THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN


Sự xuất hiện của đoá hoa Bồ Đề khiến Phương Triết cùng Hoa Lạc Đồng bất ngờ, riêng U Linh Vương thì nhếch miệng lên cười.
“Cuối cùng cũng xuất hiện!”
Đóa hoa Bồ Đề bắt đầu phát ra một ánh sáng vàng nhạt, toát lên phật quang chiếu rọi toàn cảnh xung quanh.
Huyễn cảnh “Tuyệt Lĩnh: Thâm Thiên” bao bọc xung quanh dần tan rã, trở về hiện thực.

Chân dung U Linh Vương cơ bắp cuồn cuộn với làn da đỏ cùng ba chiếc sừng cũng mờ nhạt dần cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Chân thân U Linh Vương to lớn như đám mây trên bầu trời cũng bắt đầu thu nhỏ lại, rồi hoá thành hình dáng một nam nhân với lớp da trắng muốt, cơ thể mỏng manh như một thiếu nữ, mái tóc dài buông xõa phiêu phù theo cơn gió.
Đoá hoa bồ đề thình lình hoá thành một làn khói mỏng manh, làn khói dần hoá thành chân dung một lão hoà thượng mặc thanh sam thanh bần.
U Linh Vương nhìn lão hòa thượng, khoé miệng nhếch lên.
Hắn mỉa mai nói “Là lão đầu trọc Tịnh Không đây sao?”
Lão hòa thượng một tay cầm bình bát, một tay đặt trước ngực nói “Đã lâu không gặp… Thâm Thiên U Linh Vương”
U Linh Vương làm ra vẻ dửng dưng nói “Có lẽ lão đã tìm ta vất vả lắm, đúng không?”
Lão hòa thượng khoát tay nói “Không vất vả, vạn sự tùy duyên.

Lão đến đây chủ yếu thu thập con Điệt Yêu ngàn năm, không ngờ lại gặp U Linh Vương ngươi cũng ở đây…”
Lão hòa thượng mở mắt ra, quan sát U Linh Vương.
Trước kia Thâm Thiên U Linh Vương dẫn thuộc hạ trong tổ chức Hắc Thiên Địa đánh vào Thiên Long tự với hình dạng ác nhân dị tộc với làn da đỏ cùng hai chiếc sừng trên đầu.


Diện mạo lúc này hoàn toàn khác biệt, cho nên lão nhìn có phần lạ lẫm.

Duy nhất khí tức xưa cũ vẫn còn tồn tại.

Nếu không, lão khó mà nhận ra được.
Lão nói “Nguyên do là thay hình đổi dạng, lão nạp tìm ngươi chính xác là 99 năm lẻ 20 ngày rồi!”
U Linh Vương cười hắc hắc nói “Không nghĩ tới, ta chỉ đến Thiên Long Tự một lần lại khiến lão đầu trọc vấn vương đến thế.

Bổn vương lấy làm vinh hạnh!”
Lão hòa thượng không lấy làm tức giận mà nói tiếp “Tội nghiệp ngươi gây ra phải bị trừng phạt bên trong Tháp Trấn Yêu một vạn năm.

Cho nên, theo lão nạp trở về Thiên Long Tự một chuyến đi!”
Đến đây, lão buông lỏng tay cầm bình bát ra, bình bát tức thì phóng lên trên không trung rồi hướng miệng bình bát về phía U Linh Vương.
Lão ngồi xuống xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền bắt đầu niệm Chân Ngôn.

Từng câu từng chữ huyễn hóa ra vô số kim quang Chân Ngôn vây lấy U Linh Vương.
Từ trong bình bát lúc này phát ra một lực hút mạnh mẽ, từ bên trong tuôn trào ra ngoài một chuỗi kim quang Chân Ngôn màu hoàng kim quấn lấy U Linh Vương.
U Linh Vương hoàn toàn không thể động đậy cũng như phản kháng.

Kim quang Chân Ngôn trói buộc lấy U Linh vương rồi kéo trở vào bình bát trước sự ngỡ ngàng của Phương Triết và Hoa Lạc Đồng.
Tình huống biến hóa quá nhanh khiến Phương Triết không tin vào mắt mình.
Thâm Thiên U Linh Vương cực kỳ khó đối phó, đơn giản bị lão hòa thượng Tịnh Không bắt giữ.
Lão hòa thượng đứng dậy, đón lấy bình bát rồi mới quay sang Phương Triết.
Lão quan sát Phương Triết thật kỹ rồi nói “Ngươi chính là… Chủ nhân của ba con sủng thú kia?”
Phương Triết ngỡ ngàng, hắn tức thì thốt lên “Là Tiểu Hắc, Tiểu Bạch cùng con Thuồng Luồng?”
Lão hòa thượng Tinh Không không trả lời mà nói tiếp “Ba sủng thú của tiểu đạo hữu, trong đó Giao Long sát nghiệp quá nặng, cần phải độ hóa trong Tháp Trấn Yêu hai năm...”
Phương Triết chưa kịp phản kháng thì ánh mắt hắn đã bị hút sâu vào ánh mắt của lão hòa thượng Tịnh Không.

