi nói “Cũng chưa hẳn, bọn người Uông Việt nghe nói lịch luyện gặp được cơ duyên to lớn. Con đường tu đạo thực lực mạnh thế nào cũng chưa chắc qua được khí vận”

Hàm Ngưng Nhi một bên mỉm cười “Dương sư huynh đúng là khiêm tốn!”

Chung Hồng một bên phụ họa “Dương sư huynh đúng là khiêm tốn. Nếu tên kia không có về thì ở Đạo Viện không còn ai là đối thủ của Dương sư huynh nữa”

Dương Thanh Phong không trả lời, hắn ngẫm nghĩ một hồi liền tò mò hỏi “Nghe nói dạo gần đây, có một tên đệ tử chân truyền của thái thượng trưởng lão. Hắn rất nổi tiếng?”

Chung Hồng cười hắc hắc nói “Tên này chắc gặp vận khí mới được thái thượng trưởng lão thu nhận. Sư đệ nghe nói, hắn chỉ mới Kết Đan!”

Dương Thanh Phong nhếch miệng cười “Hắn vào Đạo Viện được bao lâu, sư đệ biết không?”

Chung Hồng giơ một ngón tay lên, sau đó im lặng không nói nữa.

Một tên dưới hạ giới mới du nhập vào Bắc Cảnh tu luyện, chưa được một năm đã đạt tu vi Kết Đan. Đây chẳng phải là yêu nghiệt thì là gì.

Hàm Ngưng Nhi một bên mỉm cười “Hắn không có gì đặc biệt thì thái sư thúc không có thu nhận một tên vô dụng đâu. Nói đến đây, sư muội cảm thấy hứng thú về hắn…”

Chung Hồng một bên mỉa mai “Cả Đạo Viện ai cũng biết hắn cùng một tiểu sư muội là Túy Tiên Tiên Tử là một đôi. Trước kia nàng ta là một phế vật, không hiểu sao bạo phát đi ra trở thành một trưởng lão. Bản lĩnh phút chốc nghịch thiên. Sư đệ với nàng ta có một khoảng cách lớn!”

Hàm Ngưng Nhi thêm vào “Trước kia ta gặp qua nàng ta vài lần, cũng là một mỹ nhân rất tiếc dáng vẻ bất cần đời khiến ta không chú ý nhiều”

Chung Hồng một bên tán thành, nàng ta quả thật đã thay đổi. Nếu trước kia bản lĩnh nàng ta lợi hại vậy, hắn cũng đã tìm cách tiếp cận rồi.

Chung Hồng nói tiếp “Lần này, nhóm người Uông Việt có tổ chức cá cược. Việc này được Khúc Linh Lung đảm bảo. Nàng ta lấy danh nghĩa gia gia là đại trưởng lão nên bảo đảm. Bọn họ dùng hạ phẩm Xích Linh Thạch làm tiền cược…”

Nghe đến Xích Linh Thạch, chân mày Dương Thanh Phong nhíu lại. Vụ cá cược này rõ ràng là cố tình vơ vét tài nguyên tu luyện của những đệ tử cấp thấp. Bản thân họ nếu có thắng, cũng khó mà nhận nổi những viên hạ phẩm Xích Linh Thạch từ phía Khúc Linh Lung.

Hàm Ngưng Nhi một bên thăm dò “Dương sư huynh có suy nghĩ thế nào?”

Hắn chân mày giãn ra, lại thong thả nhấp một ngụm trà. Hắn nói “Vốn không hứng thú tranh đua, nhưng việc này ta phải nhúng tay vào…”

Hàm Ngưng Nhi một bên gật đầu, nàng nói “Dương huynh không sợ đắc tội với đại trưởng lão sao? Lão là người có khả năng kế vị chức vị viện trưởng nhất. Tâm tính lão khó dò, không ai biết lão suy nghĩ gì…”

Dương Thanh Phong mỉm cười “Binh đến tướng ngăn…”

Hắn để chun trà xuống, sắc mặt có một phần suy tư “Theo trực giác lịch luyện khắp nơi, ta suy đoán sắp tới Đạo Viện sẽ không yên ổn…”

Hàm Ngưng Nhi và Chung Hồng một bên trầm mặc. Bọn họ đã lâu không trở về đạo viện nên có thể nhận ra khí tức có chút thay đổi. Cảm giác Đạo Viện của ba năm trước và hiện tại có một sự thay đổi rất nhỏ. Người vốn quen thuộc không dễ dàng gì nhận ra.

Cùng lúc đó, ở bên ngọn Long Đầu Phong.

