TIÊN NGẠO

Sau khi ăn, Dư Tắc Thành phát hiện có điểm khác thưởng, những thức ăn sơn dã này không ngờ ẩn chứa linh lực trong đó. Đây là Mộc linh khí hết sức nhẹ nhàng, tràn ngập khí tức tự nhiên, hoàn toàn khác với Mộc linh khí trong linh thạch, cũng không giống với Mộc linh khí trong thế giới tự nhiên.

Dư Tắc Thành sửng sốt vô cùng. Mộc linh khí này tinh thuần vô kể, khiến cho người ta cảm thấy dư vị kéo dài. Ăn một lúc, dần dần hắn cảm thấy chỗ khác thưởng của Mộc linh khí này, thật ra mình hết sức quen thuộc với mùi vị của nó, chính là cảm giác Hồng Hoang. Đúng vậy, nó có mùi vị Hồng Hoang giống như các Tiên Thiên Linh Bảo thế giới nước, thế giới lửa, thế giới Bàn Cổ của mình.

Hắn bình thản hỏi:

- Những món ăn này rất ngon, không ngờ lại ẩn chứa linh khí...

Đại hán tóc đỏ có tên là Hoắc Đức, từng tu luyện ở ngoại môn Hạo Nhiên Chính Khí tông, đáp:

- Tiền bối, đây là chỗ thần kỳ ở nơi này. Rau cỏ trên núi ẩn chứa linh khí, chúng ta nghiên cứu đã lâu, mang một ít vào thành.

- Lão tổ tông trong thành cố ý tới đây tìm hiểu nguyên nhân, nhưng tìm mất ba năm vẫn không tìm được. Sau chạy tới Tông môn ở Xích Thành sơn mời đến một vị Kim Đan Chân Nhân tìm kiếm nguyên nhân, đồng môn của ngài tới đây tìm thêm hai năm nữa cũng không tìm được, đành phải rời khỏi.

Dư Tắc Thành nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

- Bọn họ có phát hiện được gì chăng?

Đại hán đáp:

- Những loại rau củ này đều mọc ra vào tiết Thanh Minh, chỉ có rau củ mọc ra đúng vào ngày đó mới có công năng thần kỳ như vậy. Núi này rau củ mọc trải dài phạm vi ngàn dặm, không có quy luật gì cả, có thể nói mỗi tấc đất đều bị vị tiền bối kia lật lên tìm kiếm. Dù là sào huyệt của Dị tộc, tiền bối ấy cũng đã tìm vài lần, cuối cùng chỉ có thể giải thích là do hiện tượng tự nhiên.

- Nhờ vào hai vị tiền bối này trấn thủ chúng ta mới có cơ hội phát triển, sau khi bọn họ đi rồi. Dị tộc bắt đầu tấn công chúng ta không ngừng.

Dư Tắc Thành nghe xong lặng yên không nói gắp thêm vài món nếm thử. Những người khác không ai dám ăn những thứ này. Hoắc Đức xoay người bảo mang lên tất cả thức ăn sơn dã kia.

Dư Tắc Thành ăn thêm vài miếng, sắc mặt vẫn tỏ ra bình thản nhưng trong lòng thầm tính toán. Mùi vị Mộc linh khí này mang theo khí tức Hồng Hoang chắc chắn không thể nghi ngờ, ắt là khí tức của Tiên Thiên Linh Bảo hệ Mộc, người khác không có cách nào phân biệt, dù là lão điên cũng vậy. Nhưng mình có được thế giới Bàn Cổ cho nên hết sức quen thuộc với mùi vị này, không chừng cả thiên hạ này chỉ có mình mới có thể nhận ra.

Vốn chỉ muốn ở lại đây trợ giúp đám phàm nhân đánh bại Dị tộc, giành lấy vùng đất sinh tồn nhưng hiện tại xem ra phải ở lại đây tìm món Tiên Thiên Linh Bảo hệ Mộc này mới được.

Phạm vi chỉ trong ngàn dặm chẳng là gì, cho dù là vạn dặm. Kiếm Ngã thuật mình cũng có thể tìm ra xem ra phải ở lại nơi này một thời gian.

Dù sao hiện tại thế giới Bàn cổ cũng đang tiến hóa, cho dù mình tới Thiên Mục tông cũng không thể lấy cây Bồ Đề ra, không bằng ở lại đây một thời gian, từ từ tìm kiếm.

