THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Trong động phủ tầng năm, Tháp Minh Hồn.

Lúc này, Phương Triết nằm bất động trên Băng Lôi Sàn. Từng tia hàn khí mỏng manh kèm theo lôi điện không ngừng thẩm thấu vào cơ thể Phương Triết, rồi theo kinh mạch di chuyển toàn thân. Đây là bước khởi đầu tiếp nhận băng lôi trị liệu ngoại thương.

Đối với cánh tay Phương Triết trước đó bị áp lực chấn nát, sớm đã được Đàm Thu Nguyệt dù thủ đoạn đơn giản là nối lại được.

Đối với tổn thương thần hồn thì phức tạp hơn nhiều.

Bên trong thức hải, bức tượng đạo nhân trước kia vốn hiện lên một vẻ tiên phong đạo cốt. Lúc này đã trở nên ảm đạm, hình ảnh không còn rõ ràng, có lúc chập chờn như thể duy trì tồn tại là một việc vô cùng khó khăn.

Đây là kết quả của việc bức tượng đạo nhân đóng vai trò là bức tường thành chống đỡ những tác động bên ngoài muốn chấn nát thần hồn.

Chiêu thức “Nhất Chỉ Thông Thiên” bạo liệt đó suýt chút nữa đã thôn phệ toàn bộ thức hải, nếu không có bức tượng lão đạo nhân đứng ra đối kháng, Phương Triết sớm đã chết. Cho nên bức tượng lão đạo nhân gánh chịu tổn thương nặng nhất.

Lúc này, hệ băng lôi không ngừng thẩm thấu theo đường kinh mạch di chuyển đến thức hải.

Bức tượng đạo nhân cảm ứng được bắt đầu hấp thụ từng tia hàn khí khiến toàn thân bắt đầu có hiệu tích trữ năng lượng rồi bao khỏa toàn thân bức tượng. Sau một lúc thì bức tượng trở nên sáng hơn, rõ ràng hơn.

Đến lúc này, những tia hàn khí kèm theo lôi điện như những sợi tơ không ngừng thôi thúc, rồi di chuyển dần đến thần hồn Phương Triết đang nằm co rút trong sợ hãi.

Những tia hàn khí kèm theo lôi điện nhỏ nhoi vừa chạm vào thần hồn khiến thần hồn giật bất lên một đợt. Thần hồn như cảm nhận được một nguồn năng lượng tương thích bắt đầu bình tĩnh lại, bắt đầu chấp nhận nguồn năng lượng này.


Thần hồn Phương Triết bắt đầu ngồi xếp bằng, rồi không ngừng hấp thu nguồn năng lượng được truyền qua từ bức tượng lão đạo nhân.

Sợi chỉ màu hoàng kim trước đó vốn nằm uể oải quàng trên cổ bức tượng lão đạo nhân lúc này sinh biến.

Nó ngọ nguậy rồi thuận theo những tia hàn khí di chuyển về phương hướng thần hồn Phương Triết đang không ngừng hấp thụ năng lượng để tu bổ thần hồn. Nó dừng lại trước mặt thần hồn Phương Triết một đoạn thời gian. Sau đó nó bắt đầu di chuyển xung quanh thần hồn Phương Triết theo một chu kỳ nhất định.

Lúc đầu giữa thần hồn Phương Triết cùng sợi chỉ màu hoàng kim chưa có sự cộng hưởng, còn rời rạc. Sau khi sợi chỉ di chuyển xung quanh thần hồn Phương Triết hơn một trăm chu thiên, cả hai bắt đầu tương tác lẫn nhau thông qua thúc đẩy quá trình hấp thụ nguồn năng lượng từ bức tượng lão đạo nhân.

Đây là hiện tượng dung hợp chưa từng có tiền lệ.

Sau quá trình dung hợp, thần hồn Phương Triết nhận ra một sự quen thuộc từ sợi chỉ màu hoàng kim. Toàn thân trong phút chốc trở nên sáng lạn hơn.

