THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Tộc Yêu Hồ bản chất vốn không hiếu chiến, bọn họ vì bảo vệ tộc nhân mà gia nhập vào Liên Minh Quỷ Vực. Đôi khi thực hiện những nhiệm vụ Liên Minh Quỷ Vực đưa ra mà bản thân không hề mong muốn.

Bởi vì đây là nhiệm vụ cuối cùng mà Liên Minh Quỷ Vực đưa ra trước khi Liên Minh Quỷ Vực tan rã do chính miệng Ám Dụ Vương tuyên bố. Cho nên Hồ Tộc cử ra năm nghìn tộc nhân tham gia. Năm nghìn tộc nhân Hồ Tộc không phải là con số nhỏ. Số lượng này đã chiếm phân nửa số thành viên trưởng thành trong tộc.

Dù số lượng tộc nhân không đông đảo như Man Tộc hay Yêu Tộc khác họ, nhưng Hồ Tộc vẫn chiếm một vị trí quan trọng ở Quỷ Vực.

Nguyên nhân không phải vì lối sống ở ẩn bí ẩn, hoặc e dè với ngoại nhân mà là Hồ Tộc có một loại tuyệt kỹ mà chủng tộc nào cũng phải dè chừng. Đó là “Tử Nặc Lôi Phong Bạo”.

Tuyệt kỹ tất sát kỹ “Tử Nặc Lôi Phong Bạo” chỉ có cấp bậc trưởng lão trở lên trong tộc mới có thể vận dụng được. Nói chính xác hơn là tuổi thọ phải trên một nghìn năm mới có thể vận dụng được.

Sự lợi hại của “Tử Nặc Lôi Phong Bạo” ở chỗ, khi địch nhận bị bắt bóng, xem như số mệnh đã an bài. Cho dù địch nhân có lên trời xuống biển cũng khó lòng mà chạy thoát được “Tử Nặc Lôi Phong Bạo”.

Trong Hồ Tộc, chỉ đơn thuần là hai mươi thành viên cấp đại lão có thể vận dụng. Mà địch nhân tấn công vào mất đi chủ lực, xem như hiển nhiên thất bại.

Chỉ là tôn chỉ của Hồ Tộc đặt ra đó là chỉ khi bị dồn ép vào đường cùng thì mới được phép vận dụng “Tử Nặc Lôi Phong Bạo”.

Đó chính là nguyên nhân, Đàm Thu Nguyệt chỉ có thể trêu đùa mà không dám ra sát chiêu.

Nàng chỉ có thể thăm dò mà không dám hành động khinh suất.


Ly Nương lúc này mới hiểu vì sao đối phương không dám hành động khinh suất. Nguyên nhân chính là không dám ép nàng đến bước đường cùng vì e sợ tuyệt kỹ của Hồ Tộc.

Nàng ta mới nói “Ta chẳng dại dột gì đồng quy vu tận với địch nhân mà bản thân ta không có thâm thù đại hận gì… ngươi vừa ý câu trả lời này rồi chứ?”

Cương Nha Man Soái một bên chen vào “Thì ra bổn soái thấy nhàm chán… nguyên do là nữ nhân nhân tộc đang trêu đùa… Nếu như vậy nghiêm túc đánh một trận xem như không phí một chuyến đi vậy”

Đàm Thu Nguyệt cười hắc hắc mỉa mai “Không phải Man ngốc ngươi ăn hành nãy giờ sao?”

Cương Nha Man Soái không lấy làm tức giận, hắn cấm đại đao xuống mặt đất, hai chân giang ra hai bên. Hắn lấy đà đấm xuống mặt đất một đấm. Đấm này nhìn không có nhiều uy lực, nhưng khi nắm đấm vừa chạm mặt đất tức thì gây ra một cơn địa chấn cực kỳ khủng bố. Mặt đất vốn bằng phẳng thình lình hóa thành từng cơn sóng hướng về phương hướng Đàm Thu Nguyệt, kèm theo sụp lún từ phía sau.

Đàm Thu Nguyệt thấy vậy liền áp hai ngón trỏ lại thành song chỉ. Sau khi tập trung lực lượng trên đầu song chỉ, nàng lập tức điểm về vị trí Cương Nha Man Soái đang đứng một chỉ đồng thời quát lên “Địa Chấn!”

Tại vị trí Cương Nha Man Soái đang đứng tức thì sụp lún, khuôn viên năm mươi trượng bị khoét một hố sâu hun hút.

Cương Nha Man Soái hốt hoảng lập tức phi thân đến vị trí khác.

Đàm Thu Nguyệt không dừng lại mà giơ một thủ chưởng về hướng Cương Nha Man Soái, nàng tiếp tục quát lên “Hư Không!”


Tức thì lại thêm một loại lực lượng vô hình xuất hiện cách không nghiền ép Cương Nha Man Soái đồng thời ghì chặt Cương Nha Man Soái xuống mặt đất. Từ trên không, ba đợt công kích như vũ tiễn đánh trực diện Cương Nha Man Soái. Chỉ không đầy mười hô hấp, Cương Nha Man Soái bị hành thê thảm.

Lý Nương quan sát từ xa thủ đoạn cực kỳ lợi hại của nữ nhân nhân tộc.

Nàng nhận ra trong chiêu thức là sự kết hợp một chuỗi đòn tấn công dồn dập. Đây là điều không phải ai cũng có thể làm được.

Nàng vỗ tay khen ngợi “Khá khen cho nữ nhân nhân tộc!”

Câu khen ngợi này, bên trong ẩn chứa nhiều nội tình khiến Đàm Thu Nguyệt bắt đầu nghiêm túc lại. Trong những địch nhân đánh vào Vô Thượng Tông, nàng e sợ nhất chính là Hồ Tộc.

Sắc mặt nàng có phần dè dặt nói “Nếu đã có chủ ý thì ra tay đi!”

Ly Nương thoáng mỉm cười, nàng ta lấy ra một lọ bạch ngọc từ túi hoa bên thắt lưng rồi đưa lên miệng. Từ trong lọ bạch ngọc tuôn trào vào miệng nàng ta một dòng thanh thủy với hàn khí toát lên.

Nàng ta không nuốt lấy mà hít một hơi dài rồi bất ngờ phun sương ra bên ngoài. Áp lực xung quanh tức thì thay đổi.




Mặt khác, tại khu vực giao tranh giữa Ám Dụ Vương và Hồ Linh Tử.

Mặc dù Ám Dụ Vương thôn phệ hai trăm hai mươi thuộc hạ, nhưng tình huống vẫn yếu thế hơn so với Hồ Linh Tử. Một phần, Ám Dụ Vương không ngờ Hồ Linh Tử có thể bắt bày chín phần thủ đoạn. Vì thế những chiêu thức tấn công dù xa lạ, ẩn tàng sát chiêu vẫn bị Hồ Linh Tử dễ dàng hóa giải.

Ám Dụ Vương nhẫn nhịn quá lâu, hắn nhất thời quát lên “Ngươi nghĩ có thể mãi bắt được bày ta sao?”

Lời Ám Dụ Vương vừa dứt, tức thì từ bên dưới mặt đất gợn lên những cơn sóng như thể có vô số sinh vật không ngừng di chuyển. Mặt đất nhiều nơi bắt đầu có dấu hiệu sụp lún kèm theo là những hố to nhỏ không đồng đều.

Sau một lúc gây ra náo động xung quanh Hồ Linh Tử, tình huống bắt đầu yên lắng trở lại.

Hồ Linh Tử muốn nhúc nhích nhưng không nhúc nhích được.

Trên mặt đất lúc này có bốn chiếc bóng níu giữ lấy bóng của Hồ Linh Tử lại bằng bốn sợi dây xích. Động thái này khiến cơ thể Hồ Linh Tử không thể động đậy được.