Khúc Linh Lung cũng chiêu đãi nhóm ba bằng hữu của mình. Đó là Uông Việt có diện mạo băng lãnh với đôi mắt xếch. Người này đứng thứ hai trong hàng đệ tử tinh ảnh.

Bên cạnh là Trần Đại Nghĩa có khuôn mặt vuông, chân mày rậm nhìn dáng vẻ có phần chương trực. Nhưng theo nhiều đệ tử nội viện khác đánh giá, đây là một con người hai mặt, khó gần gũi. Hắn chiếm vị trí thứ năm.

Kế đến là Ngô Phi, dáng người nhỏ nhắn mảnh mai như một nữ nhân. Từ trong người hắn toát lên một loại âm hàn gây ra cảm giác khó chịu xung quanh. Hắn được xếp vị trí thứ sáu trong nhóm mười người.

Khúc Linh Lung nhìn nhóm bằng hữu mình nói “Còn thiếu hai người, tên Lam Ngã không muốn tham gia. Bởi vì hắn đã nắm chắc một chiếc ghế trưởng lão do phụ thân hắn hy sinh vì nhiệm vụ. Hắn không muốn gặp rắc rối nên không đến. Còn Lữ sư huynh thì đã rời Đạo Viện tránh nạn cũng không tham gia được. Chỉ còn lại bốn người chúng ta…”

Trần Đại Nghĩa nghe xong liền nói “Việc tranh đoạt ta không hứng thú bằng cá cược. Ta còn thiếu nhiều viên hạ phẩm Xích Linh Thạch. Các cược mới là mục tiêu của ta”

Hắn nói tiếp “Việc tranh đoạt đã có Uông Việt sư huynh rồi, ta có mặt chỉ góp vui mà thôi!”

Uông Việt nhìn hắn nhếch miệng lên mỉa mai. Con người Trần Đại Nghĩa hắn rõ ràng hơn ai hết. Hắn cẩn trọng, rụt rè và hay tính kế. Việc không nắm chắc hắn không tham gia là chuyện bình thường.

Khúc Linh Lung nói “Trần sư huynh nói đùa, việc cá cược đều do sư huynh phụ trách. Không có sư huynh việc này chắc sẽ không xong”

Nói đến đây, nàng siết nắm tay lại làm ra một thái độ bực tức. Nàng nghiến răng nói “Sư muội ta cũng chỉ có một mục tiêu đó là khiến ả Hoa Lạc Đồng mất mặt một lần. Như vậy mối uất hận ta mới được loại trừ, nếu không ta khó mà theo đuổi con đường tu luyện được…”

Uống Việt thấy vậy, hắn trấn an “Việc đó sư huynh ta thay muội giải quyết!”

Khúc Linh Lung lắc đầu “Việc này sư muội tự mình xử lý, Uông Việt sư huynh không cần ra tay”

Lúc này, đại trưởng lão cưỡi phi hành kiếm từ xa đáp xuống.

Lão tiến lại gần Khúc Linh Lung ném cho nàng ta một lệnh bài, rồi nói “Cầm lệnh bài này đến Vô Thượng Tông, ở đó sẽ có người đưa ngươi trở về nhà. Lần này ngươi không tham gia được!”

Khúc Linh Lung bất mãn “Cơ hội này Lung nhi đã đợi rất lâu rồi, không từ bỏ được!”

Lão trừng mắt nhìn nàng “Ngươi không nghe lời, gia gia sẽ lập tức đưa ngươi trở về nhà. Không được cãi lại!”

Nàng hậm hực trong lòng nhưng nhìn thái độ gia gia nàng kiên quyết như vậy. Trong lòng nàng xuất hiện một loại cảm giác bất an. Nàng im lặng một hồi mới hướng Trần Đại Nghĩa nói “Việc cá cược này đành giao cho Trần sư huynh xử lý…”

Nàng không cam tâm, hướng đại trưởng lão hỏi “Việc gì mà gia gia bắt Lung nhi gấp rút trở về nhà?”

Lão nhìn nàng không nói gì, sau đó rời đi.

Uông Việt thấy vậy, đứng dậy vịnh lấy vai nàng an ủi “Không sao, Khúc sư muội cứ nghe theo lời đại trưởng lão. Việc ở đây để bọn ta giải quyết!”

Khúc Linh Lung sắc mặt buồn bã nhìn theo bóng lưng của gia gia. Nàng tự nhủ “Không lẽ là thời cơ đã đến?”

Bình luận

Truyện đang đọc