Bản thân thần hồn như được tiếp theo sức mạnh không ngừng hấp thu lấy hàn khí từ bức tượng, còn bức tượng lão đạo nhân không ngừng hấp thụ lấy hệ băng lôi từ kinh mạch di chuyển đến. Quá trình này lặp đi lặp lại không ngừng khiến cả bức tượng lão đạo nhân và thần hồn Phương Triết sinh ra cộng hưởng, cùng nhau hấp thụ.

Bên ngoài thức hải, động phủ chứa hai mươi mốt Băng Lôi Sàn vốn tĩnh mịch bắt đầu phát sinh dao động của hàn khí.

Băng Lôi Sàn Phương Triết đang nằm đã hoàn toàn bị hấp thu sạch sẽ hàn khí.

Sở dĩ Băng Lôi Sàn có thể hoạt động là do một khối Băng Lôi Thạch ngàn năm sinh ra hàn khí. Lúc này Băng Lôi Thạch đã bị Phương Triết hấp thu sạch sẽ.

Không dừng lại ở đó, những tia hàn khí từ hai mươi Băng Lôi Sàn khác không ngừng di chuyển về phương hướng Phương Triết tạo ra dao động không hề nhỏ. Dù là trong động phủ vẫn sinh ra những trận cuồng phong thổi bay mọi thứ xung quanh.


Dù động tĩnh bên trong phát sinh càng lúc càng lớn nhưng bên ngoài vẫn chưa ai biết chuyện gì đang xảy ra. Bởi vì động phủ được bố trí Trận Pháp vô cùng kiến cố, có thể được xem là ngăn cách thế giới bên ngoài. Trừ khi động phủ sụp đổ người bên ngoài mới biết được.



Cùng lúc đó tại sào huyệt nữ nhân che mặt.

Nơi đây quá trình uẩn dục ma đầu vẫn đang diễn ra. Những sợi rễ của Cửu U La Lan Thụ trước kia trồi lên mặt đất đã thu liễm lại và chui xuống lòng đất. Sáu cánh hoa Cửu U La Lan Thụ vẫn không ngừng luân chuyển theo sáu chu thiên nhất định. Từng đường gân trên thân Cửu U La Lan Thụ thoắt ẩn thoắt hiện như mạch máu di chuyển như sinh vật sống.

Nữ nhân che mặt ngồi trên ghế đá ở đài cao quan sát tình huống đang diễn ra. Trên nét mặt vẫn không giấu được một sự đắc ý.

Bên cạnh nàng ta là Phạm Bá và Hàm Ngưng Nhi cũng âm thầm quan sát quá trình uẩn dục ma đầu.

Mọi thứ đều diễn ra vô cùng thuận lợi.

Phạm Bá do dự một hồi liền nói “Bên phía Liên Minh Quỷ Vực vẫn chưa thấy động tĩnh gì…”

Nữ nhân che mặt không nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi phương hướng Cửu U La Lan Thụ.

Nàng gõ lên tay vịnh ghế đá mấy lần, nàng đang suy nghĩ về vụ việc ở thung lũng Vô Xương.


Mặc dù Phạm Bá đã hoàn thành nhiệm vụ đoạt lấy được Nhân Hoàng Kiếm, một vật không thể thiếu trong sự kiện sắp tới nhưng vẫn còn một điều gì đó khiến tâm trạng nàng bất an.

Sau một hồi im lặng, nàng ta mới cất tiếng nói “Nhiệm vụ ở thung lũng Vô Xương gây ra động tĩnh không nhỏ. Khắp nơi đều bắt đầu cảnh giác Huyền Môn ta. Không ngờ rằng, thực lực bọn tiểu tốt kia không được đánh giá cao, cuối cùng phải nhờ tông chủ ra tay… Tứ đệ xem, người tính có phải không bằng trời tính không?”

Phạm Bá ngập ngừng một hồi, sự việc ở thung lũng Vô Xương thật sự là bất ngờ chuyển biến không theo kế hoạch. Suýt chút nữa đã hỏng mọi việc.

