TIÊN NGẠO

Lúc thiếu nữ kia vừa tới. Dư Tắc Thành định xuất thủ bất chợt trước mắt hắn lóe lên một cái, thiếu nữ kia nháy mắt đã trở về chỗ cũ nhìn sư phụ Kim Đan Chân Nhân của mình với vẻ do dự. Vị Kim Đan Chân Nhân kia nói:

- Con không phải là đối thủ của hắn hai người các con cũng không được, hay là để cho ta.

Dư Tắc Thành lập tức cảm thấy trong lòng lạnh toát, đối mặt Kim Đan Chân Nhân, mình đánh không lại. cũng không thể trốn chỉ đành liều mạng. Hắn bèn nói:

- Chậm đã, chậm đã... vãn bối sẽ giao ra bảo bối...

Dứt lời bèn lấy một chiếc Tử Hà Thái Phượng Y trong thế giới Bàn cổ ra, áo này vừa được lấy ra lập tức ánh mắt ba nữ tử nhìn chăm chú. Dư Tắc Thành cảm thấy hết sức buồn bực. Tử Hà Thái Phượng Y này chẳng qua chỉ đẹp mà thôi, không hề có công năng bảo vệ thân thể không biết vì sao các nữ tu tiên lại xem thứ này quý giá chẳng khác gì sinh mạng.

VỊ Kim Đan Chân Nhân kia nói:

- Một chiếc không đủ không có khả năng ngươi chỉ có một chiếc mà thôi, lấy ra thêm đi...

Dư Tắc Thành nói:

- Được được...

Sau đó lại lấy ra thên một chiếc, lần này ngoại trừ Tử Hà Thái Phượng Y, hắn còn lén lấy quả Càn Thiên Âm Dương Diệt Quang Thiên Kiếp Lôi giấu dưới Tử Hà Thái Phượng Y. Bất quá khoảng cách giữa hai bên quá gần cho dù có lôi quyết bảo vệ, Dư Tắc Thành cũng không tin rằng mình sẽ an toàn.

Thấy Dư Tắc Thành lấy ra thêm một chiếc Tử Hà Thái Phượng Y thiếu nữ kia kêu lên:

- Lấy thêm chiếc nữa, cho ba người chúng ta mỗi người một chiếc.

Thật là lòng tham không đáy, không biết bao nhiêu là đủ. Dư Tắc Thành cảm thấy khó mà nhịn được, vừa định động thủ sắc mặt vị Kim Đan Chân Nhân kia lập tức đại biến, quát lớn:

- Tiểu bối, ngươi dám...

Lập tức toàn thân Dư Tắc Thành không thể động đậy chút nào hắn còn có thể mơ hồ thấy được vô số hoa tươi quấn chặt lấy thân mình, khiến hắn không thể cử động.

Không xong, vị Kim Đan Chân Nhân này cũng có được năng lực giống như Kiếm Ngã thuật của mình, mình vừa mới lấy thần lôi ra đã bị nàng phát hiện.

Vị Kim Đan Chân Nhân này tiến tới, nháy mắt đã tới sát người Dư Tắc Thành. Nàng không để ý tới hai chiếc Tử Hà Thái Phượng Y, mà lấy Càn Thiên Âm Dương Diệt Quang Thiên Kiếp Lôi phía dưới ra cầm lên ngắm nghía:

- Thần lôi thật là hùng mạnh, đây là Thiên Kiếp thần lôi ngươi không muốn sống nữa sao? Thần lôi này phóng ra trong vòng trăm dặm vạn vật diệt hết, chẳng lẽ ngươi muốn cùng chết với chúng ta? Rốt cục trên người ngươi có bí mật gì lại sợ người khác biết đến như vậy ta phải xem mới được...

Dư Tắc Thành nói:

- Ta không muốn cùng chết với các người, ta chỉ muốn hù dọa các người một chút mà thôi. Chúng ta cùng là người tu đạo, ai đi đường nấy có được không?

Nữ Kim Đan Chân Nhân không thèm để ý Dư Tắc Thành nói gì tay trái cầm Thiên Kiếp Thần lôi, tay phải chạm vào ngực Dư Tắc Thành. Trên tay phải nàng vô số hoa tươi bay múa, dường như cả cánh tay nàng là do hoa tươi tạo thành..

Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, dường như trước đây Dư Tắc Thành từng thấy qua một lần. Hắn còn đang đăm chiêu nhớ lại chợt có một tiếng kiếm ngâm vang lên, một đạo kiếm quang từ trên thân thể Dư Tắc Thành bừng dậy.

