TIÊN NGẠO

Dư Tắc Thành nhìn sang mọi người, mọi người không còn nhớ gì trong ảo cảnh lúc trước, vừa thấy xe đáp xuống quảng trường, ai nấy vừa cười đùa vừa xuống xe. Chỉ trong khoảnh khắc xuống xe, cảm giác này mới đột nhiên bùng nổ.

Lúc này Nhất Trúc đang cáo biệt mọi người, chợt Dư Tắc Thành nghe bên tai mình vang lên giọng truyền âm nhập mật của Nhất Trúc:

- Tắc Thành, đệ không cần học tiên thuật pháp quyết của ngoại môn, toàn là rác rưởi không có chút tác dụng nào cả. Để tránh tốn thời gian vô ích, trong lúc này đệ cứ chuyên tâm tu luyện để có thể sớm ngày đột phá cảnh giới. Ta sẽ trở về bẩm báo ân sư nhờ người thu đệ làm đệ tử. Pháp thuật tiên quyết nơi này đến lúc vào nội môn cầm như phế bỏ, không cần phí công học tập.

Vừa dứt lời, Nhất Trúc và Dạ Hàn bay lên không, bay về phía Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong. Dư Tắc Thành còn đang đứng sững sờ, Phong Linh Tĩnh đã lôi kéo hắn:

- Tắc Thành ca ca, tất cả mọi người đã xuống hết rồi.

Lúc này Dư Tắc Thành mới hồi phục tinh thần, bước xuống xe. Hắn nhìn thoáng qua vầng dương trên không, vô cùng chói lọi, nhìn lại ảo cảnh xung quanh quả thật quen thuộc vô cùng.

Nơi dừng xe chính là Danh Lục đường, bên kia là Thiên Pháp Điện, bên trái là phòng khách...

Trước mặt bọn Dư Tắc Thành có một nam hai nữ, bọn họ chính là Chấp Sự nơi này, vừa rồi là bọn họ nghênh đón bọn Dạ Hàn. Một nữ tử trong đó bước tới nói:

- Các vị sư đệ sư muội, hoan nghênh các vị gia nhập Hiên Viên kiếm phái ta. Ta tên là Băng Linh, một trong những Chấp Sự ở nơi này, hiện tại ta sẽ phụ trách an bày tất cả sự việc sinh hoạt tu luyện cho các vị.

Sau đó Băng Linh nói với Vân Tử Trang:

- Vị tiền bối này, tu vi của ngài đã đạt tới Trúc Cơ kỳ, đệ tử cảnh giới Tiên Thiên Luyện Khí kỳ mới tập trung tại đây. Xin ngài hãy theo nàng này, nàng ấy sẽ đưa ngài tới Thanh Huyền sơn trang, nơi đó là nơi tụ tập của đệ tử ngoại môn từ Trúc Cơ kỳ trở lên của phái ta, có đủ các loại bí pháp mà Trúc Cơ kỳ có thể tu luyện. Xin ngài hãy tới đó!

Thật ra chuyện này cũng là lẽ thường, Vân Tử Trang khác với bọn Dư Tắc Thành, y đã Trúc Cơ thành công, thủy chung là đệ tử ngoại môn, rất khó được thu vào nội môn Hiên Viên kiếm phái. Thanh Huyền sơn trang kia là nơi chuẩn bị cho các đệ tử ngoại môn như y tu luyện, chuyện này vốn đã nằm trong dự liệu của Vân Tử Trang. vẫy tay với bọn Dư Tắc Thành, ngỏ lời cáo biệt:

- Ta phải đi rồi. Dư sư đệ cùng các sư đệ sư muội bảo trọng, sau này ắt sẽ có ngày gặp lại.

Tính tình Vân Tử Trang rất tốt, trầm ổn can trường, không ra vẻ kiêu ngạo. Mọi người có ấn tượng rất tốt với y ai nấy tranh nhau từ biệt.

Vân Tử Trang dứt lời, ung dung đi theo nữ Chấp Sự kia rời khỏi, nơi đây chỉ còn lại bọn bảy người Dư Tắc Thành.

Băng Linh lại nói:

- Được rồi, các vị sư đệ sư muội, đây cũng không phải là sinh ly tử biệt gì. Thanh Huyền sơn trang chỉ cách nơi này không tới năm trăm dặm, bất quá chỉ nửa canh giờ, nói không chừng sáng mai đã có thể gặp lại y.

