TIÊN NGẠO

Dư Tắc Thành ngắm nghía một lúc lâu, sau đó thi triển Tử Phủ Chân Giải bắt đầu xem xét thất bại khoảng chục lần, rốt cục xác định vật này mình không đủ sức giám định. Không biết nó là thứ gì, bất quá hẳn là thứ tốt. Xem ra Côn Bằng này biết mình đã động sát tâm mới cống hiến vật này, coi như cũng ngoan ngoãn biết điều, đáng để tiếp tục nuôi dưỡng, thôi thì tạm thời mang cân cất vào chỗ cũ.

Sau khi xử lý xong xuôi hết thảy. Dư Tắc Thành trở về bản thể, quyết định chờ đợi bảy ngày. Nhưng từ sau khi gặp lại Lưu Thi Vận, hắn càng chờ đợi lại càng tưởng nhớ..

Hôm sau, Dư Tắc Thành không kềm được nỗi nhớ trong lòng, bèn đi tìm Lưu Thi Vận hai người lại gặp mặt nhau, cảm thấy trong lòng vô cùng vui sướng.

Lúc này tệ nạn xuất hiện, tuy Dư Tắc Thành không dám rời khỏi ngọn chủ phong Chung Cực Vô Lượng phong này, chỉ có thể chọn một nơi yên tĩnh nhất ở ngoại môn. hai người ngồi lại với nhau chàng chàng thiếp thiếp.

Nhưng bất kể hai người ở nơi nào đều có vô số đệ tử Vô Lượng tông xuất hiện ở đó. Bất cứ địa phương yên tĩnh nào, chỉ trong thoáng chốc sẽ trở nên đầy người. Tuy rằng như vậy người đông thế mạnh, lão yêu bà Mộ Yên Tiên Tử kia sẽ không dám xuống tay nhưng nhiều người cũng quá phiền phức, khiến cho Dư Tắc Thành buồn bực không thôi.

Càng đáng chán hơn nữa là đám đệ tử giao lưu cũng không ngừng xuất hiện. Có khi đi qua trước mặt hai người bọn họ, có khi tới gần họ ngâm tụng thơ ca, cả bọn như bách điểu triều phụng, tìm mọi cách câu dẫn Lưu Thi Vận ngay trước mặt Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành nhìn thấy bọn chúng tức tối vô cùng, nhưng chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn.

Theo thời gian trôi qua, hiện tượng này ngày càng thêm nghiêm trọng, dường như càng ngày càng có nhiều môn phái hơn tới tham gia vào hàng ngũ phá đám này. Trước kia bất quá chỉ có sáu vị Kim Đan Chân Nhân bảo vệ bốn phía, hiện tại đã đạt tới mười ba, mười bốn mạng. Trong đó có không ít Kim Đan Chân Nhân của Vô Lượng tông, toàn là bọn khốn nghe tin đồn bèn chạy tới đây giám thị Lưu Thi Vận.

Quãng thời gian trong Tử Vi thư viện, đám khốn này nửa cố ý nửa vô tình thỉnh thoảng quấy rầy Dư Tắc Thành. Có khi đi ngang va vào hắn một cái, có khi co chân làm ra vẻ như định đá hắn. Những chuyện này Dư Tắc Thành hoàn toàn không để ý tới, hắn đang nhẫn nhịn, nhịn tới bảy ngày sau, chỉ cần không thất bại là được.

Cứ như vậy từng ngày trôi qua. Dư Tắc Thành bấm tay tính từng ngày một, rốt cục cũng đã tới ngày thứ bảy. Trương Tông Đạo kia quả nhiên là người thủ tín đến ngày thứ bảy, vảy rồng truyền âm truyền đến tin tức dưới hình thức là mệnh lệnh: "Xin ngươi hãy tin tưởng vào nhân sĩ chuyên nghiệp (chuyên gia), Tử Uyên phong, một mình lén lút ra ngoài!"

Dư Tắc Thành lập tức ngự kiếm bay tới Tử Uyển phong, nơi đây đã là bên ngoài Vô Lượng tông, cách ngọn chủ phong chừng năm trăm dặm. Dư Tắc Thành đáp xuống chờ đợi. chợt nghe vảy rồng truyền âm kia nói: "Xin ngươi hãy tin tưởng vào nhân sĩ chuyên nghiệp. Mục tiêu vẫn chưa xuất hiện, hãy ngồi đây tĩnh tọa một canh giờ, nhớ kỹ, mắt nhìn mây trắng xa xa, ngồi thừ người ra tại chỗ làm ra vẻ như bản thân vừa có điều sở ngộ. Ngày mai tiếp tục tới đây, nếu mụ ta chú ý tới ngươi, sẽ bị mê hoặc mà ra tay động thủ!"

Hôm sau, Dư Tắc Thành vẫn làm như hôm trước, vào đúng thời gian ấy lén lút bay ra khỏi ngọn chủ phong, tới vị trí cũ ngồi tĩnh tọa. Hiện tại chỉ còn cách bảy ngày nữa là tới ngày đại lễ Vô Lượng tông, càng ngày càng gần. Thỉnh thoảng trên không xuất hiện vệt mây, chính là dấu vết người tu tiên phi hành tới tham gia đại lễ để lại.

Dư Tắc Thành ngồi yên trên núi, ban đầu hắn cảm thấy hết sức nhàm chán, dần dần có cảm giác tâm thần bình tĩnh lại. Nơi này non xanh nước biếc, bốn phía không người, một mình ngồi đây nghe gió thổi rì rào qua ngọn tùng cao vút quả thật là một cảm giác khác biệt.

Ngày thứ ba Dư Tắc Thành vẫn lén lút tới đây ngồi, sau một canh giờ không thấy động tĩnh gì, chuẩn bị ra về, chợt thấy vảy rồng truyền âm truyền tin tức tới: "Xin ngươi hãy tin tưởng vào nhân sĩ chuyên nghiệp. Mục tiêu đã mắc bẫy, ngày mai hãy tiếp tục tới đây. Nhớ kỹ trong lòng không được nghĩ tới chuyện này, hãy cố gắng nghĩ tới những chuyện tốt đẹp, tránh cho đối phương dùng Thiên Nhân cảm ứng, trong lòng sẽ sinh ra dự cảm không lành."

Sau khi trở về Dư Tắc Thành nghĩ ngợi lung tung, nhưng không hề nghĩ tới Mộ Yên Tiên Tử. Qua ngày thứ tư, Dư Tắc Thành lại trở lại chỗ cũ đúng giờ, ngồi tĩnh tọa. Được một canh giờ, đột nhiên vảy rồng truyền âm báo: "Dùng tâm thần lập tức trở về cửa Hắc Ám ta sẽ truyền tống cho đệ một vật, đệ lấy ra để thu hút mụ."

Tâm thần Dư Tắc Thành lập tức trở vào Hắc Ám Điện đường. Trương Tông Đạo truyền tống tới một con rối vải (búp bê), to chừng một thước hai tấc hình dáng mơ hồ không thấy rõ mặt.

Trương Tông Đạo nói:

- Được rồi, bộ dạng đốn ngộ mấy ngày nay của đệ rốt cục đã thu hút mụ ta tới. Xin đệ hãy tin tưởng vào nhân sĩ chuyên nghiệp, lát nữa đệ lấy nó ra nhớ kỹ chỉ liếc nhìn thoáng một cái, sau đó lại cất đi miệng niệm: "Bán thần bán thánh cũng bán tiên, toàn Nho toàn Đạo lại toàn hiền, trong đầu thông suốt bao kinh sách, nắm giữ trong tay nửa bâu trời." Động tác này có thể thu hút mụ tới gần đệ trong phạm vi mười trượng, khi đó chuyện này coi như thành công.

Dư Tắc Thành gật đầu đáp:

- Đệ đã hiểu.

