TIÊN NGẠO

Dư Tắc Thành tươi cười nói:

- Giỏi, giỏi, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, ai nấy đều rất khá. Dẫn đường đi, ta muốn đi thăm Phần Hỏa Đại ca, đã bao năm qua không gặp.

Sau đó Dư Tắc Thành quay lại nói với bọn Mộc Tư Y:

- Đây là các sư diệt của ta, ta phải đi gặp lão hữu. Các nàng muốn đi theo ta hay trở về?

Mọi người lập tức trợn tròn mắt, vốn lúc nãy thấy Dư Tắc Thành hùng hổ xông lên, ai nấy nghĩ rằng phải đại chiến một trận. Các nàng đã chuẩn bị chiến đấu, dù sao cũng phải giúp hắn, không ngờ Dư Tắc Thành lại trở thành sư thúc gì đó của đám người kia. Vốn ai nấy chờ xem náo nhiệt, hiện tại lại thành ra như vậy, không khỏi cảm thấy hụt hẫng. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Mộc Tư Y nói:

- Dư huynh, ta đi.

Vị sư muội mặt dài cũng nói,

- Muội cùng đi.

Lập tức tất cả mọi người cùng đi, tất cả cùng ngự kiếm bay về nơi dừng chân của Hỏa Vân tông. Đám đệ tử Hỏa Vân tông bay lẫn cùng các đệ tử Phân Phương Giải Ngữ môn, bọn họ bắt đầu bắt chuyện cùng các nữ nhân xinh đẹp này, vốn sở trường của nữ đệ tử Phân Phương Giải Ngữ môn là mê hoặc nam nhân, những nữ đệ tử này lập tức tỏ ra hết sức dịu dàng ngoan ngoãn luôn miệng gọi sư huynh, sư ca, khiến cho đám đệ tử Hỏa Vân tông không còn biết mặt trời mọc ở hướng nam hay hướng Bắc.

Dư Tắc Thành cùng phi hành với tên Đại sư huynh và Mộc Tư Y, lên tiếng hỏi:

- Này sư diệt, kiếp nạn Vô Lượng tông lần trước, nghe nói dường như núi lửa ở Hỏa Vân tông các ngươi bùng nổ, tổn thất thế nào? Đúng rồi, ngươi tên gì?

Tên Đại sư huynh này đang hết sức buồn bực trong lòng, vốn thấy mấy mỹ nữ, muốn tới trêu ghẹo một phen, không ngờ từ đâu xuất hiện một vị sư thúc trời đánh. Tu vi hắn bất quá cũng chỉ là Trúc Cơ như mình, lại bắt mình phải gọi sư thúc. Nhưng y nhớ lại lời dặn của sư phụ trước kia, đành phải nhẫn nhịn đáp:

- Tại hạ Hỏa Hành Không, lần trước núi lửa bùng nổ chính là do con người làm ra, dùng thần lôi kích phát khiến núi lửa bùng nổ. Có bảy vị Kim Đan Chân Nhân không tránh khỏi, đệ tử chết mấy trăm mạng, động phủ chúng ta khổ công xây dựng bị hủy diệt một nửa.

Mộc Tư Y nói:

- Kiếp nạn Vô Lượng tông lần trước, chúng ta cũng tử thương vô số. Ma Chủ kia thủ đoạn thật tài tình, phàm là môn phái nào trong thiên hạ muốn tới trợ giúp Vô Lượng tông, đều bị y bày mưu ngăn cản, khiến cho không ai có thể tới cứu viện được.

Hỏa Hành Không hỏi:

- Nhưng cuối cùng cũng chỉ là công cốc... Đúng rồi, vị sư tỷ này phải chăng là Hàn Sương Ngạo Mai Mộc Tư Y, một trong Lư châu Thập đại danh hoa?

Mộc Tư Y khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như băng sương, Hỏa Hành Không thấy vậy không khỏi thầm nhủ: "Quả nhiên là Hàn Sương Ngạo Mai, danh hiệu này rất đúng."

Hỏa Hành Không quan sát Dư Tắc Thành và Mộc Tư Y, thầm phỏng đoán quan hệ giữa hai người. Mộc Tư Y cảm nhận được ánh mắt y, lập tức bay gần Dư Tắc Thành một chút, lui về phía sau Dư Tắc Thành, giống như chim nhỏ nép vào người Dư Tắc Thành. Lập tức Hỏa Hành Không hiểu được quan hệ giữa hai người, ánh mắt y nhìn Dư Tắc Thành lúc này lộ vẻ hâm mộ sùng bái.