- Mọi người đi cùng ta đi thôi, theo như quy củ đăng ký một chút, sau đó là có thể ăn cơm trưa. Dường như hôm nay các vị sư đệ đánh được rất nhiều phi ngư ở Cơ Thủy hà, các ngươi thật là có khẩu phúc.

Dứt lời, Băng Linh đi về phía một tòa kiến trúc, bọn bảy người Dư Tắc Thành theo sau. Còn lại một nam Chấp Sự bắt đầu thi pháp, biến chiếc xe trở lại hình dạng nguyên thủy của nó, sau đó cho vào túi trữ vật.

Lúc này một thanh niên đi tới, tên Chấp Sự này bèn đưa chiếc xe cho y:

- Tam Thu, ngươi thật là có phúc. Dạ Hàn sư thúc nói cho ngươi thêm ba phần.

Thiếu niên nghe vậy lập tức vui mừng hớn hở, đưa ra một túi trữ vật:

- Cũng là nhờ tin tức của Huyền Hổ ca ca kịp thời, đệ mới chạy về mượn được cỗ phi xa này, nhờ vậy mới được Dạ Hàn sư thúc thưởng cho.

Huyền Hổ nắn nắn túi trữ vật, sau đó mới nói:

- Thật là béo bở, cũng không phí tin tức ta tặng cho ngươi. Này, có nhìn thấy bảy người kia không?

Vô Tam Thu sửng sốt:

- Bảy người ư, không phải tám sao? Lão Vương này thật là may mắn, khôngbị đuổi đi, ít nhất còn có thể ở lại thêm một tháng.

Huyền Hổ gật gật đầu:

- Trong bảy người ấy có ba người đã chắc chắn vào được nội môn, cũng vừa đi ngang qua đây, chắc ngươi biết phải làm thế nào rồi... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Vô Tam Thu lập túc gật đầu:

- Cảm tạ Hổ ca, đệ hiểu rồi, tiểu đệ không quên phần Hổ ca đâu.

Bảy người Dư Tắc Thành đi theo Băng Linh vào một đại sảnh. Đại sảnh này trông hết sức trang nghiêm, bên ngoài có rất nhiều pháp trận phòng ngự, có thể thấy được nơi này vô cùng quan trọng.

Ở trung tâm đại sảnh có một tế đàn, phía sau tế đàn là một dãy thư tịch do ngọc giản trúc giản kết nối lại mà thành, từng quyển được bày biện chỉnh tề, có khoảng chừng ngàn bản như vậy.

Bên phải tế đàn có bốn pháp trận nối liền với nhau, hình thành một thông đạo. Trên tế đàn có một quyển danh sách thật lớn.

Quyển danh sách này to chừng một thước vuông, dày khoảng một thước, lơ lửng trên tế đàn. Nó tự quay vòng tròn, có bìa đen, trên có ba chữ lớn màu vàng: quyển danh sách.

Băng Linh đi tới đó chỉ tay vào quyển danh sách, lập tức hào quang toát ra từ chiếc nhẫn đeo trên tay nàng. Bên trái quyển danh sách có một pháp trận lập tức khởi động, toát ra hào quang sáng chói, trong hào quang xuất hiện bảy bóng người. Bảy người này có nam có nữ, có người đã hơn bốn mươi tuổi, có người chỉ mới hai mươi. Khi pháp trận xuất hiện hào quang, dường như bọn họ có cảm ứng, biết Băng Linh đang nhìn bọn họ.

Trong hào quang pháp trận, hình ảnh bọn họ tỏ ra hết sức đau buồn, cúi đầu khóc nức nở. Băng Linh chỉ tay ra lẩn nữa tất cả những hình ảnh này bay vào những quyển sách thẻ tre trên tế đàn, hóa thành những chữ nhỏ li ti như hạt gạo. Thì ra những quyển sách thẻ tre này ghi lại tư liệu của tất cả đệ tử ngoại môn.

Lúc này quyển danh sách trên tế đàn mở ra bảy trang, Băng Linh nói:

-Tốt quá, bảy tên đệ tử mà các người vừa thấy đã hoàn thành tiên đồ, bọn họ sẽ rời khỏi Gò Hiên Viên, còn các người được ghi vào danh sách. Bất kể tương lai thế nào, từ giờ trở đi các người chính là đệ tử ngoại môn của Hiên Viên kiếm phái.

- Được rồi các vị, xin hãy đi qua pháp trận một lần, đây là thủ tục bắt buộc.

Lập tức một hàng pháp trận bên phải đồng loạt toát ra hào quang.

Dư Tắc Thành là người đầu tiên đi tới, tiến vào pháp trận đầu tiên. Hào quang chợt lóe sau đó Dư Tắc Thành sải bước đi nhanh qua cả bốn pháp trận.

Dư Tắc Thành ra khỏi pháp trận, chỉ thấy pháp trận trước tế đàn hiện lên hình ảnh của hắn, nhìn qua rất oai phong, biểu lộ tất cả tư thái phóng khoáng tự nhiên, ung dung tiêu sái của hắn. Sau đó dưới vùng ánh sáng xuất hiện một loạt chữ viết:

- Dư Tắc Thành, nhân sĩ thành Lâm Hải, Cổn châu, Thang quốc, mười sáu tuổi. Ngũ Hành Linh Căn, cảnh giới Thai Tức sơ cấp, Luyện Khí kỳ.

Tên là do Băng Linh thêm vào những tư liệu còn lại là do pháp trận thu nhận sử dụng. Sau đó Băng Linh chỉ tay, lập tức hình ảnh Dư Tắc Thành bay vào trong quyển danh sách. Tên hắn nằm ở trang sáu ngàn sáu trăm sáu mươi, phía dưới có một số nhỏ ghi tuổi.

Sau đó Băng Linh lấy trên tế đàn một chiếc yêu bài, đưa cho Dư Tắc Thành:

- Yêu bài này là yêu bài biểu thị thân phận của đệ. Xin đệ hãy luôn luôn mang theo trên người, như vậy ta có thể liên hệ với đệ thông qua quyển danh sách, cho đến khi nào đệ thăng tiến thành đệ tử, hoặc là rời khỏi Gò Hiên Viên.

Dư Tắc Thành tỏ vẻ đã hiểu, tiếp nhận yêu bài giắt vào thắt lưng, đây cũng là yêu bài đã từng làm bạn với hắn cả đời trong ảo cảnh. Bất chợt Du Tắc Thành phát giác ra điểm khác thường bèn hỏi:

- Vì sao lại mang số 2163296 vậy? Đệ nhớ là... ha ha, đệ hiểu rồi, xin hỏi Băng Linh sư tỷ, trong số Chấp Sự có ai tên là Hồ Phi, Liễu Y, Trường Không hay không?

Băng Linh cau mày như cố nhớ lại sau đó mới nói:

Cái tên Trường Không này nghe rất quen thuộc... Đúng rồi, y là đầu lĩnh Chấp Sự ba trăm năm trước, sau đó đã tiến vào nội môn tu hành, đệ có chuyện gì không?

Dư Tắc Thành lắc đầu:

- Không có việc gì. không có việc gì.

Ba người Hồ Phi, Liễu Y, Trường Không chính là ba Chấp Sự của hắn trong ảo cảnh, số hiệu trên yêu bài hiện tại của hắn cũng đúng là số hiệu cách đây ba trăm năm. Nói tóm lại, hóa ra ký ức trong ảo cảnh kia là thật; bất quá không phải là ký ức của Dư Tắc Thành, mà là ký ức của một vị đệ tử Hiên Viên kiếm phái khác vào ba trăm năm trước. Nhất định lúc ấy người này đến chỗ cổ Thần Thú luyện công, bị nó xem trộm ký ức. Sau này Dư Tắc Thành lại bị Cổ Thần Thú đưa ký ức đó vào đầu cho nên hắn mới thấy quen thuộc.

Giải được khúc mắc này, lập tức Dư Tắc Thành cảm thấy toàn thân thoải mái. Hắn thầm thề trong lòng, nhất định không thể để cho chuyện trong ảo cảnh xảy ra.

Lúc này những người khác cũng đã đi qua pháp trận, lưu tư liệu của mình vào trong quyển danh sách kia, sau đó lần lượt lãnh yêu bài.

Băng Linh lại nói:

- Được rồi các vị, việc đăng ký đã xong, hiện tại ta sẽ nói cho mọi người nghe sơ lược về ích lợi nhận được và trách nhiệm nghĩa vụ của đệ tử ngoại môn.

Bình luận

Truyện đang đọc