TIÊN NGẠO

Lập tức vô số phi kiếm, pháp khí, pháp chú bắn xuống như mưa về phía sơn môn Đan môn, khiến cho các loại hộ thuẫn phòng ngự của Đan môn vang lên những tiếng nổ ầm ầm rung động.

Trên bình đài ai nấy sợ ngây người. Lúc này trên bình đài, vốn trước đây có sáu vạn tu sĩ từ khắp nơi trong thiên hạ tụ tập về đây, vừa rồi đã có vạn tu sĩ Luyện Khí kỳ gia nhập vào hàng ngũ của thiếu nữ. Lúc này vẫn còn có nhiều tu sĩ đang hôn mê co giật, sùi bọt mép, ngã lăn ra đất không dậy nổi. Sau đó bọn họ trở nên giống như cương thi, đứng bật dậy theo tiếng sáo của thiếu nữ gia nhập vào hàng ngũ của nàng.

Đệ tử của các đại môn phái trên đài do các Nguyên Anh Chân Quân cầm đầu may mắn hơn một chút, những Nguyên Anh Chân Quân này phát ra chân nguyên hình thành các loại vòng bảo vệ, làm giảm bớt hiện tượng trúng độc hoạt thể kia. Các đệ tử môn phái nhỏ, tán tu pháp lực yếu kém dần dần không chịu nổi độc hoạt thể xâm nhập, ngã lăn ra đất liên hồi.

Lúc này trong hàng ngũ tu sĩ của thiếu nữ kia dần dần xuất hiện tu sĩ Trúc Cơ.

Bất chợt trên bình đài có người gầm to:

- Yêu nữ, làm hại nhân gian, chết đi!

Chợt có một đạo kim quang bắn ra, rốt cục có vị Nguyên Anh Chân Quân nhìn thấy môn hạ đệ tử của mình trúng độc sắp hôn mê, nổi giận ra tay. Đạo kim quang kia lập tức đánh trúng thiếu nữ, khiến thân thể nàng nổ tung thành năm bảy mảnh.

Nhưng tiếng sáo kia vẫn không biến mất, một tu sĩ hóa cương thi trong hàng ngũ chợt run lên, nháy mắt hóa thành hình dáng của thiếu nữ kia. Thì ra hình dáng thiếu nữ trước đây hoàn toàn là ảo ảnh, bản thể nàng đã lẩn trốn giữa đám tu sĩ.

Theo tiếng sáo vang lên, các đệ tử bên người vị Nguyên Anh Chân Quân kia run rẩy nhiều hơn, độc hoạt thể càng phát động xâm nhập mạnh mẽ hơn, dường như là đang cảnh cáo, trả thù.

Sau đó loại độc hoạt thể này đột ngột tiêu tan, đồng thời tất cả các đệ tử có Nguyên Anh Chân Quân dẫn dắt đều được giải độc. Nói cách khác phàm là đệ tử có Nguyên Anh Chân Quân dẫn dắt, độc hoạt thể buông tha cho bọn họ, đổi lấy bọn họ không nhúng tay vào chuyện của thiếu nữ.

Tất cả Nguyên Anh Chân Quân đều không ra tay, độc này quả thật vô cùng đáng sợ, không ai dám đắc tội với thiếu nữ này. Nếu nàng phóng xuất độc này vào sơn môn của môn phái mình, vậy chẳng phải là ngoại trừ Nguyên Anh Chân Quân ra, tất cả đệ tử phải chết hết. Cho nên không thể đắc tội với nàng, cứ ngồi yên chờ xem biến cố là được.

Dần dần trên bình đài lục tục có người ngã lăn ra đất hôn mê, sau đó đứng dậy, hóa thành cương thi gia nhập hàng ngũ thiếu nữ. Trong vô tình, bình đài lại mất thêm mấy ngàn người, hơn nữa dần dần đã có Kim Đan Chân Nhân tham gia.

Cứ như vậy, có người còn có thể lặng lẽ chịu đựng, có người hoàn toàn không thể chống cự, người nào không chịu được sẽ biến thành tu sĩ cương thi.

Tư Mã Tương Như chợt nói:

- Giỏi thật, độc thật, chúng ta đi thôi, chuẩn bị giải quyết chuyện về sau. Dư Tắc Thành, ngươi hãy tự lo cho mình.

Dứt lời, Tư Mã Tương Như vung tay lên, tấm màn kết giới biến mất, nháy mắt y cũng biến mất không thấy.

