THIẾP CHỜ HOA BỈ NGẠN

Đã qua một thời gian dài Phương Triết không chuyên tâm tu luyện. Hắn đi từ nơi này đến nơi khác làm nhiệm vụ, thoáng chốc đã gần ba tháng tính từ thời điểm rời khỏi Đạo Viện trở về Văn Lang Châu thay Bạch gia tỷ thí với thiếu chủ Huyền Môn Phạm Vô Thiên.

Trong đoạn thời gian ngắn ngủi này, hắn gặp qua Tiểu Mạn cùng Man Thiếu, rồi cướp đoạt hai mươi ma kén từ ma thụ. Nhờ vào cơ duyên này, bản thân hắn tu luyện ra một loại Man lực cực kỳ lợi hại.

Nếu không đến Vạn Thú Tông, bản thân hắn không nhận ra mình đang trúng phải một loại kỳ độc do tác dụng phụ từ ma noãn.

Chính vì ma noãn không phải ai cũng có thể sử dụng được, lại ẩn chứa kỳ độc cho nên hắn mới không có ý định giữ lại. Toàn bộ đều đem cho Tiểu Mạn và Man Thiếu.

Ngoài ra, ba quyển thư tịch liên quan đến Trận Pháp được biên soạn theo một phong cách cẩu thả, tùy hứng như một loại nhật ký đơn thuần lại ẩn chứa nhiều tri thức không hề liên quan đến truyền thừa của Trận Sư Trần Anh.

Trong đó “Trận Pháp Quá Khó Tu Luyện” chính là căn cơ, đi vào con đường tu luyện theo một hướng khác biệt.

Người biên soạn quyển thư tịch này không hề phản lại Trận Pháp truyền thống vốn căn cứ theo chòm sao Thiên Cang, Địa Sát, Ma Hoàn và Định Kiếp để bố trí Trận Bàn khởi tạo ra các loại Trận Pháp phổ biến. Tâm Trận chính là điểm khởi nguồn của Trận Pháp còn Cấm Chế chính là những sợi dây ràng buộc.

Ba yếu tố kết hợp lại mới tạo tạo thành một Trận Pháp hoàn chỉnh.

Còn cách nghĩ của người biên soạn quyển thư tịch “Trận Pháp Quá Khó Tu Luyện” lại đem ra một nhân tố mới. Nhân tố này hoàn toàn không tồn tại ở thời điểm hiện tại, nhưng khi kết hợp lại với nhau thì tạo ra loại Trận Pháp vô cùng bền bỉ. Nếu là Công Trận thì sát thương được tăng lên gấp nhiều lần so với Trận Pháp thông thường.

Chính vì suy luận này mà người biên soạn bị người đời gọi là đại ngốc, thêm vào đó là cách hành xử chậm chạp, suy nghĩ như một đứa trẻ con. Nếu không phải là đại nhi tử của môn chủ Ma Môn, hắn sớm đã bị hạ sát vì chướng mắt rồi.

Bàn về quyển thư tịch “Cái Gì Là Hộ Tông Đại Trận”. Đây chính là một bản phác thảo bằng ký tự của một loại Hộ Tông Đại Trận, mà theo như lời người biên soạn trình bày. Chỉ cần tìm ra nhân tố mới trong quyển “Trận Pháp Quá Khó Tu Luyện”, thì Hộ Tông Đại Trận Phác Thảo này chắc chắn sẽ được khởi tạo hoàn mỹ. Mức độ bền bỉ, có thể chịu được một kích toàn lực của một bậc đại năng thuộc hàng Cửu Phẩm. Cuối dòng quyển thư tịch có bổ sung “Quyển này chỉ là một trò đùa khi ta rảnh rỗi không có việc gì làm”.

Phương Triết chỉ có thể thốt lên một câu cảm thán “Câu nói cuối cùng của chủ nhân quyển thư tịch phủ định toàn bộ những lập luận trước đó. Đây chỉ là một trò đùa, nhưng không hề buồn cười”

Đến quyển thư tịch thứ ba là “Kết Giới Là Ma Quỷ Gì, Ta Khinh!”.

Đây chính là chân chính ý tưởng cực kỳ mới mẻ. Trong quyển thư tịch miêu tả về bản chất của Kết Giới, cách khởi tạo, cách vận dụng cũng như là hiệu quả mang lại. Chính bản thân người biên soạn còn tự khen bản thân là một kỳ tài mới có thể suy nghĩ ra loại Kết Giới Này. Hắn nói là chỉ có một từ bá đạo để hình dung sự lợi hại của Kết Giới.

Về nguồn gốc, người biên soạn quyển “Kết Giới Là Ma Quỷ Gì, Ta Khinh!” đã từng gặp khốn cảnh bị hàng trăm con hung thú ở U Linh Sâm Lâm vây quanh. Tình huống hắn miêu tả là ngàn cân treo sợi tóc. Nếu tên thừa sai ngốc nghếch không đến giải vậy, hắn sớm đã mất mạng.

Sau vụ việc đó, hắn bắt đầu liên tưởng đến một loại Kết Giới có thể bảo vệ bản thân khỏi những nguy hiểm bất ngờ như vậy. Loại Kết Giới khiến bản thân không bị tổn thương, có thể ngủ nghỉ trong đó cũng không hề sợ hãi hung thú tập kích.

