THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Hôm sau, Phương Triết cùng Hoàng Mập, Tiểu Mạn và Man Thiếu cưỡi trên phi hành thú Diêu Long trở về Đạo Viện.

Hình dáng bên ngoài của phi hành thú Diêu Long gần giống với một con cá đuối khổng lồ với sải cánh dài năm trượng. Đây là loại phi hành thú đặc thù của Man Tộc.

Theo như Man Thiếu phô trương trước đó, Diêu Long mà hắn đang cưỡi chính là phi hành thú dành riêng cho Vương tộc. Hắn chỉ lén trộm từ Man Vương đem ra bên ngoài sử dụng.

Hắn còn thẳng thắng tiết lộ, sự việc này Man Vương mà biết, hắn chắc chắn sẽ bị cấm túc một vài năm. Chỉ là với bản tính ngoan ngoãn trước đó, hình phạt có khi sẽ được giảm nhẹ. Đây chính là một phần hy vọng nhỏ nhoi mà hắn tự nhủ với lương tâm như vậy.

Phương Triết thoáng nhìn Tiểu Mạn và Man Thiếu rồi ra vẻ trêu chọc nói “Chuyến đi này sẽ rất nhàm chán, hai người các ngươi nên cân nhắc kỹ…”

Tiểu Mạn cười híp mắt nói “Đi theo đại ca ca sẽ không nhàm chán!”

Phương Triết nói tiếp “Lần này về Đạo Viện lo chính sự cho nên sẽ không thể bồi Tiểu Mạn và Man Thiếu, cho nên các ngươi phải tự chăm sóc cho bản thân…”

Man Thiếu làm ra vẻ phản đối nói “Tiểu nô đã lớn, chủ nhân không cần để ý. Chỉ cần có chỗ ăn ngủ là được…”

Phương Triết cười hắc hắc nói “Lời nói của Man Thiếu không giống với cốt cách một vị Vương giả trong Vương tộc nha!”

Man Thiếu đỏ mặt, hắn như bị nói trúng yếu điểm. Hai dái tai nhất thời đỏ lên.

Lúc này, khoảng cách cách Vô Thượng Tông đã hơn năm mươi dặm đường.

Thình lình, linh khí xung quanh ba động. Phi hành thú Diêu Long rít lên một tiếng rồi dừng lại.

Thân ảnh nữ nhân tuyệt sắc Hoa Lạc Âm thình lình xuất hiện chặn đầu nhóm người Phương Triết.

Phương Triết cùng Hoàng Mập có bất ngờ nhưng tình huống này cả hai sớm đã đoán trước. Cho nên, mới cưỡi phi hành thú chờ đợi.


Hoa Lạc Âm tiến lại gần Phương Triết, nàng từ tốn nói “Mấy ngày trước ta bận rộn xử lý một vài việc nên quên cảm tạ ngươi giúp ta thoát khỏi khốn cảnh. Sau này có dịp đến Linh Cảnh, ngươi đến Hoan Lạc Tông báo danh ta. Khi đó sẽ có người tiếp đón…”

Nàng nhìn hắn một hồi rồi rồi lấy ra một viên lưu Ly Châu. Chỉ cần nhìn sơ cũng đoán được, xuất xứ Lưu Ly Châu này từ Vô Thượng Tông.

Nàng ném Lưu Ly Châu về phía Phương Triết rồi nói “Bên trong chứa đựng hình ảnh phá giải tất sát kỹ của Huyền Môn là Nhất Chỉ Thông Thiên. Ngoài ra còn một số cách phá giải tuyệt kỹ của Huyền Môn. Đây xem như món quà tặng trước khi ta rời đi…”

Phương Triết cầm Lưu Ly Châu trong tay, nội tâm không ngừng rung động.

Hắn hai lần trực tiếp đối kháng với “Nhất Chỉ Thông Thiên”, sự lợi hại của chỉ pháp không đơn thuần dùng từ ngữ có thể diễn tả ra hết được. Trước giờ, bản thân hắn chỉ toàn nhờ vào vận may mới có thể thoát khỏi khốn cảnh. Cho nên, Lưu Ly Châu này vô cùng quý giá.

Hắn nhanh chóng khom người sâu tạ lễ, rồi nói “Đa tạ lễ vật của tiền bối!”