Trong đôi mắt sâu thẳm nhìn không thấy đáy của lão hòa thượng như thể nhìn thấu con người Phương Triết.
Đứng trước lão hòa thượng Tịnh Không, Phương Triết trong phút chốc hóa thành một đứa trẻ trần như nhộng không hơn không kém.
Một chân Phương Triết lùi về sau khiến đầu óc hắn dần tỉnh lại.
Lão hòa thượng Tịnh Không thể hiện ra ánh mắt của một vị đại năng đứng ngoài hồng trần chậm rãi nói “Vừa rồi lão nạp đã dùng Tuệ Nhãn xem xét chủ nhân của ba con sủng thú.

Tiểu đạo hữu dính vào sát nghiệp nhưng lại không tồn tại sát tính, cho nên có thể quản thúc ba con sủng thú hướng thiện, đi đúng con đường đại đạo của phật đạo.


Cho nên không cần phải giam giữ bọn chúng trong Tháp Trấn Yêu”
Phương Triết nghe lão hòa thượng giảng giải xong, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Nói thế nào hắn cũng không muốn cùng một lão hòa thượng đối đầu.
Dù thế nào thì lai lịch của con Thuồng Luồng cũng không phải linh thú bình thường mà là hung thú cực kỳ hung ác.
Tương truyền Thuồng Luồng đã sát hại dân chúng quá nhiều, sát nghiệp quả thật rất nặng.
Chỉ là từ khi Thuồng Luồng nhận hắn làm chủ thì con Thuồng Luồng đã không thể nào tác oai tác quái được nữa.

Hầu như chỉ quanh quẩn bên trong Thú Linh Liên tu luyện.
Lão hòa thượng Tịnh Không im lặng một hồi, bất ngờ lên tiếng “Bất quá, lão nạp có một thỉnh cầu…”
Phương Triết liền nói “Mời đại sư nói!”
Tịnh Không cầm bình bát hướng miệng bình bát xuống nhằm phóng thích ba con sủng thú của Phương Triết.
Vừa ra bên ngoài, con Thuồng Luồng vốn hung dữ nhất lại nhanh chóng chui vào Thú Linh Liên.

Bên ngoài chỉ có Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đứng hai bên.
Lão Tịnh Không mới nói “Lão cần một giọt linh huyết của Tiểu Hắc!”
Tiểu Hắc vừa nghe đòi hỏi của lão hòa thượng xong, theo bản năng đề phòng liền gầm gừ lên, tiếng gầm gừ không lớn vì nó vẫn còn sợ hãi lão đầu trọc trước mặt.
Phương Triết có bất ngờ nhưng vẫn nhìn sang Tiểu Hắc hỏi ý kiến.
Tiểu Hắc rụt rè, khép nép sau lưng Phương Triết như thể muốn phản đối.
Phương Triết thấy vậy liền hướng lão hòa thượng nói “Có thể cho vãn bối lý do được không?”
Tịnh Không trầm ngâm một hồi mới trả lời “Luyện đan cứu mạng!”
Câu trả lời này khiến Phương Triết ngỡ ngàng.


Từ xưa đến nay bản thân hắn chưa từng nghe thấy một vị đại sự hay một vị cao tăng luyện đạn, lại còn luyện đan để cứu mạng.
Lý do này khiến Phương Triết lại nhìn sang Tiểu Hắc một lần nữa.
Tiểu Hắc đồng thời nhìn chủ nhân với ánh mắt vô tội.
Linh huyết của Linh Thú cũng được ví như Bản Mệnh Pháp Khí của một tu sĩ.

Bản Mệnh Pháp Khí thì duy nhất còn linh huyết chính là máu huyết của linh thú ở vị trí hạch tâm, có thể nói là cực kỳ chí mạng.

Người có ý đồ xấu sử dụng linh huyết hoàn toàn có thể chưởng khống tính mạng của linh thú đó.
Cho nên, trích một giọt linh huyết cho một lão hòa thượng lần đầu gặp mặt đúng là cực kỳ nguy hiểm.
Sau một hồi do dự, Tiểu Hắc mới há to miệng ngưng tụ ra một giọt linh huyết có kích thước bằng đầu một ngón tay.
Lão hòa thượng Tịnh Không vẫn ở vào trạng thái vô dục vô cầu đón lấy giọt linh huyết của Tiểu Hắc đặt trong lòng bàn tay rồi ngắm nhìn.

Sắc mặt lão chuyển dần sang chờ mong.
Lão quan sát một hồi rồi đặt giọt linh huyết vào bình bát, ánh mắt lúc này mới chuyển dần về phía Phương Triết.
Từ trên người vị thiếu niên đối diện hiển hiện lên khí tức quen thuộc, một loại khí tức đã từng đến Thiên Long Tự nhiều lần.
Lão nhìn về phía bàn tay trái của Phương Triết, ánh mắt sáng lên như thể đã hiểu được đầu đuôi ngọn ngành.
Lão mới nói “Tiểu đạo hữu chính là hậu nhân của Thiên Đạo Thần Tông, đúng không?”


Bình luận

Truyện đang đọc