Dư Tắc Thành được trở về thế giới thực tại, độc hoạt thể lập tức xông về phía hắn. Dư Tắc Thành gầm to một tiếng, phóng xuất chân nguyên ra bên ngoài cơ thể hình thành hộ thuẫn, đẩy độc hoạt thể tránh ra xa mình. Nhưng đây cũng không phải là kế lâu dài, một lát sau nhất định chân nguyên cạn kiệt, không biết phải làm sao.

Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, độc hoạt thể này tồn tại vô hình, nhỏ tới mức không thể nhìn thấy, trong một hạt cát có thể chứa tới mười hai vạn, tự nó còn có thể không ngừng sinh sản, vô cùng đáng sợ.

Năm xưa ở Hà Gian phái, Nguyên châu, Hữu Hùng sư tổ từng mang ra Tị Trần ngọc bài do tổ sư gia lưu lại. Ngọc bài này chuyên khắc chế độc hoạt thể của vẫn Sinh tông, như vậy Hữu Hùng sư tổ mới có thể thoải mái ra vào đại lục Nguyên châu.

Tổ sư gia... TỊ Trần ngọc bài... Nhớ tới chuyện này, Dư Tắc Thành lặng lẽ niệm chú, kích hoạt TỊ Trần thuật mà bao nhiêu năm trước mình vô tình học được ở Thiên Pháp các. Sau khi học được pháp thuật này không có chỗ nào sử dụng, hiện tại vào thời khắc nguy hiểm này, Dư Tắc Thành muốn thử nó xem sao.

Dư Tắc Thành vừa niệm xong chân ngôn chú ngữ, lập tức pháp thuật phát sinh hiệu lực, một tầng quang ảnh hiện ra xung quanh Dư Tắc Thành, chứng thực phỏng đoán của hắn. Quả nhiên TỊ Trần thuật này có thể kháng cự độc hoạt thể, độc hoạt thể hoàn toàn bị TỊ Trần thuật này ngăn cách khỏi thân mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Trận chiến ngoài xa càng ngày càng trở nên kịch liệt, cấm chế pháp trận của Đan môn càng ngày càng yếu đi. Bởi vì trong sơn môn bọn họ có một tầng hộ thuẫn rất lớn, cần có rất nhiều nguyên khí để có thể giải trừ độc hoạt thể trong sơn môn.

Pháp trận này là lá chắn bảo vệ Đan môn tồn tại cho tới bây giờ, bất quá sử dụng nó tiêu hao rất nhiều nguyên khí, không thể không thường xuyên rút lấy địa mạch nguyên khí. Đồng thời còn phải duy trì cấm chế pháp trận, dần dần nguyên khí dưới đất không chịu nổi tiêu hao quá lớn như vậy.

Sự tồn tại của pháp trận này đã làm đảo lộn hoàn toàn kế hoạch của ôn Mạn, ôn Mạn thật sự không nghĩ rằng Đan môn lại có đại trận chuyên môn có thể giải trừ độc hoạt thể. Theo như kế hoạch của nàng, vốn muốn giáng một đòn tan tác Đan môn.

Đan môn có thể thành lập được pháp trận này, không thể không khen ngợi một người, chính là Không Minh tổ sư của Diệt Tuyệt tông. Mười năm trước, ôn Mạn phát minh ra loại độc hoạt thể biến tướng này, lão đã buột miệng nói ra.

Kẻ nói vô ý, người nghe lại hữu tâm. Sau khi Nghiệt Vô Tâm nghe được chuyện này, lập tức sai đệ tử tới Nguyên châu thử nghiệm, nghiên cứu ra đại trận phòng ngự có thể giải trừ loại độc hoạt thể này. Không ngờ mười năm sau đã thật sự có tác dụng.

Lúc này các tu sĩ cương thi trên không đông vô cùng tận. Thật ra bọn họ cũng không phải cương thi, chỉ là thần trí mê muội, bị thiếu nữ kia mê hoặc mà thôi, bọn họ vẫn đang điên cuồng công kích.

Cẩn thận quan sát có thể thấy được, những kẻ tấn công mạnh mẽ đều là những tu sĩ Luyện Khí kỳ cấp thấp, mà tu sĩ Trúc Cơ, Kim Đan đều ở phía sau, ôn Mạn dùng tu sĩ cấp thấp dẫn dụ cấm chế phòng ngự của Đan môn khởi động, dùng bọn họ tiêu hao thực lực Đan môn.