Dư Tắc Thành cũng không chú ý tới chuyện này, hắn đang nhìn về phía xa. Chỉ thấy phía trước có kiếm quang chớp lóe, dường như có người đang giao thủ. Dư Tắc Thành sử dụng Kiếm Ngã thuật cảm ứng vị trí, bất chợt tăng tốc kiếm quang bay nhanh tới đó, bởi vì nơi đó là Tĩnh Hương lâu.

Nhớ tới thuật cắm hoa ẩn chứa vô số lực Thiên Đạo, nhớ tới nữ nhân dịu dàng Tô Uyển Ngôn, Dư Tắc Thành vội vàng bay nhanh tới đó. Chỉ thấy Tĩnh Hương lâu phía trước được một pháp trận bảo vệ bên ngoài, nhưng lúc này có ba mươi mấy người tu tiên đang tấn công pháp trận này.

Bọn chúng vừa tấn công vừa gào thét gì đó, ba mươi mấy người chia thành hai phái. Một đám sắc mặt màu xanh lam, để trần thân trên, ngực cũng có màu xanh lam, nhìn qua toát ra khí thế bức người.

Trên đầu bọn chúng có mấy bộ xương khô bay vòng vèo, rất nhiều ma đầu lập lòe lúc ẩn lúc hiện xung quanh những bộ xương này, ắt bọn người này là đệ tử Ma môn.

Đám người còn lại có thân thể giống như ma ảnh, chuyển hóa qua lại hư hư thật thật không ngừng, khi có khi không, thỉnh thoảng lại chui xuống cái bóng của mình in dưới đất.

Thấy Dư Tắc Thành hùng hổ gia tăng tốc độ xông tới, trên thân kiếm khí quay cuồng. Hỏa Hành Không vội vàng nói:

- Bọn họ là đệ tử Thanh Ma tông và Quỷ Ảnh tông, để tiểu diệt qua đó nói chuyện với họ...

Dư Tắc Thành không thèm nghe Hỏa Hành Không nói gì, nháy mắt đã định vị, xung quanh thân thể hắn xuất hiện sáu đạo hào quang. Sau đó từng đạo kiếm quang bắn ra nhanh như chớp, chính là Xạ Nhan kiếm, nhanh, chuẩn, mãnh, độc.

Ba mươi mấy người kia có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, nhìn thấy từ xa có người bay nhanh tới cũng đã âm thầm lưu ý. Lúc này thấy đáng vẻ Dư Tắc Thành hùng hổ như vậy, lập tức chuẩn bị chiến đấu.

Nhưng Xạ Nhan kiếm của Dư Tắc Thành bắn tới quá nhanh, cho dù bọn chúng đã chuẩn bị chiến đấu nhưng cũng không thể tránh thoát những đòn công kích nhanh như chớp kia. Lập tức trong đám đông bùng nổ nhiều làn sương máu, có mười một người không kịp trở tay bị bắn trúng mặt, óc vỡ toang chết ngay lập tức, từ trên không rơi phịch xuống đất.

Số người còn lại, đệ tử Quỷ Ảnh tông lập tức độn vào trong bóng trốn, đệ tử Thanh Ma tông niệm pháp chú, phóng thích pháp khí bảo vệ thân mình, chặn được đợt Xạ Nhan kiếm thứ nhất của Dư Tắc Thành, may mắn tránh thoát.

Nhưng đợt Xạ Nhan kiếm thứ hai của Dư Tắc Thành đã tới, lập tức pháp khí hộ thuẫn của đệ tử Thanh Ma tông nổ tung, bộ xương trên đầu tan tác, ma đầu bỏ chạy. Chỉ trong thoáng chốc đã có ba người bị đánh chết ngay tại chỗ.

Lực sát thương kinh người của Dư Tắc Thành đã chấn nhiếp mọi người, chỉ tấn công hai lượt đã diệt hết một nửa địch nhân. Lúc Dư Tắc Thành vừa định bắn ra đợt Xạ Nhan kiếm thứ ba, chợt nghe một tiếng gầm to. Hỏa Hành Không đã dẫn đám đệ tử Hỏa Vân tông xông lên. Trên người bọn họ bập bùng ánh lửa, chặn mất tầm công kích của Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành không khỏi gật gật đầu, tên Hỏa Hành Không này có thể kết giao. Bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau, gọi sư thúc chỉ là ngoài miệng, nhưng vẫn rút kiếm tương trợ, xứng đáng làm bằng hữu của mình.

Nhưng hiện tại Dư Tắc Thành đang muốn lập uy, không thể nhường cho người khác. Bất chợt Nhân Kiếm hợp Nhất, toàn thân Dư Tắc Thành hóa thành một luồng hào quang sáng rực, thi triển Quang Dực kiếm giống như một đạo tinh quang, bay xuyên qua khoảng trống giữa bọn đệ tử Hỏa Vân tông, xông vào đám đông địch.