Lúc này, từ dưới mặt đất từ từ trồi lên vô số quả cầu hắc khí có hình mặt cười, kèm theo là âm thanh cười khúc khích không ngừng. Loại âm thanh này khiến người nghe gợn tóc gáy.

Ở khu vực xa hơn, một số đệ tử Vô Thượng Tông nghe được âm thanh cười khúc khích cũng nhất thời rơi vào trạng thái thất thần khiến Tam Mục Yêu Lang cùng Man nhân tận dụng cơ hội phản công. Cũng may nhờ một số đệ tử tinh anh sớm phong bế thính giác mới có thể hóa giải. Nếu không tính mạng những đệ tử bị thu hút bởi tiếng cười ghê rợn khó đảm bảo.

Ám Dụ Vương nhìn hai nghìn khối hắc khí hình mặt cười vây lấy Hồ Linh Tử. Hắn cười hắc hắc nói “Dù ngươi có thể suy đoán được động tác của ta. Nhưng không thể suy đoán được ám chiêu trước đó ta đã bày ra…”


Tình trạng Hồ Linh Tử vẫn đứng yên không phản kháng khiến Ám Dụ Vương vô cùng khoái trí. Bởi vì chỉ cần một ý niệm của hắn, hai nghìn khối hắc khí hình mặt cười sẽ đeo bám lấy Hồ Linh Tử đồng thời sẽ thôn phệ lấy Hồ Linh Tử.

Khi bản thân Ám Dụ Vương đắc ý vì đã bắt được địch nhân.

Lúc này, từ cánh tay đang cầm Thiết Phiến của Hồ Linh Tử run một cái. Thiết Phiến rơi xuống mặt đất đồng thời phần thân Thiết Phiến đầy gai góc cắm xuống mặt đất gây ra một dao động. Dao động này không lớn nhưng tạo ra một dư chấn lan rộng ra xung quanh.

Bốn chiếc bóng đang giữ lấy bóng Hồ Linh Tử tức thì gào thét lên rồi vỡ vụn không kịp bỏ chạy.

Cơ thể động đậy được, Hồ Linh Tử lập tức phóng xuất ra Cửu Linh Hắc Thứ Phong. Cửu Linh Hắc Thứ Phong vừa thoát ly ra bên ngoài lập tức bao khỏa lấy toàn thân chủ nhân cũng là lúc hai nghìn khối hắc khí hình mặt cười sát nhập lại, dự định nuốt chửng lấy Hồ Linh Tử.

Chỉ là tình huống tiếp theo đó, hai nghìn khối hắc khí hình mặt cười không cười khúc khích nữa, thay vào đó là những tiếng gào thét tuyệt vọng. Bởi vì càng bám sát lấy Hồ Linh Tử, những khối hắc khí bị đám Cửu Linh Hắc Thứ Phong lập tức diệt sát.

Sau vài hô hấp, toàn bộ khối hắc khí đều bị diệt sát, thân ảnh tiêu thất hoàn toàn.

Ám Dụ Vương mở to mắt ra ngạc nhiên khi một trong những tuyệt kỹ tất sát kỹ bị đối phương dễ dàng hóa giải.

Hồ Linh Tử lúc này mới nhàn nhạt nói “Trước đó người vừa nói chuyện, từ trong miệng liên tục phóng thích ra ngoài những đóm hắc khí vô cùng nhỏ nhoi. Sau đó dùng thủ đoạn đánh lạc hướng, ta liền biết ngươi dự định Bắt Bóng của ta. Tiếp theo chính là ta vùng vẫy thế nào cũng chỉ có thể chờ chết… Loại thủ đoạn này quá lỗi thời so với ta…”

Sắc mặt Ám Dụ Vương có phần ngưng trọng. Vẻ mặt hung ác dần chuyển sang bộ dáng thấp thỏm. Bởi vì thủ đoạn hắn sử dụng hoàn toàn bị đối phương nhìn thấu.

Hắn buột miệng “Ngươi là ai?”


Bình luận

Truyện đang đọc