Dần dần lực phòng ngự của cấm chế Đan môn yếu bớt, bất chợt thiếu nữ bạch y trên không kêu lên một tiếng, đám tu sĩ tụ tập phía sau lập tức cùng nhau xông lên một lượt, trong mấy ngàn tu sĩ này có gần ngàn tu sĩ Trúc Cơ, hơn năm mươi tu sĩ Kim Đan xông lên phía trước, nhắm phía sơn môn Đan môn. Dần dần bọn họ sắp sửa xung phong vượt qua hệ thống phòng ngự, đánh thẳng vào sơn môn Đan môn.

Mục đích chính của bọn họ là phá vỡ hộ thuẫn phòng ngự sơn môn Đan môn, chỉ cần hộ thuẫn vỡ rồi, độc hoạt thể kia sẽ lan tràn khắp Đan môn, coi như mục đích của ôn Mạn đã đạt.

- Đám tu sĩ này xông qua vô tận Thiên Lôi địa hỏa, đánh tới trước hộ thuẫn, đột ngột trong sơn môn Đan môn có một người nhảy ra, chính là Bảo Ẩn Chân Nhân. Y quát lớn:

- Chín mươi chín tu sĩ, hiện thân cho ta, tử chiến không lùi!

Phía trước sơn môn Đan môn nhanh chóng xuất hiện vô số bạch quang, theo đó xuất hiện chín mươi chín Kim Đan Chân Nhân, bọn họ là Cửu Thập Cửu Chiến Đấu Đoàn, chủ lực của Đan môn. Sau khi số Kim Đan Chân Nhân này xuất hiện, bọn họ bắt đầu uống các loại đan dược liên tục, uống đan dược xong, bọn họ cất tiếng gào thét, biến hóa hình dáng thành các chiến thể khác nhau, cả bọn đều biến thành yêu thú, vốn Kim Đan của bọn họ chính là dung hợp với nội đan yêu thú mà thành, cho nên chiến thể cũng có hình dáng yêu ma. Sau đó ai nấy gầm rống xông lên, phát động cường công ngăn chặn đám tu sĩ cương thi.

Sau khi những tu sĩ này uống đan dược, bất kể độc hoạt thể hay phi kiếm pháp bảo, ai nấy như trở thành tường đồng vách sắt, đao thương bất nhập. Cả bọn lại như có được lực lượng vô biên, có được pháp lực vô cùng, đạt tới thực lực Giả Anh Đan điên cuồng xông về phía đám tu sĩ cương thi.

Lập tức giữa không trung nổi lên gió tanh mưa máu, hai bên toàn là tu sĩ không muốn sống, một bên như bầy cương thi, một bên như bầy yêu quái, liều chết ẩu đả giữa không trung.

Không trung như phát sinh mưa máu, tứ chi gãy đoạn, nội tạng bay tứ tung, phi kiếm pháp bảo vỡ nát văng tung tóe rơi xuống, giống như trời nổi cơn mưa.

Tất cả tu sĩ trên bình đài thản nhiên quan sát, cũng có người không chịu nổi cảnh tượng này kích thích, bắt đầu nôn mửa, có người lại quan chiến với vẻ thích thú.

Dư Tắc Thành sử dụng TỊ Trần thuật bảo vệ mình, ở một bên quan chiến. Lúc này có một tu sĩ từng cùng ngồi thuyền vượt qua Uyên Hải với hắn lảo đảo đi tới, miệng sùi bọt mép. Xem ra người này sắp sửa ngã lăn ra đất hôn mê, sau đó ắt sẽ trở thành cương Thi.

Nhìn thấy Dư Tắc Thành, y kêu lớn:

- Dư tiền bối, cứu mạng, cứu mạng với...

Thật ra đây chỉ là tiếng kêu theo bản năng của y trước khi mất mạng, y gần như không nghĩ rằng Dư Tắc Thành có khả năng cứu mạng mình, cho nên chỉ kêu lên vô ý thức.

Dư Tắc Thành cũng có ấn tượng với người này, tính y hài hước, được nhiều người yêu mến, không muốn y chết đi như vậy. Dư Tắc Thành bèn nắm lấy y, thử xem TỊ Trần thuật của mình có tác dụng với người khác hay không.

Lập tức dưới sự điều khiển của Dư Tắc Thành, dường như TỊ Trần thuật có được ý thức, tự động mở rộng, lập tức tràn sang người y, sau đó bao phủ khắp toàn thân y. Sau đó trên người y bắt đầu bay ra một số điểm sáng, độc hoạt thể xâm nhập vào cơ thể y nếu không bị xua ra ngoài cũng bắt đầu tiêu tan.

Vốn người nọ nghĩ rằng mình phải chắc chắn phải chết không sai, đang chờ chết. Thình lình y phát hiện ra mình được sống, kịch độc kia tự động tiêu tan, lập tức quỳ sụp xuống trước mặt Dư Tắc Thành, dập đầu nói:

- Trần Nhất Tiếu cảm tạ ân công cứu mạng, về sau có gì sai phái, Trần Nhất Tiếu quyết định vì ân công vượt qua dầu sôi lửa bóng, muôn thác không từ.

Sau đó khẽ hỏi:

- Ân công, ta còn có một hảo hữu, có thể cứu y không, chính là tên vẫn thường đi chung với ta...

Dư Tắc Thành gật gật đầu, cứu một người là cứu, cứu hai người cũng là cứu, còn do dự gì nữa.

Sau khi được Dư Tắc Thành đồng ý, Trần Nhất Tiếu lập tức quay đầu lại gọi:

- Danh Thần huynh, mau tới đây, Dư tiền bối có thể giải trừ được độc này.

Tiếng gọi y cũng hơi to một chút, lúc này cũng không chỉ một mình Danh Thần huynh chạy tới, mà là chừng trăm người ùn ùn đổ xô về phía Dư Tắc Thành. Bọn họ nhìn Dư Tắc Thành với ánh mắt hau háu chờ mong, một tên đệ tử Ma tông kêu to:

- Cứu ta đi, ta bằng lòng dâng lên pháp khí Ma Khô Lâu.

Nữ đệ tử Xích Thần giáo cũng kêu lớn:

- Cứu ta đi, ta nguyện ý làm nô làm thiếp, sưởi ấm giường cho ngài.

Đệ tử Tứ Phương Tụ Bảo Trai kêu:

- Ta có linh thạch, có một vạn linh thạch, sẽ dâng hết.

Lập tức quần hùng kích động, nhao nhao xin Dư Tắc Thành cứu mạng. Dư Tắc Thành buông tiếng thở dài, cứu một mạng người bằng xây bảy cảnh chùa, bèn nói:

- Mọi người gặp nhau chính là duyên phận đẩy đưa, mọi người hãy nắm lấy tay nhau, ta sẽ giải độc cho các người.

Lập tức cả đám tu sĩ nắm lấy tay nhau, cả trăm người hình thành một xâu thịt nướng khổng lồ. Dư Tắc Thành chậm rãi khuếch tán TỊ Trần thuật, lập tức độc hoạt thể của trăm người này hoàn toàn bị xua tan. Trăm người này có kẻ mắt lệ doanh tròng, có người kích động gọi lớn ân công, có kẻ quỳ xuống dập đầu, có người muốn hiến thân lập tức, có kẻ móc linh thạch ra dâng lên...

Không ai muốn mình biến thành cương thi, mặc tình người khác tùy ý giết mổ. Cứ như vậy một đồn mười, mười đồn trăm, lập tức số người tụ tập lại nơi đây đã lên tới con số vạn, ai nấy nhìn Dư Tắc Thành với ánh mắt chờ mong.

Đằng nào cũng là cứu. Dư Tắc Thành lệnh cho tất cả nắm lấy tay nhau, vô số người kết nối lại, ai cũng được cứu. Bí pháp của tổ sư gia quả thật thần kỳ, Dư Tắc Thành khuếch tán rộng ra, vô số người lại được TỊ Trần thuật bao trùm. Bí pháp này quả thật không giới hạn, chỉ trong thoáng chốc, trên bình đài ngoại trừ các Nguyên Anh Chân Quân, tất cả mọi người đều nắm lấy tay nhau kết thành một khối thống nhất, không còn ai trúng độc.

Chỉ trong thoáng chốc, có khoảng hơn bốn vạn người nắm lấy tay nhau. Chỉ có gần trăm Nguyên Anh Chân Quân không cần giải độc, bọn họ nhìn Dư Tắc Thành với ánh mắt kinh ngạc vô cùng.

Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, đột ngột thu hồi Tị Trần thuật, kêu lớn:

- Không xong, chân nguyên ta không đủ, mọi người ráng chịu một chút, ta hồi phục chân nguyên trước đã.

Dứt lời bèn lấy ra một viên đan dược nuốt chửng. Lúc này hắn đã thu hồi TỊ Trần thuật, độc hoạt thể kia lập tức tấn công mọi người, lập tức hơn bốn vạn người lại trúng độc như trước, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục.

Dư Tắc Thành nhìn thấy sắp sửa trở nên hỗn loạn, bèn kêu lớn:

- Được rồi, chân nguyên đã khôi phục, mọi người đừng sợ, ta tới đây, lập tức giải độc cho cho mọi người.

TỊ Trần thuật của hắn lại bắt đầu lan truyền, bao trùm tất cả, lập tức mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này có người chợt nói:

- Đây là tiên dược Thất Chuyển Bổ Khí Đan của Sát Ma tông ta, chỉ cần uống một viên lập tức chân nguyên sung túc, xin Dư Chân Nhân thu lấy.

Sau đó cũng có người nói:

- Đây là Tiên Hạc Tử Hà Đan của Thiên cầm tông ta, chuyên bổ sung chân nguyên, xin Dư ân công nhận cho.

Lập tức vô số người hiến đan dâng thuốc, Dư Tắc Thành nhất nhất thu lấy, sau đó chợt kêu lên:

- Không xong, mọi người chờ một chút, pháp thuật của ta cần phải thi triển lại một lần nữa, rất nhanh, xin mọi người ráng chịu một chút...

Cứ như vậy, Dư Tắc Thành lại đùa giỡn mọi người một lần nữa. Hắn làm bất cứ chuyện gì mọi người cũng vô cùng tin tưởng, bởi vì pháp thuật có thể bao trùm bốn vạn người, đừng nói là thấy, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, cho nên dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng hết sức bình thường.

Trong lúc vô tình, dần dần bên cạnh Dư Tắc Thành toàn là mỹ nữ Ma tông, có người là đệ tử Âm Dương tông, có đệ tử Hấp Âm Hóa Dương giáo, có cả Xích Thân giáo. Những nữ nhân Ma tông tà phái này không quan tâm tới tình cảm nam nữ, là do mọi người lặng lẽ đổi chỗ các nàng tới cạnh Dư Tắc Thành. Bất cứ ai có mỹ nhân bên cạnh đều cảm thấy tâm trạng thoải mái, ai cũng muốn làm cho Dư Tắc Thành cao hứng.

Có một tên đệ tử Long Dương giáo cũng muốn chen vào, kết quả bị người cho một cước lộn mấy vòng, may là không mất mạng.

Giờ phút này Dư Tắc Thành đã trở thành ân nhân của tất cả mọi người. Vô số lời khen ngợi râm ran không dứt, thậm chí một số kẻ mặt dày thổi phồng Dư Tắc Thành lên tận mây xanh. Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành chẳng khác nào thánh nhân chuyển thế. Cũng vì

hiện tại tính mạng mọi người đều nằm trong tay Dư Tắc Thành, ai cũng sợ hắn đột ngột buông tay không cứu.

Cứ như vậy hơn bốn vạn người nắm tay nhau liên kết thành một khối. Nhìn lên không trung, hai bên vẫn còn đang chiến đấu, lúc này không ai còn bị độc hoạt thể uy hiếp, mọi người cảm thấy như mình đang thoải mái xem hát.

Đại chiến giữa không trung, chín mươi chín chống mấy ngàn, cương thi đánh với yêu thú vô cùng hấp dẫn. Trận chiến này hoàn toàn chứng minh một điểm, tu sĩ cấp thấp có nhiều cũng vô dụng. Đối mặt với tu sĩ cấp cao, bọn họ chỉ có thể bị giết.

Tuy rằng không ít Kim Đan Chân Nhân Đan môn cũng bị đối phương đánh chết, nhưng bọn họ càng đánh càng hăng, tu sĩ cương thi bên kia càng ngày càng ít. Bởi vì nguồn chiêu mộ quân bên bình đài hoàn toàn bị Dư Tắc Thành cắt đứt, không còn ai trúng độc.

Bất chợt thiếu nữ bạch y kia xuất hiện bên cạnh bình đài, nhìn Dư Tắc Thành nói:

- Dư Đại ca, huynh cũng giúp bọn chúng sao? Ca ca muội đã chết, sư phụ muội cũng đã chết, thân nhân muội không còn ai nữa, ngay cả huynh cũng muốn bỏ mặc muội sao?