Hắn mới nói “Dù sao mục đích là Nhân Hoàng Kiếm đã đoạt được, nhị tẩu không cần quá lo lắng. Quan trọng hơn hết là kế hoạch uẩn dục ma đầu lúc trước thất bại, giờ đã thành công ngoài mong đợi. Không biết thực lực ma đầu ra đời, sẽ như thế nào…”

Hàm Ngưng Nhi một bên chen vào “Tên đó không có tư chất gì. Hắn chỉ là một người tầm thường… Nếu thành công cũng là một phế vật mà thôi!”

Nữ nhân che mặt liếc Hàm Ngưng Nhi một cái ra vẻ khiển trách.

Nàng ta nhìn Hàm Ngưng Nhi một hồi lâu rồi nói “Hôm sau, ngươi trở về gia tộc đi. Ở lại đây chỉ vướng tay chân. Nhiệm vụ ở Đạo Viện xong rồi, tốt nhất là người nên trở về gia tộc không khéo phụ thân ngươi lại lo lắng...”

Hàm Ngưng Nhi tỏ ra bất mãn nói “Xong việc liền đuổi nữ nhi về, nghĩa mẫu không yêu thương nữ nhi gì hết”

Không đợi nghĩa mẫu phản đối, Hàm Ngưng Nhi tiếp tục nói “Nghĩa mẫu chưa khen thưởng cho nữ nhi thì nữ nhi không muốn về...”

Phạm Bá một bên cười nói “Đúng vậy, cũng nhờ Tuyết Ẩn mà nhiệm vụ bị đình trệ mười năm mới thành công. Xem ra phải khen thưởng Tuyết Ẩn mới được…”

Hàm Ngưng Nhi nghe tứ thúc khen thưởng, sắc mặt nhất thời hớn hở.

Nữ nhân che mặt lắc đầu nói “Đúng là tứ đệ chiều hư, sau này gây ra họa lớn ai chịu trách nhiệm với đại ca đây?”


Phạm Bá cười hắc hắc cho qua chuyện, nội tâm toát mồ hôi “Đại ca sao?”

Nhắc tới đại ca, một người lúc nào cũng tự cho là đúng. Thực lực thì có thể nói chỉ cần một nắm đấm của đại ca, bản thân hắn xem như phải nghỉ dưỡng một thời gian dài.

Nữ nhân che mặt nhìn Hàm Ngưng Nhi đang chờ mong phần thưởng từ nghĩa mẫu mình.

Nữ nhân che mặt lắc đầu, thở dài nói “Được rồi, cho phép ngươi ở lại đây thêm mười ngày. Mười ngày sau phải lập tức trở về gia tộc, nếu không thì đừng trách ta ra tay hung ác…”

Hàm Ngưng Nhi nghe nghĩa mẫu nói vậy, nàng ta cười khúc khích rồi âm thầm lấy ra một tấm phù lục ném vào khoảng không phía sau lưng. Sau đó theo thông đạo rời đi.

Phạm Bá nhìn theo Hàm Ngưng Nhi cũng chỉ lắc đầu.

Khi thân ảnh Hàm Ngưng Nhi khuất hẳn sau thông đạo, sắc mặt hắn mới nghiêm túc lại.

Vẻ mặt hòa ái khi có sự hiện diện của Hàm Ngưng Nhi đã hoàn toàn biến mất.

Hắn nhìn về phía nữ nhân che mặt dò hỏi “Nhị tẩu vẫn chưa chịu cởi bỏ lớp khăn che mặt ra sao?”

Nữ nhân che mặt bất ngờ cười lớn lên, trong đó chất chứa một sự thương tâm. Trong ánh mắt dâng lên một sự thù hận khó buông bỏ được.

Nàng ta chậm rãi nói “Ta chỉ cởi bỏ khăn che mặt khi ngày đó đến! Ngày mà chân chính đối diện kẻ thù...”

Thình lình, từ khoảng không gian vốn trống rỗng gần đó cất lên một tiếng khen ngợi “Nói hay lắm!”


Bình luận

Truyện đang đọc