Dư Tắc Thành quyết định chủ ý, sau đó quay sang nói với Hoắc Đức:

- Ngày mai cho tất cả chiến sĩ chuẩn bị, tiêu diệt hết chín Dị tộc quanh đây, nhổ cỏ tận gốc!

Cả ba người cùng đứng lên, cung kính đáp:

- Cẩn tuân pháp chi.

Lúc này lửa trại bắt đầu. Dư Tắc Thành không có lòng dạ nào tham gia cuộc vui này chỉ có Thanh Hà và Yến Quy Lai tính tình trẻ con, cả hai tham gia vui chơi nô đùa hăng hái.

Dư Tắc Thành chỉ ngồi tĩnh tọa trong phòng, lúc này hắn đang tập trung suy nghĩ về những món rau củ ẩn chứa linh khí kia. Nếu rau củ núi này chỉ sinh trưởng vào ngày Thanh Minh mới có kỳ hiệu như vậy, có thể giải thích rằng vào ngày Thanh Minh, món Tiên Thiên Linh Bảo kia sẽ mất đi khống chế trong một thời gian ngắn cho nên mới phóng xuất Mộc linh khí ra ngoài.

Nhờ có Mộc linh khí này thôi thúc, rau củ ở vùng này mới có công hiệu thần kỳ như vậy. Xem ra món Tiên Thiên Linh Bảo này không phải là bị phong ấn mà là bị khống chế. Kẻ khống chế nó ắt là cường giả, nói không chừng chính là tổ tiên của Dị tộc, Ma tộc gì đó.

Những người tới đây tìm kiếm trước kia, bởi vì không biết tới sự tồn tại của Tiên Thiên Linh Bảo, tìm kiếm không phương hướng cho nên không tìm được gì.

Nhất định bọn họ đã từng tìm vào đúng ngày Thanh Minh nhưng vẫn không tìm được, nói cách khác có người đã che giấu món Tiên Thiên Linh Bảo này.

Người này không có cách nào ngăn cản món Tiên Thiên Linh Bảo kia phóng xuất Mộc linh khí vào tiết Thanh Minh, có thể thấy rằng y cũng không có đạo pháp truyền thừa. Cho dù là hạ môn như Thủy Vân tông, Tĩnh Ngộ tông cũng có thể sử dụng pháp trận để phong ấn bảo vật này. Xem ra tu vi người này cũng không đạt tới tầm của lão điên, cũng không thể bằng được chưởng môn Thạch Cơ. Trình độ như vậy ước chừng cũng chỉ là Kim Đan Chân Nhân.

Nhưng y lại có thể che giấu được bảo vật này, nói cách khác cũng không quá yếu. Nói không chừng chính là người của đám Dị tộc kia, cho nên bất kể là công hay tư, đám Dị tộc kia ngày mai cũng phải chết.

Dư Tắc Thành còn đang tính toán, đột nhiên có người gõ cửa phòng, sau đó có bốn mỹ nữ tiến vào, trong đó có hai mỹ nhân Kim Ti Tước.

Thiếu nữ Kim Ti Tước nói:

- Tiền bối mạnh giỏi, chúng ta đến đây là để hầu hạ ngài, chúng ta vẫn còn là xử nữ, chưa có nam nhân nào chạm qua.

Dư Tắc Thành nhìn nàng hỏi:

- Hoắc Đức là phụ thân nàng ư?

Thiếu nữ gật gật đầu:

- Đúng vậy, tiền bối, bất quá là tiểu nữ tự nguyện tới đây. Ngày mai ngài sẽ giúp chúng ta gìn giữ mảnh đất này, tiểu nữ là bảo bối tâm can của phụ thân, chỉ có dâng hiến cho ngài bảo bối tốt nhất mới có thể tỏ lòng tôn kính của chúng ta, xin mời tiền bối thưởng thức.

Dứt lời các nàng cởi bỏ y phục, lộ ra thân hình xinh đẹp vô cùng, làn da trắng muốt.

Dư Tắc Thành cười, giơ tay ra, số y phục lập tức bay lên thân thể các nàng:

- Các nàng dành lại cho trượng phu của mình đi, tâm ý của các nàng ta xin tâm lãnh, nhưng hôm nay ta không cần, ta muốn dưỡng kiếm.

Dứt lời Dư Tắc Thành vung tay lên, lập tức các nàng bị đẩy ra ngoài phòng, cửa phòng tự động đóng lại.

Dư Tắc Thành ngồi trong phòng tĩnh tọa, bắt đầu sử dụng Dưỡng Kiếm thuật, vì đại chiến ngày mai tích lũy tinh khí thần, tích cóp từng chút một sát ý, kiếm ý của mình.