Thiếu nữ kia chính là ôn Mạn, lập tức ánh mắt tất cả mọi người đổ dồn về phía Dư Tắc Thành. Hắn thản nhiên nói:

- Lúc Thanh Dương Thần Quân lìa trần, có mặt ta ở đó. Thần Quân bị ba đại Thần Quân khác là Nghiệt Vô Tâm, Không Minh, Thiên Mục đánh lén mà chết. Vì muốn đánh chết Thần Quân. Nghiệt Vô Tâm, Không Minh đã liên kết với Thiên Mục tông bày ra tử cục, dùng Cáo Tử Pháp Nhãn tập kích gần vạn đệ tử mười ba phái.

- Thanh Dương Thần Quân vì cứu mọi người mà chết, cho dù bị tập kích, nhưng Thần Quân vẫn cố gắng cứu người khác, nếu không vì vậy, không ai có thể giết được Thần Quân. Cho dù bị ba đại Thần Quân khác vây công, Thần Quân cũng không tránh né, trước khi chết còn cố gắng cứu được mười hai Kim Đan Chân Nhân, trong đó có ta. Chúng ta vĩnh viễn ghi nhớ ân đức của Thần Quân.

- Nhưng muội thì sao, muội vì thù cá nhân mà hại chết biết bao người. Oan có đầu nợ có chủ, muội làm như vậy, không xứng làm bằng hữu của ta, ta không quen biết muội!

Dư Tắc Thành sửa đổi chân tướng sự tình một chút, dù sao cũng chỉ có mình hắn biết được chân tướng, muốn nói sao mà không được. Hắn bèn phóng đại sự vĩ đại của Thanh Dương lên một chút.

Ôn Mạn nghe hết lời kể của Dư Tắc Thành, rất lâu không nói. Sau đó cất giọng buồn bã:

- Muội sai rồi, muội có lỗi với sư phụ. Dư Đại ca, huynh có thể tha thứ cho muội không?

Dư Tắc Thành đáp:

- Biết sai thì sửa, ta tha thứ cho muội.

Dù sao ta cũng không mất mát gì, tha thứ được thì cứ tha...

Ôn Mạn lại nói:

- Đan môn, các người chờ đó, ta sẽ trở lại.

Dứt lời lập tức bay đi. Tu vi của nàng bất quá chỉ là Trúc Cơ, nhưng tất cả Nguyên Anh Chân Quân. Kim Đan Chân Nhân ở đây không ai dám công kích nàng. Nữ nhân này điên rồi, nếu đánh một đòn không giết được nàng, tương lai nhà mình sẽ nếm phải loại độc hoạt thể của nàng, lúc ấy sẽ vô cùng thê thảm. Vì vậy cho nên không ai dám đắc tội nàng, chỉ có thể lấy mắt tiễn đưa nàng rời khỏi.

Ôn Mạn vừa đi, lập tức tất cả độc hoạt thể giữa không trung bắt đầu tiêu tán. Không biết là nàng đã giải trừ tất cả độc này, hay thời gian độc này tồn tại đã đạt tới cực hạn, tự nhiên tiêu trừ. Tóm lại tất cả độc hoạt thể đã biến mất.

Đám tu sĩ cương thi từ trên không rơi xuống, đứng ngây ra bất động. Dư Tắc Thành đảo mắt vài vòng, đột ngột kêu lớn:

- Mọi người mau mau cứu người, bên trong Đan môn có thể giải trừ được độc này. Chúng ta đưa bọn họ vào trong Đan môn, giải cứu bọn họ.

Đan môn này tổ chức đại hội thưởng hoa lại bày ra bình đài ở bên ngoài, khiến cho nhiều kẻ có âm mưu tiếc nuối vô cùng. Lúc này Dư Tắc Thành vừa kêu lên như vậy, lập tức một cơ hội lẩn vào Đan môn, thừa nước đục thả câu xuất hiện, vô số người cùng kêu lên:

- Cứu người đi, chúng ta phải vào Đan môn cứu những người trúng độc.

Một tiếng kêu lên, vạn người hưởng ứng. Lúc này tất cả như một cơn nước thủy triều khổng lồ, ùn ùn xông về phía Đan môn.

Bình luận

Truyện đang đọc