Dư Tắc Thành thi triển một đòn Cực Đạo Kiếm Mang vô cùng mạnh mẽ, nghênh đón thanh quang của một kẻ địch, đánh nát tất cả thanh quang hộ thể, đánh nát cả người lẫn kiếm của đối phương trong nháy mắt. Sau đó kiếm quang khẽ chuyển, kiếm thế không hề giảm bớt, ngược lại hào quang càng sáng chói hơn chém về phía tên thứ hai.

Bất chợt từ trong một cái bóng dưới đất bay ra một con Thôn Thiên Bạo Long nuốt chửng Dư Tắc Thành vào bụng, sau đó định bay trở về bóng. Đây là Ảnh Thôn đại pháp của Quỷ Ảnh tông, sau khi nuốt chửng địch nhân, chỉ cần quay trở về bóng là có thể trục xuất địch nhân tới không gian thứ nguyên.

Nhưng Thôn Thiên Bạo Long kia còn chưa kịp trở về cái bóng, trong bụng nó chợt bùng lên vô số hào quang. Hào quang này sáng rực vô cùng, toát ra quang năng vô hạn. Thôn Thiên Bạo Long lập tức gầm lên đau đớn, tan tành xác pháo. Dư Tắc Thành ngự kiếm xông ra, chém về phía kẻ đánh lén mình.

Nhưng hắn chỉ chém trúng ảo ảnh, thân thể kẻ nọ đã biến hóa, toàn thân hóa thành ma ảnh, dung nhập vào trong bóng. Một kiếm của Dư Tắc Thành không trúng đích, lập tức thi triển kiếm pháp Song Dực Nhất Triển, Phô Thiên Cái Địa. Phi kiếm sau lưng hắn toát ra vô số hào quang, lập tức soi sáng phạm vi trăm trượng xung quanh như ban ngày. Hào quang này chiếu sáng hết sức kỳ dị, lập tức tất cả những cái bóng dưới đất của đệ tử Quỷ Ảnh tông biến mất.

Tên đệ tử Quỷ Ảnh tông này hóa thành Quỷ Ảnh không sợ bất cứ đao kiếm hay pháp thuật gì công kích, chỉ sợ ánh sáng này. Hào quang vừa chiếu, lập tức quỷ ảnh mà y tàng hình trong đó biến mất, làm lộ toàn thân y ra ngoài.

Dư Tắc Thành vung kiếm chém xuống, lập tức quỷ ảnh của tên đệ tử Quỷ Ảnh tông bị hào quang vô thượng của Quang Dực kiếm phá hủy, nháy mắt hóa thành một làn khói nhẹ, tiêu tan khỏi nhân gian.

Hai tên Đại sư huynh của hai môn phái bị Dư Tắc Thành giết chết chỉ trong một chiêu, bất chợt từ xa có tiếng gọi vang lên, tất cả địch nhân bắt đầu chạy trốn. Chỉ trong thoáng chốc, mười mấy tên còn sống sót kẻ hóa thành khói nhẹ, người dung nhập vào quỷ ảnh chạy trốn, tất cả địch nhân trên chiến trường trốn sạch không còn một mống. Tuyệt chiêu chạy trốn của đám đệ tử Ma tông này hết sức cao siêu, chỉ cần bọn chúng muốn chạy trốn, muốn đuổi giết chúng là chuyện thiên nan vạn nan.

Lúc này cửa Tĩnh Hương lâu mở ra, người bên trong lầu xông ra trợ giúp bọn Dư Tắc Thành. Thế nhưng chờ đến khi bọn họ vượt qua cấm chế pháp trận xông ra tới nơi, đám đệ tử Ma tông đã biến mất không tăm tích.

Mộc Tư Y tiến lên một bước, nói với người dẫn đầu:

- Tô bá bá, có chuyện gì vậy?

Người dẫn đầu đám người Tĩnh Hương lâu chính là Tô Luân, phụ thân của Tô Uyển Ngôn, lão nhìn Mộc Tư Y nói:

- Là Tư Y đó sao, cảm tạ hiền diệt nữ trợ giúp. Đám khốn kia muốn ép tiểu nữ cắm hoa cho bọn chúng xem, không chịu nhìn lại coi chúng là người thế nào. Tiểu nữ bảo chúng phải chờ có cơ duyên, nhưng chúng không nghe, muôn tấn công vào Tĩnh Hương lâu, cướp tiểu nữ mang đi. Nếu không nghĩ tới trời cao có đức hiếu sinh, ta đã chém tận giết tuyệt bọn chúng từ sớm.

Lão già này rõ ràng cố thủ trong Tĩnh Hương lâu không dám ló đầu ra, hiện tại còn đám khoác lác như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc