THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Dị tượng phát sinh ở khu vực Thiên Thủ Đại Phật tạo ra sức hấp dẫn khó cưỡng. Chỉ trong một thời gian ngắn, khu vực phụ cận tập trung hơn một nghìn Dạ Xoa với đủ loại hình dạng.

Chỉ là không một Dạ Xoa nào dám tiếp cận vào bên trong khu vực cấm địa này. Có một số Dạ Xoa cố gắng tiếp cận vài chục trượng đều bị khu trục trở ra ngoài bởi một loại áp lực cưỡng ép gây ra đau đớn.

Chính điều này khiến nơi này trở thành một loại cấm kỵ đối với chúng Dạ Xoa.

Lúc này, tiếng khóc hài tử vừa cất lên thì lập tức bị quy tắc thiên địa áp chế. Tiếng khóc tức thì bị dập tắt kèm theo dạ quang phát ra từ phía hài tử.

Ban Ngọc nhìn hài tử, nội tâm không ngừng suýt xoa mừng rỡ. Bởi vì chỉ một chút nữa thôi, bản thân nàng sẽ trở về diện mạo là một con người bình thường.

Chỉ là khi bàn tay Ban Ngọc vừa cách hài tử chừng ba xích thì bàn tay Ban Ngọc khựng lại. Một loại hàn khí cùng hung cực hiểm từ phía hài tử tức thì bạo phát đi ra xung quanh.

Ban Ngọc và Lan Hoa không kịp phản ứng thì bị hàn khí xâm nhập. Chưa đầy hai hô hấp, cơ thể cả hai hóa thành hai tượng băng.

Chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua khiến hai tượng băng ngả nghiêng ra rồi va vào mặt đất. Hai bức tượng vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

Ngân châm cắm vào phần lưng Hoa Lạc Đồng mất đi khống chế khiến cơ thể nàng cử động lại được bình thường. Chỉ có điều, vừa phản ứng thì một loại cảm giác đau đớn xuất hiện. Loại đau đớn này không phải do da thịt gây ra mà do một loại cảm giác khốn khổ không thể diễn tả thành lời.

Nỗi thống khổ đó khiến bản thân Hoa Lạc Đồng như muốn hụt hơi. Tâm can dày xé liên tục.

Một mối liên kết mẫu tử xuất hiện.

Hoa Lạc Đồng nhìn hài tử phát ra dạ quang, không khóc được mà chỉ vô ý quơ tay chân.

Làn da ngoài của hài tử như muốn nứt nẻ. Chính điều này khiến tâm can Hoa Lạc Đồng Đau đớn.

Hoa Lạc Đồng nhanh chóng bế hài tử lên nhưng chạm không được.


Hài tử như biến hóa thành hình chiếu không thực tại, nhưng cảm giác thống khổ từ hài tử truyền đến khiến tâm can Hoa Lạc Đồng đau nhói.

Trong lúc rối rắm không biết phải làm gì. Hoa Lạc Đồng lấy ra Kim Quang Phật Đăng.

Kim Quang Phật Đăng vừa ra, tức thì xuất hiện một loại ánh sáng vàng nhạt mang theo một sự ấm áp. Ánh sáng này tỏa ra xung quanh, xoa dịu hài tử khiến sự đau đớn giảm đi một phần.

Hoa Lạc Đồng nhận ra sự thống khổ từ phía hài tử giảm nhẹ. Nàng dùng tay sờ lên hài tử, sờ nhưng không chạm được.

Trong lúc nhất thời, dòng nước mắt nàng chảy ra không ngừng.

Nàng biết bản thân đã tính toán sai.

Chỉ vì phản nghịch lại “Khế Ước Vĩnh Sinh”, bản thân nàng gánh hậu quả đã đành. Giờ đến hài tử cũng bị quy tắc áp chế. Nếu không có cách giải quyết hài tử chắc chắn sẽ chết.

Ánh đèn Kim Quang Phật Đăng vẫn tỏa ra xung quanh. Chỉ là loại ánh sáng này không thể kéo dài quá lâu, khi ánh đèn không còn. Sự thống khổ lại tiếp tục diễn ra.

Loại cảm giác này chính là hoàn toàn bất lực.

Nàng giơ hai ngón tay lên, nhìn hai ngón tay một hồi.

Bản thân nàng hoàn toàn bất lực, không muốn tiếp tục nhìn hài tử đau đớn nữa. Nàng muốn tự phá hủy nội đan quyên sinh.

Hai hàng nước mắt nàng lại chảy ra “Không phải trước kia kiên cường sao, giờ bản thân lại ở vào nghịch cảnh không thể làm gì được…”

Lúc này, xa xa có tiếng bước chân chậm rãi đi lại.


Ánh mắt Hoa Lạc Đồng nhìn ra bên ngoài, nơi đó, một lão giả cằm một chiếc đèn soi đường đi trên mặt nước.

Phong thái đi không nhanh cũng không chậm, trước đó là ngoài hai trăm trượng, chớp mắt đã cách nàng vài bước chân.

Lão giả này chính là ông lão dẫn đường nàng tiến nhập vào Vạn Phật Chi Địa.

Ánh mắt lão không biểu lộ cảm xúc nào, chỉ lặng lẽ nhìn Hoa Lạc Đồng và hài tử một hồi.

Lão đặt đèn dẫn đường một bên rồi khom người bế hài tử lên.

Đối với Hoa Lạc Đồng chỉ là hình chiếu, nhưng đối với lão giả, lão bế hài tử lên bình thường.