Hắn phân Kết Giới ra làm hai loại, một loại là căn cứ vào bản thân sản sinh ra một loại lĩnh vực, ngăn cản người khác tiếp cận. Loại thứ hai chính là có thể cách không bảo vệ một hoặc nhiều người.

Cuối cùng chốt lại chính là một câu nói vô cùng hụt hẫng “Chỉ cần tìm ra được nhân tố mới đó, Kết Giới chắc chắn có thể vận dụng được. Khi đó Trận Pháp chính là đồ bỏ đi…”

Phương Triết lại lắc đầu cảm thán “Thừa sai tiền bối nói hắn là đại ngốc quả nhiên không sai? Ba quyển thư tịch này chính xác là không đáng một xu. Giá trị mà thừa sai tiền bối nói có thể là một là di vật của người quá cố. Đã là liên quan đến ký ức thì nó lúc nào cũng vô giá trị…”

Đến đây trong đầu Phương Triết thình lình gợi lại một câu nói “Người cười ta vì ta không giống họ, ta cười họ vì họ quá giống nhau”.

Hắn bất giác nhận ra, bản thân đang giống những người khác đang cười mỉa mai người biên soạn ba quyển thư tịch này. Nói như vậy, hắn cũng giống như những người khác luôn khinh thường những thứ mà bản thân chưa từng thử qua.

Nếu nhìn ba quyển thư tịch theo một hướng khác, có phải sẽ tìm ra được thứ gì đó mới mẻ hay không.

Hắn bắt đầu tịnh tâm lại.

Hắn nhận ra ba quyển thư tịch này từ đầu đến cuối là thiếu một nhân tố mới mà nhân tố mới chính là một loại căn cứ để vận dụng Trận Pháp. Giống như Kết Giới chính là thiếu một căn cứ nào đó, để mà dựa theo đó khởi tạo ra Kết Giới.

Hai mắt hắn nhất thời sáng lên.

Bản thân hắn có một loại công pháp “Lưu Tinh Trấn Hồn Quyết”. Loại công pháp này chính là cụ hiện thực hóa ý niệm ra bên ngoài. Nhờ đó mà hắn có thể sáng tạo ra “Kiếm Võng”.

Hắn lẩm nhẩm “Nếu nhân tố mới là một loại ý niệm thì sao?”

Hắn bắt đầu vận dụng công pháp “Lưu Tinh Trấn Hồn Quyết” bắt đầu phác họa ra những tiêu điểm bên trong thức hải. Những tiêu điểm này kết hợp lại với nhau tạo thành hình dạng như một khối tam giác.

Đến giai đoạn này, hắn vận dụng ý niệm cụ hiện thực hóa khối tam giác này ra bên ngoài bao lấy xung quanh hắn.

Chỉ là khối tam giác này chỉ có thể tồn tại chừng hai hô hấp liền vỡ vụn.

Hắn không bỏ cuộc, tiếp tục vận dụng công pháp, phác họa ra một khối hình vuông.

Khi hắn dùng ý niệm cụ hiện thực hóa ra bên ngoài thì khối hình vuông cũng chỉ tồn tại chừng hai hô hấp liền vỡ vụn.

Hắn thực hiện động tác tương tự chừng hai trăm lần, kết quả cũng chỉ có một. Đó là thất bại.

Điều này nói lên, đây không phải loại nhân tố mới mà tên đại ngốc đó đề cập. Mặc dù là thất bại, nhưng ý tưởng về một Kết Giới cực kỳ bá đạo đã có một cơ sở. Dù không thành công, nhưng loại ý tưởng này có thể thực hiện được.

Hắn mở mắt ra nhìn xung quanh.

Lúc này đã là rạng sáng, những tia nắng đã hắt lên bầu trời dù mặt trời chưa nhô lên.

Xung quanh, sương mù dày đặc khiến bờ bồ trở nên mờ ảo. Những cây Thủy Tùng mờ mờ ảo ảo cực kỳ đẹp mắt.

Hắn đứng phất dậy, vung vai một cái rồi thì thầm “Chớp mắt đã tu luyện qua một đêm, không nghĩ tới thời gian qua nhanh đến như vậy!”

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vẫn còn nằm ngủ bên cạnh chưa tỉnh dậy. Hắn không nói gì, liền thu hai con sủng thú vào Thú Linh Liên.

Bên phía hồ nước, con Thuồng Luồng không giống như Tiểu Hắc và Tiểu Bạch không hay biết gì liền bị chủ nhân thu vào Thú Linh Liên. Nó trồi lên, nhô thân hình to lớn khỏi mặt nước, nhìn chủ nhân một hồi rồi chủ động chui vào Thú Linh Liên.

Đối với một con sủng thú già nua như nó có nhiều kinh nghiệm thì bên cạnh chủ nhân chính là chờ đợi một loại vận khí nghịch thiên thình lình ập đến. Cho nên, chẳng lý do gì nó phải ở lại nơi này một mình tu luyện.

Về phần Phương Triết, hắn không nghĩ tới trong tâm cang của một con sủng thú mới thu nhận, vị trí của hắn lại quan trọng đến như vậy…

Bình luận

Truyện đang đọc