Theo Dư Tắc Thành hô hấp, dị tượng Kim Đan của hắn dần dần hiện ra. Kiếm ảnh chỉ thẳng trời cao, dần dần đột phá phòng hắn, đột phá sơn trại, vươn cao chót vót trên không, sau đó chậm rãi rung động theo nhịp thở của Dư Tắc Thành.

Kiếm ảnh rung động, những đống lửa trại cùng lúc tỏ lúc mờ theo, mọi người không còn lòng dạ nào nhảy múa vui chơi nữa. Gia súc trong sơn trại không dám kêu một tiếng nào, toàn bộ im phăng phắc.

Kiếm khí truyền ra xa, ra ngoài mấy trăm dặm. Sinh linh trong cả vùng hoang dã này bất chợt cảm nhận được sát ý lạnh như băng này. Đây gọi là trời xuất sát cơ, dời sao chuyển nguyệt, đất xuất sát cơ, long xà bỏ khỏi ổ, người xuất sát cơ, lật nghiêng trời đất.

Sát khí Dư Tắc Thành lạnh lùng toát ra, trong vòng trăm dặm trở nên rét lạnh, gió nổi bốn phía, hàn ý se sắt.

Dần dần Dư Tắc Thành thu hồi sát khí vào trong cơ thể, kiếm ảnh ngút trời biến mất, hết thảy khôi phục bình thường. Lúc này hắn đã đè nén sát khí của mình lại, không còn phóng xuất ra ngoài, lăng lặng ngồi yên, không động thì thôi, đã động ắt như trời giáng.

Cứ như vậy, Dư Tắc Thành lặng lẽ chờ tới sáng sớm hôm sau, lúc thái dương vừa dâng lên, chính là một ngày nắng ấm. Trống trận rền vang trong sơn trại tất cả chiến sĩ ở đây bắt đầu tập kết, có lẽ trận chiến hôm nay là trận chiến cuối cùng với Dị tộc, từ nay về sau nơi này sẽ trở nên phồn hoa tấp nập, trở thành ngôi nhà chung của mọi người.

Trong sơn trại tập kết khoảng chừng tám trăm chiến sĩ, đây là tất cả chiến lực của Nhân tộc nơi đây. Những chiến sĩ này ai nấy tinh thông võ nghệ, tay cầm trường cung, ngoài ra còn có thể sử dụng các loại vũ khí.

Ngoại trừ bọn họ còn có hai ngàn tráng đinh, toàn là thanh niên bản địa. Có người là nông phu, có người là thợ thủ công, có kẻ là trù sư, có người là tiều phu. Thân thể ai nấy cường tráng, nhưng chưa được trải qua huấn luyện, chỉ có thể dùng làm quân dự bị. Bọn họ tay cầm gậy gộc cuốc xẻng, đao búa, thứ gì cùng có.

Dư Tắc Thành liếc nhìn bọn họ một cái, chỉ mỉm cười nói:

- Các ngươi có ai biết đường lập tức dẫn đường, chúng ta tới đó quét sạch Dị tộc. Để cho bọn họ chuẩn bị tập trung, tới đó dọn dẹp chiến trường là đủ không cần bọn họ động thủ.

Hoắc Đức vội nói:

- Vãn bối quen thuộc từng gốc cây ngọn cỏ vùng này, để vãn bối dẫn đường.

Hoắc Đức giành đi là vì y tu luyện Hạo Nhiên Chính Khí, không giống như hai người kia người dùng yêu phiên, điều khiển ma đầu ác quỷ, kẻ sử cương thi, cho nên y mới giành đi, tránh cho Dư Tắc Thành phản cảm.

Dư Tắc Thành gật gật đầu, kéo Hoắc Đức:

- Chúng ta đi.

Lập tức bay lên trời mang theo hai sư đệ, được Hoắc Đức chỉ đường, bay ra trăm dặm tới bản doanh của một Dị tộc.

Dị tộc ở vùng này có tất cả chín tộc, bao gồm Ngưu Đầu Nhân, Ưng nhân, Long Nhân, Xà Nhân, Trư Đầu Nhân, cẩu Đầu Nhân, Bán Nhân Mã, Tiểu Lục Nhân. Bọn chúng sống ở vùng này, nơi đây là quê nhà của chúng, muốn đuổi chúng đi phải dùng tới máu và lửa. Vùng đất này chỉ có thể có một chủ nhân, kẻ bại sẽ mất đi hết thảy.

Bình luận

Truyện đang đọc