Lão tiến lại gần mặt nước, dùng một tay lấy một ít nước hồ lên rồi khẩy lên toàn thân hài tử. Thao tác này như một nghi thức thanh tẩy tội lỗi của một con người.

Làm xong nghi thức, lão đặt hài tử lại bên cạnh Hoa Lạc Đồng.

Đến lúc này, lão mới nói “Đây là một phần nhân quả do tiểu cô nương tạo ra. Bởi vì phản nghịch lại quy tắc thiên địa nên hài tử vừa ra đời đã chịu thiên khiển”

Hoa Lạc Đồng khóc nứt nẻ, giọng nàng rung rung nói “Tiền bối hãy giúp hài tử. Nếu được, vãn bối nguyện làm trâu làm ngựa cho tiền bối đời này kiếp này…”

Lão nhìn Hoa Lạc Đồng, lão không chấp thuận cũng không phản đối.

Lão từ tốn nói “Đáng lý ra hài tử này không thể được sinh ra đời. Dạ Xoa có thể sinh ra hậu nhân, việc này chính là trái với quy tắc đạo trời…”


Lão nói tiếp “Cho nên, lão chỉ có thể giúp tiểu cô nương giải thoát cho hài tử ra đi thanh thản”

Câu nói này khiến nước mắt Hoa Lạc Đồng chảy ra nhiều hơn.

Nàng cắn chặt răng nói “Có thể dùng mạng của vãn bối đổi lấy cho hài tử được không? Nếu được, vãn bối ngàn lần cảm kích…”

Lão không phản ứng để cho Hoa Lạc Đồng tự hiểu điều này không thể thực hiện được.

Hoa Lạc Đồng lúc này mới khóc ra thành tiếng.

Nàng ấm ức nói “Nếu vậy… vãn bối muốn nhìn hài tử một lúc!”

Lão lắc đầu rồi dùng một chỉ điểm lên mi tâm của hài tử.

Chỉ là khi ngón tay lão vừa đặt lên mi tâm, hài tử ngọ nguậy rồi hai tay ôm lấy ngón tay của lão giả dẫn đường.

Động thái này khiến lão sửng sờ.

Hài tử vừa sinh ra đã có linh trí như vậy, đây chính là một loại thiên phú không nhỏ.

Lão rút tay lại rồi chậm rãi nói “Nếu quả thật có cách khác, tiểu cô nương chấp nhận làm mọi việc sao?”

Hoa Lạc Đồng nghe vậy liền gật đầu liên tục.

Lão nói tiếp “Nếu vậy tiểu cô nương phải làm bốn nghìn chín trăm chín mươi chín việc thiện. Như vậy lão đây sẽ dành ra một lời chúc phúc…”

Nói xong, lão đặt bàn tay lên phần đầu hài tử. Bàn tay tức thì phát ra một ánh sáng dịu nhẹ. Loại ánh sáng dịu nhẹ này khiến tâm can hoàn toàn quên đi phiền muộn.

Lão chậm rãi niệm “Thiên có thiên ý, Địa có địa linh, huyền có huyền cơ, hoàng có hoàng sinh. Mẫu thân hài tử nguyện dùng bốn nghìn chín trăm chín mươi chín việc phước lành để giúp hài tử tiếp tục được sống. Hài tử vô tội!”

Sau một hồi, thân thể hài tử không ngừng phát sáng, rồi dần dần thu nhỏ lại kích thước chỉ bằng một nắm tay.


Hình dạng vẫn là một tiểu hài tử vừa sinh ra đời. Chỉ là lúc này, hài tử hai mắt mở ra với khuôn mặt đờ đẫn.

Hài tử nhìn dáo dác rồi nhìn thấy Hoa Lạc Đồng, tiếp theo hài tử bắt đầu bay về phía Hoa Lạc Đồng đưa ánh mắt nhìn không rời.

Lão mới nói “Lão chỉ có thể giúp đến đây, phần còn lại tiểu cô nương phải thực hiện lời hứa…”

Hoa Lạc Đồng gắn gượng ngồi dậy rồi quỳ bái tạ lão giả ba lần.

Khi nhìn lên, thân ảnh lão giả đã hoàn toàn biến mất.

Ngọn đèn Kim Quang Phật Đăng cũng bị lão giả thu trở về.

Tiểu hài tử lúc này vẫn lơ lửng trước mặt nhìn Hoa Lạc Đồng bằng ánh mắt ngây thơ.

Hoa Lạc Đồng nhìn hài tử rồi mỉm cười thì thầm “Tiểu bảo bảo!”

Hài tử ngơ ngẩn rồi bay áp sát lên gương mặt Hoa Lạc Đồng nũng nịu.

Bản thân dù lạ lẫm, nhưng tiểu hài tử vẫn có thể nhận ra chân dung trước mặt là mẫu thân của nó.

Tâm tình hài tử vui sướng cũng ảnh hưởng khiến tâm trạng Hoa Lạc Đồng hạnh phúc hơn.

Chỉ là khi sắc mặt tiểu hài tử mỉm cười, tâm tình vui vẻ. Trong lòng Hoa Lạc Đồng bất ngờ nhận được một sự chúc phúc từ chính thân sinh mình.

Cảm giác nàng nhận được như một năm thọ nguyên.

Thọ nguyên chính là một phần thực lực của Dạ Xoa. Dạ Xoa càng sống lâu, thực lực càng mạnh. Cho nên, nếu sự chúc phúc từ hài tử là diễn ra thường xuyên. Nói như vậy, không phải cứ mỗi một ngày thực lực nàng lại tăng lên sao.

Điều kỳ diệu này khiến tâm trạng nàng có phần nhảy dựng.


Bình luận

Truyện đang đọc