THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Sự xuất hiện gương mặt khổng lồ trong vòm trời khiến hầu hết khách nhân có mặt đều kinh ngạc kèm theo cảm giác hoảng sợ. Ai cũng không biết đối phương là ai và dùng dụng thủ đoạn như thế nào mới có thể xuất hiện hoành tráng đến như vậy.

Vẻ mặt tam trưởng lão Dị Hỏa Chân Quân có phần ngưng trọng. Bởi vì hắn nhận ra thủ đoạn này tương đồng với thủ đoạn Vô Lượng Giới bên trong Vô Thượng Vạn Vật Kính.

Tam trưởng lão tức giận liền đứng phất dậy, giơ hai tay ra tức thì tạo ra hai đóa dị hỏa phóng thẳng lên bầu trời. Chỉ là hai đóa dị hỏa như hai lưu quang bắn xuyên qua bầu trời mà không hề có tác dụng gì.

Từ trên bầu trời, Phạm Vô Thiên thình lình cười lớn lên. Tiếng cười vang dội tứ phương.

Phạm Vô Thiên cười ngạo nghễ xong liền nhìn về hướng Phương Triết nói “Lần trước ngươi may mắn thắng được ta, nỗi nhục nhã khi đó ta vẫn còn ghi nhớ. Ta sẽ từ từ trả lại gấp mười lần, thậm chí thân nhân ngươi cũng khó tránh khỏi liên lụy…”

Sắc mặt Phương Triết có phần ngưng trọng.

Phạm Vô Thiên nhìn Phương Triết không hề phản ứng như thể đối phương không hề coi trọng mình.

Hắn nhếch miệng lên cười rồi nói “Ta nhận được tin tức, ba năm sau ngươi muốn đến Huyền Lăng… Vậy thì ta sẽ cho ngươi cơ hội sống thêm ba năm nữa. Đến khi đó, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!”

Hắn nói xong, gương mặt khổng lồ biến mất nhưng vòm trời sâu hun hút vẫn còn.

Từ trong vòm trời, một bàn tay khổng lồ xuất hiện thình lình điểm xuống một chỉ pháp bắn thẳng xuống ngay trung tâm ngọn Chủ Phong kèm theo một lời thách thức “Trước khi rời đi, tặng ngươi một món quà nhỏ!”

Từ đầu ngón tay khổng lồ bắn ra một luồng lưu quang cực kỳ bạo liệt. Loại áp lực này chính là “Nhất Chỉ Thông Thiên” quen thuộc của Phạm Vô Thiên.


Phương Triết không chút do dự trực tiếp xuất ra Xi Vưu Kiếm bắn thẳng trực diện lưu quang đang lao xuống.

Xi Vưu Kiếm cũng nhanh chóng tạo ra một loại áp lực rồi theo một đường thẳng đối đầu trực tiếp với “Nhất Chỉ Thông Thiên”.

Xi Vưu Kiếm vừa chạm vào “Nhất Chỉ Thông Thiên” liền nhanh chóng tiêu trừ mọi áp lực từ chỉ pháp gây ra.

Lực phản chấn phía sau bạo phát ra rồi lan tỏa ra xung quanh trên bầu trời.

Ngón tay khựng lại vì nhận ra chiêu thức độc môn dễ dàng bị đối phương hóa giải chỉ trong chớp mắt. Chỉ là Phạm Vô Thiên không có cơ hội ra chiêu thứ hai thì vòm trời bắt đầu chấn động.

Tầng mây vốn cuộn tròn lại bắt đầu tan rã ra rồi trở lại trạng thái bình thường như lúc trước.

Tất cả người chứng kiến không biết chuyện gì đang xảy ra thì trên bầu trời xuất hiện thêm một thân ảnh nữ nhân đang đứng trên một chiếc bảo luân không ngừng xoay vòng.

Thân ảnh xuất hiện với khí tức không mạnh nhưng gây ra áp lực toàn trường.