Hoa Lạc Âm sắc mặt không biểu lộ ra cảm xúc nào, nàng thoáng liếc nhìn cả hai thiếu niên trước mặt một hồi rồi rời đi.

Lần rời đi này không biết khi nào mới trở lại Bắc Cảnh.

Phương Triết cùng Hoàng Mập dõi theo thân ảnh của Hoa Lạc Âm.

Phương Triết thì thầm “Đúng là duyên phận thật sự quá thần kỳ. Nếu không phải có cơ duyên ở Quỷ Vực. Không biết chừng, lần đại kiếp này có thể vượt qua như vậy hay không?”

Hoàng Mập một bên lên tiếng “Đại ca có dự định gì không?”

Phương Triết nhìn Hoàng Mập, rồi nói “Ba năm sau, tứ đệ cũng phải theo ta đến Huyền Lăng ở Thần Vực tiếp nhận truyền thừa. Cho nên khoảng thời gian này, tứ đệ không được lười biếng…”

Hoàng Mập nghe vậy liền vỗ ngực nói “Đại ca không thấy ta rất cố gắng sao, nếu không làm sao có vóc dáng chuẩn soái như thế này…”


Phương Triết cười ha ha nói “Không phải là do tứ đệ bị bỏ đói một thời gian dài gây ra sao?”

Hoàng Mập không tỏ ra xấu hổ mà cười ha ha thích thú “Quan trọng là kết quả, quá trình không quan trọng nha đại ca!”

Thanh âm cả hai cười đùa, trong nhất thời lan tỏa ra xung quanh khiến cảnh vật vốn yên tĩnh cũng trở nên nhộn nhịp hơn.



Ở một nơi nào đó, quan cảnh xung quanh là một mảng tăm tối của một vùng đầm lầy.

Nơi đây, nhiều loại độc trùng, hung thú có kích thước nhỏ nhắn đang vây lấy một thân ảnh đang nằm bất động. Trạng thái của thân ảnh đang nằm bất động bị tổn thương trầm trọng. Toàn thân bị thiêu đốt, da dẻ bị cháy đen không còn nhận ra được hình dáng cụ thể.

Đám độc trùng, hung thú bao quanh lấy thi thể nằm bất động mà không dám tiến lại gần. Bởi vì từ trên người thi thể toát lên một mùi vị khá đặc biệt. Theo một lý lẽ nào đó, mùi vị này để bọn chúng phải tôn sùng chứ không thể nghịch phạm.

Chỉ là khi đó, có một con Hắc Vân Xà có làn da bóng bẩy, chiều dài của nó gần hai mươi trượng. Tính toán là hung thú có kích thước to lớn nhất khu vực này.

Nó cũng là lão đại của khu vực Hắc Đầm Lầy này.

Nó không nhẫn nhịn được liền tiếp cận thi thể với ý định nuốt chửng con mồi.

Lưỡi nó liên tục ra vào để thăm dò. Sau một hồi, nó bạo gan trườn về trước quấn lấy thi thể rồi há to miệng ra chuẩn bị nuốt chửng lấy con mồi. Nhóm độc trùng và hung thú khác không ngừng quan sát nhìn động tác của lão đại. Biết đâu thành công, bọn chúng cũng được thơm lây.

Chỉ là khi Hắc Vân Xà chuẩn bị nuốt chửng lấy thi thể thì bàn tay bất ngờ động đậy rồi chộp lấy chiếc lưỡi Hắc Vân Xà khiến Hắc Vân Xà nghẽn họng.

Bàn tay làm ra một động tác dứt khoát giật lấy khiến Hắc Vân Xà khó khăn giãy giụa.


Thi thể động đậy rồi thình lình đứng phất dậy cắn ngay cổ Hắc Vân Xà hút lấy toàn bộ tinh huyết của Hắc Vân Xà.

Làn da bị thiêu đốt dần dần khôi phục lại thành một làn da tráng kiện. Bên trong thoắt ẩn thoát hiện một lớp vảy có màu hoàng kim.

Khi bàn tay buông bỏ xác con Hắc Vân Xà ra một bên, chân dung hiện ra rõ ràng chính là Diêm Ma. Trước đó đã bị Thần Quang bắn xuyên qua không gian.

Nếu không phải là hắn mà là một tu sĩ bình thường, sớm đã bị Thần Quang thiêu đốt hôi yên phi diệt.

Hắn siết chặt tay thì thầm “Ta… vẫn còn sống!”

Hắn bất ngờ nhận ra xung quanh được bao quanh bởi vô số độc trùng và hung thú. Cử chỉ bọn chúng không phải đe dọa mà là đang run sợ trước cử động vừa rồi.

Hắn nhìn ra bên ngoài, ở một khoảng cách xa xa có một đốm sáng le lói. Nơi đó chính là lối ra của hang động.

Hắn tò mò theo hướng đốm sáng rời đi, khi vừa bước ra khỏi hang động. Hình ảnh đập vào mắt hắn chính là một khoảng không gian rộng lớn. Bầu trời được bao trùm bởi nhiều tầng mây đen với sấm chớp không ngừng vang lên.

Khí tức chết chóc xung quanh không ngừng ập tới khiến một ma đầu như hắn cũng rơi vào tình trạng run sợ.

Thình lình, từ phía trên bầu trời xuất hiện sáu thân ảnh mang chiến giáp. Chiến giáp tỏa ra lôi điện không ngừng lan tỏa ra xung quanh.

Hắn chưa kịp phản ứng thế nào thì tầm mắt hắn bắt đầu tối sầm lại, mất dần ý thức.



Ở một nơi xa xôi nào đó, trên đỉnh một sơn phong.

Nơi đây mọi thứ trong tầm mắt được thu hẹp lại, nhiều áng mây chầm chậm trôi qua như có thể với tay chạm vào được.

Cảnh vật xung quanh với nhiều loài kỳ trân dị thảo với nhiều màu sắc đẹp mắt. Từ xa có thể nhìn thấy nhiều ngọn núi cao trùng trùng điệp điệp, thấp thoáng len lỏi trong tầng mây.


Màu sắc toát lên một vẻ đẹp hoàn mỹ như ở nơi tiên cảnh.

Trong một tiểu viện nhỏ có hai thân ảnh, một nam nhân có diện mạo tuyệt mỹ, mày kiếm sắc sảo ngồi xếp bằng với hai mắt nhắm nghiền, bên cạnh là một trung niên nhân với một chòm râu đen dài mắt xếch.

Nam nhân tuyệt mỹ mở mắt ra, trong ánh mắt hiện ra một nét trầm ngâm.

Nam trung niên bên cạnh dò hỏi “Sư tôn… có tâm sự sao?”

Nam nhân tuyệt mỹ không nói mà xòe bàn tay ra. Từ trong lòng bàn tay xuất hiện một sợi Ma Niệm.

Nam nhân tuyệt mỹ đưa sợi Ma Niệm cho trung niên nhân bên cạnh rồi chậm rãi dặn dò “Ngươi đem sợi Ma Niệm này cho Tử Mặc ăn đi… Sợi Ma Niệm này không còn tác dụng nhiều…”

Nam trung niên nhận lấy rồi khom người rời đi.

Khung cảnh chỉ còn lại một mình nam nhân tuyệt mỹ, trong tầm mắt nam nhân tuyệt mỹ thấp thoáng một bóng dáng nữ nhân.

………

Lời nói cuối quyển 3.

Đến đây xem như là kết lại quyển 3. Về phần kết lại chắc chắn sẽ có nhiều chỗ thiếu sót vì tuyến phụ tạm thời không đề cập, nếu không lại kéo dài lê thê.

Với lại tác có một chứng bệnh quên trước quên sau còn hơn não cá vàng. Cho nên kết lại quyển 3 bước sang quyển 4 sẽ lại dừng lại một thời gian tầm 1 tháng. Một tháng tầm 50c đầu quyển 4 để củng cố nội dung rồi mới công khai ra được.

Trước đó ở Bắc Cảnh hay Quỷ Vực vẫn còn quá “thân thiện”, cho nên sang quyển 4, tình tiết bạo liệt sẽ tăng lên không nhỏ. Bởi vì nơi sắp đến là Thần Vực, một nơi mà “độ thân thiện” sẽ không còn được cân đo đong đếm nữa.

Có thể sang quyển 4 lại thêm một phần thương tâm…

Hẹn tháng sau gặp lại.

Thân ái!


Bình luận

Truyện đang đọc