Đúng rồi, năm xưa Thủy Tiệm Sinh cũng từng có hành động chạm vào người mình như vị Kim Đan Chân Nhân này... Đạo kiếm quang vừa rồi chính là phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa, chỉ thấy nó lóe lên một cái. Kim Đan Chân Nhân lập tức hét lên thê thảm, toàn thân bị chém tan tành. Nhưng thứ đang bay tán loạn lại không phải là máu thịt, mà là vô số hoa tươi. Nháy mắt những đóa hoa này tụ lại, lại hóa thành hình dáng Kim Đan Chân Nhân khi nãy. Dường như một kiếm này không làm nàng thương tổn, nhưng sắc mặt của nàng lúc này tỏ ra vô cùng hoảng sợ nhìn Dư Tắc Thành nói:

- Phi kiếm cửu...

Còn một chữ giai chưa kịp ra khỏi miệng, chợt nghe một tiếng nổ ầm. Chỉ thấy đầu của Kim Đan Chân Nhân tuyệt sắc giai nhân khiến cho hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh nháy mắt hóa Thành sương máu, hai màu trắng đỏ bay tung tóe khắp nơi, đỏ là máu, trắng là óc. Nhưng lần này nàng không thể hóa Thành hoa tránh được như lần trước, chỉ thấy từ trong đầu nàng, Chu Câu Tử hiện ra, sau đó hững hờ biến mất.

Tuy nàng tránh được lần đầu nhưng không tránh được lần sau coi như Kim Đan Chân Nhân hoàn toàn ngã xuống.

Máu pha lẫn óc hai màu trắng đỏ bắn ra tung tóe, khiến thân thể Dư Tắc Thành và hai nàng dính đầy. Thiếu nữ chiến đấu cùng Dư Tắc Thành nhìn thân thể không đầu của sư phụ mình với vẻ khó tin, đưa tay sờ sờ máu óc dính trên mặt mình. Sau đó nàng thét lên một tiếng kinh hoàng, ngự không bay lên co giò chạy trốn.

Lúc này trong thân thể không đầu có một đạo kim quang bay lên chính là Kim Đan của vị Kim Đan Chân Nhân kia. Kim Đan này dừng trên không một chút, dường như đang nhìn lại thân thể của mình có vẻ như không tin được chuyện này. Khoảnh khắc ấy đã đủ cho Dư Tắc Thành xuất ra một đạo kiếm quang cuốn lấy Kim Đan, kéo mạnh một cái lập tức thu vào thế giới Bàn Cổ của mình.

Sau đó Dư Tắc Thành đưa mắt nhìn về phía thiếu nữ kia đã bay ra xa một dặm nháy mắt một thanh Quang Ngục kiếm lóe hào quang, sau đó biến mất tại chỗ. Lưu Quang Thuấn Tức kiếm, Chung Cực Quang Kiếm Phá, Thiên Lý Huỳnh Quang Kích đã tích tụ đủ lực lượng, thần thức chốt mục tiêu, bắn!

Thiếu nữ kia lúc này đã bay ra ba dặm bị đạo kiếm quang của Dư Tắc Thành bắn trúng vào giữa lưng, thân thể từ trên không tà tà rơi xuống đất.

Trong lúc Dư Tắc Thành đánh thiếu nữ kia, thần thức của hắn vẫn tập trung vào người Mộc Tư Y nữ nhân xinh đẹp này mới là đại địch của hắn.

Mộc Tư Y vẫn còn ngây dại nhìn thi thể sư phụ của mình, dường như vẫn chưa hoàn hồn lại. Dư Tắc Thành cũng bất chấp, vận khởi kiếm quang tới trước thân thể nàng, chuẩn bị một kiếm chém nàng làm hai đoạn.

Mộc Tư Y phóng xuất pháp khí là mười tám đóa hoa, ngăn cản phi kiếm Dư Tắc Thành, miệng kêu lớn:

- Xin đừng giết ta, ta đầu hàng, ta đầu hàng, van xin ngươi...

Thanh âm gần khản cổ, quá thật nàng đã dốc hết toàn lực kêu khóc. Phi kiếm của Dư Tắc Thành chạm vào pháp khí của Mộc Tư Y, lập tức hắn phán đoán ra mình không có khả năng giết chết nàng chi trong vài lần hô hấp ngắn ngủi, bèn nói:

- Buông pháp khí xuống, quỳ xuống, ta tha cho nàng khỏi chết.

Mộc Tư Y dường như còn do dự. Dư Tắc Thành lập tức quát lớn lần nữa:

- Buông pháp khí xuống, quỳ xuống, ta tha cho nàng khỏi chết.

Lẩn này không ngờ Mộc Tư Y thật sự buông pháp khí quỳ xuống. Dư Tắc Thành thấy vậy vô cùng khoái chí tăng mạnh kiếm quang chuẩn bị chém chết nàng. Nhưng lúc nhìn tới dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của nàng, đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy mềm nhũn, kiếm quang cuốn một vòng, nháy mắt kéo Mộc Tư Y vào thế giới Bàn Cổ. Sau đó Dư Tắc Thành kéo luôn thi thể Kim Đan Chân Nhân kia cũng thu lại hai chiếc Tử Hà Thái Phượng Y và Càn Thiên Âm Dương Diệt Quang Thiên Kiếp Lôi.

Sau đó Dư Tắc Thành ngự kiếm bay về phía thiếu nữ bị mình đánh trúng. Chỉ thấy nàng vẫn còn chưa chết, bất quá ngũ tạng vỡ nát ngực có một lỗ thủng lớn đại phu lắc đầu, thần tiên khó cứu.

Dư Tắc Thành bèn kéo nàng vào thế giới Bàn Cổ ba nữ tử tấn công mình, hiện tại một chết, một ngắc ngoải, một đầu hàng, chuyện vừa qua chẳng khác nào cơn mộng, không ngờ mình lại đạt được toàn thắng.

Dư Tắc Thành nhìn quanh bốn phía, sau đó chui xuống đất lúc ấy mới tiến vào thế giới Bàn Cổ.

Mộc Tư Y đang bị trói chặt giữa không trung, viên Kim Đan cũng bị trói gần đó dường như đang nói chuyện gì. Thì ra Kim Đan đang cất tiếng khiển trách Mộc Tư Y cho rằng nàng là kẻ nhút nhát sợ chết mới đầu hàng. Mộc Tư Y sa lệ như mưa khóc lóc thảm thiết.

Sau khi Dư Tắc Thành tiến vào liếc nhìn Mộc Tư Y:

- Cho nàng một cơ hội nữa, muốn sống hay muốn chết? Muốn chết, ta sẽ thành toàn cho nàng, muốn sống, vậy phải làm nô lệ nghe theo mệnh lệnh của ta.

Mộc Tư Y không do dự đáp:

- Ta muốn sống, ta còn có đại thù chưa báo, ta nhất định phải sống tiếp...

Dư Tắc Thành nói:

- Được.

Lập tức hắn mở trói cho Mộc Tư Y ném cho nàng một thanh phi kiếm:

- Sư muội của nàng rất đau đớn, giải thoát cho y thị đi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Mộc Tư Y ngồi ngây người ra trên đài đá, Dư Tắc Thành lại nói:

- Ta chỉ cho nàng thời gian ba mươi lần hô hấp một. hai ba...

Lúc này Mộc Tư Y mới thẫn thờ đứng dậy, đi về phía sư muội của mình như cái xác không hồn. Lúc này sư muội nàng đã chìm trong hôn mê, ngũ tạng vỡ nát không còn cơ hội sống sót.

Dường như nàng đang lẩm bầm gì đó, chợt thấy Mộc Tư Y đi tới, bèn ôm chặt lấy chân Mộc Tư Y:

- Sư tỷ, cứu muội... cứu muội với...

Mộc Tư Y nhìn nàng, đột ngột giơ tay vung phi kiếm đâm ra. Lập tức thiếu nữ kia thét lên một tiếng, táng mạng đương trường.

Viên Kim Đan trên không tức giận cất tiếng thóa mạ ầm ĩ. Lúc này Mộc Tư Y dường như đã thất hồn lạc phách, phi kiếm rơi xuống đất đánh choang, lập tức toàn thân mềm nhũn quỵ xuống.

Dư Tắc Thành thở ra một hơi dài. Mộc Tư Y đã hoàn toàn không còn đường lui nữa, chỉ còn nước đi theo phục vụ cho mình.

Viên Kim Đan trên không quả thật vô cùng đáng ghét. Dư Tắc Thành vung tay lên, lập tức Kim Đan rơi vào trong hồn lô, hồn hỏa bừng Cháy. Dư Tắc Thành cố ý chỉ dùng lửa nhỏ thiêu đốt chỉ sau hai, ba lần hô hấp. Kim Đan này bắt đầu cất tiếng van xin tha thứ. Cảm giác sắp sửa hoàn toàn tiêu tán trên nhân thế, mấy ai chịu được???

Bình luận

Truyện đang đọc