Nữ nhân này chính là tông chủ Vô Thượng Tông Đàm Thu Nguyệt.

Sự xuất hiện thình lình của tông chủ Vô Thượng Tông khiến toàn bộ khách nhân sững sờ lẫn kinh ngạc.

Chỉ vì một động tĩnh nhỏ vừa rồi đã kinh động đến tông chủ Vô Thượng Tông, xem ra mối quan hệ giữa Vô Thượng Tông và Đạo Viện thâm sâu khó lường.


Đàm Thu Nguyệt nhìn toàn trường ngỡ ngàng. Nàng chậm rãi nói “Hôm nay các vị có mặt ở đây đều là bằng hữu của Đạo Viện cũng như Vô Thượng Tông. Về sau có khó khăn gì cứ đến Vô Thượng Tông nhờ trợ giúp”

Nói đến đây, nàng lập tức đáp xuống gần Phương Triết. Vẻ mặt băng lãnh khiến nhiều người choáng ngợp.

Phương Triết chưa kịp chào đón thì nàng ta một bên truyền âm nói “Không ngờ chỉ vài ngày không gặp thực lực Phương đệ lại tăng lên đáng kể. Tuyệt chiêu Huyền Môn cũng dễ dàng bị Phương đệ hóa giải…”

Phương Triết ngoài mặt không nói, nhưng vẫn truyền âm đáp lễ “Thực ra là có người truyền dạy, nếu không tiểu đệ không biết sẽ hóa giải chiêu thức này như thế nào… Đàm tỷ quá khen!”

Dừng lại một chút, hắn tiếp tục truyền âm nói “Mà hôm nay Đàm tỷ đẹp xuất thần nha…”

Lời khen này khiến Đàm Thu Nguyệt vốn băng lãnh cũng che miệng lại cười khúc khích.

Phương Triết chợt nghĩ đến một việc liền tò mò hỏi “Đàm tỷ sớm đến từ trước, vì sao không xuất hiện?”

Đàm Thu Nguyệt thoáng cười nhạt rồi tỏ ra khinh thường nói “Tỷ tỷ vừa đến, thực ra từ Vô Thượng Tông đến Đạo Viện chỉ cách một ý niệm. Cho nên nhất niệm liền đến nơi này…”

Phương Triết nghe Đàm Thu Nguyệt nói vậy liền ngỡ ngàng “Không lẽ trước kia, Đàm tỷ là cố tình trêu chọc tiểu đệ sao?”

Đàm Thu Nguyệt mỉm cười nhưng không nói.


Năm vị trưởng lão Đạo Viện lúc này mới tiến lại gần chào hỏi Đàm Thu Nguyệt.

Sự xuất hiện của tông chủ Vô Thượng Tông thật sự là một bất ngờ lớn. Dù sao, đây chính là người đứng đầu thế lực mạnh nhất ở Bắc Cảnh.

Đàm Thu Nguyệt nhìn về phía tam trưởng lão Dị Hỏa Chân Quân rồi nói “Tam đệ có muốn quá giang về không?”

Tam trưởng lão Dị Hỏa Chân Quân hai mắt sáng lên như một đứa trẻ liền không do dự tiến lại bên cạnh Đàm Thu Nguyệt.

Đàm Thu Nguyệt hướng Phương Triết từ biệt nói “Lần này tỷ tỷ đến vì nhận ra biến động ở nơi này. Nếu có thể tu luyện Nhất Niệm Xuyên Vạn Lý thành thục, nhớ đến thăm tỷ tỷ!”

Nàng ta nói xong liền cùng tam trưởng lão rời đi, thân ảnh chớp nhoáng liền biến mất. Điều này khiến vô số khách nhân tận mắt chứng kiến đều suýt xoa kính nể. Loại trình độ có thể xuất quỷ nhập thần như vậy, mới xứng đáng là tông chủ một thế lực lớn.

Nhị trưởng lão quan sát khách nhân không ngừng bàn tán và nói điều tốt đẹp về Đạo Viện, trong lòng lão vô cùng vui mừng.

Nhị trưởng lão mới bước ra, đứng trước toàn thể khách nhân tuyên bố “Hôm nay, đại lễ xem như kết thúc. Mời các vị ở lại thưởng thức tiên trà cùng đàm đạo. Đây xem như là lòng hiếu khách của Đạo Viện bọn ta!”

Hầu hết khách nhân nghe xong lời mời đều gật đầu tán thưởng.

Trước đó một số ít thế lực đến tham gia vì tầm ảnh hưởng của Vô Thượng Tông. Đến khi kết thúc bọn họ mới nhận ra, chuyến đi này hoàn toàn không hề uổng phí.

Một là bọn họ có thể nhìn thấy nội tình của Đạo Viện, hai là bọn họ tận mắt chứng kiến mối quan hệ thân thiết giữa Đạo Viện và Vô Thượng Tông. Quan trọng hơn hết chính là thông tin kết nối Truyền Tống Trận, đây chính là điều trước giờ bọn họ nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến.

Về phần năm vị trưởng lão Đạo Viện. Bọn họ lúc này vẫn còn sống trong niềm tự hào về một Đạo Viện sáng lạng sau này. Lúc trước còn phe phái, chia rẽ nội bộ, giờ thì người nào cũng đều có chung một ý nghĩ về một Đạo Viện đứng đầu Bắc Cảnh.

La Ngọc Yến từ đầu ngồi ở hàng ghế chủ tọa âm thầm quan sát, lúc này mới tiến lại gần Phương Triết.


Nàng ta hướng Phương Triết nói “Chuyện hôm nay ngươi làm rất tốt. Cảm giác không tệ lắm. Ta rất chờ mong một chi viện nhỏ bé ở Bắc Cảnh sẽ phát triển đến độ nào...”

Nói đến đây, Tiểu Mạn và Man Thiếu cưỡi phi hành thú Diêu Long từ xa bay lại. Cả hai đứng trên lưng phi hành thú nhìn xuống.

Tiểu Mạn và Man Thiếu không chút do dự phóng xuống vị trí bên cạnh Phương Triết.

Tiểu Mạn áp sát Phương Triết rồi ôm cánh tay Phương Triết nũng nịu “Tiểu Mạn đi, đại ca ca phải đến thăm Tiểu Mạn…”

La Ngọc Yến cười nói “Đến đó, tỷ tỷ sợ tiểu yêu nữ ngươi quên mất đại ca ngươi thì đúng hơn!”

Tiểu Mạn làm ra vẻ như đinh đóng cột “Chắc chắn không!”

La Ngọc Yến mỉm cười, tiểu yêu nữ này có ngoại hình như một cô nương xinh đẹp mà tính cách trẻ con thì không thay đổi.

Phương Triết xoa đầu Tiểu Mạn nói “Cố gắng tự chăm sóc bản thân, nếu buồn chán cứ lôi Man Thiếu ra đánh…”

Man Thiếu bên cạnh như muốn phản đối, ngẫm nghĩ lại lời chủ nhân Phương Triết nói cũng không sai. Ả yêu nữ đó thường ngày cũng hay lôi hắn ra đánh.

La Ngọc Yến ngước nhìn lên trời tự nhủ một mình rồi mới hướng Phương Triết từ biệt “Thời gian không còn sớm, ta trước trở về Thiên Sư Đường. Nếu có thời gian đến thăm ta!”

Nàng nói xong liền cùng Tiểu Mạn, Man Thiếu phóng lên lưng con Diêu Long rồi rời đi.

Phương Triết dõi theo thân ảnh phi hành thú rời đi, nội tâm bất giác thiếu đi một thứ gì đó.


Bình luận

Truyện đang đọc