Sau khi trở lại bản thể, Dư Tắc Thành theo lời chỉ đẫn của Trương Tông Đạo lấy con rối vải ra, nhìn thoáng qua nó rồi lại cất vào miệng niệm: "Bán thần bán thánh cùng bán tiên, toàn Nho toàn Đạo lại toàn hiển, trong đầu thông suốt bao kinh sách, nắm giữ trong tay nửa bầu trời."

Sau đó Dư Tắc Thành chậm rãi chờ đợi. nhưng khoảng một khắc sau. Mộ Yên Tiên Tử cũng không xuất hiện, lập tức Dư Tắc Thành bất giác toát mồ hôi lạnh.

Vảy rồng truyền âm nói:

- Hỏng rồi, không biết rốt cục lão yêu bà này nghĩ gì tiên điển Hoàn Chân Đạo đã xuất hiện, vì sao mụ ta không chịu tới cướp? Không biết mục đích mụ ta muốn tới đây để làm gì, sự tình có biến, chuẩn bị rút lui xin ngươi hãy tin tưởng vào nhân sĩ chuyên nghiệp...

Tiên điển Hoàn Chân Đạo ư, chẳng lẽ con rối vải này là tiên điển Hoàn Chân Đạo? Hẳn là Trương Tông Đạo muốn dùng vật ấy dẫn dụ Mộ Yên Tiên Tử, nhưng lão yêu bà này không chịu mắc mưu nhất định không xuất hiện??? Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Đột nhiên Dư Tắc Thành rúng động trong lòng, lập tức cho tay vào người lấy ra một chiếc Tử Hà Thái Phượng Y giở ra ngắm nghía. Dư Tắc Thành vừa lấy áo này ra. lập tức xuất hiện ảo ảnh phượng hoàng bay múa giữa không trung, hào quang bảy sắc lấp lánh, khiến cho người ta nhìn thấy vô cùng mê mẩn không nỡ bỏ đi.

Áo này vừa lấy ra, lập tức ngoài xa có phản ứng, ở một vị trí không ai ngờ tới về phía Đông Nam chợt xuất hiện một đạo khí tức theo đó một đạo uy áp đè lên người Dư Tắc Thành, phong bế hắn vô cùng chặt chẽ. Đây là cảnh giới uy áp. Dư Tắc Thành có muốn cử động cũng không thể được. Tử Hà Thái Phượng Y sặc sỡ kia lập tức rơi xuống đất.

Chỉ thấy Mộ Yên Tiên Tử từ chỗ đó bước rạ đi từng bước một tới gần Dư Tắc Thành:

- Dư Tắc Thành, vừa rồi con rối vải mà ngươi lấy ra là gì vậy, vì sao lại giống tiên điển Hoàn Chân Đạo trong truyền thuyết như vậy?

- Không có khả năng, chúng ta luyện ra tổng cộng hai trăm Phá Vọng Thần Ma, mở Di tích Tiên Tần ra năm lần cống hiến vô số thiên tài địa bảo, những thứ lấy được ta đều tận mắt nhìn thấy. Chẳng lẽ đó là tiên điển Hoàn Chân Đạo thật, đây bất quá chỉ là kế hoạch nhử mồi của Ma Chủ vì sao kinh này lại xuất hiện thật?

- Được, thứ này đối với ta không có chút ý nghĩa nào, rơi vào tay ta cũng là tai họa. Chỉ cần giết ngươi, tối thiểu ta cũng có thể lấy được một quả Thiên kiếp lôi. một chiếc Từ Hà Thái Phượng Y. Hiến thứ này cho Ma Chủ Đại nhân, nhất định ta sẽ được trọng thưởng. Cho nên ta sẽ luyện hóa ngươi hình thần câu diệt, trong hoàn cảnh này, sự mất tích của ngươi cũng không ngoài dự liệu của người khác.

Quả thật chuyện đời khó mà lường trước được, không ngờ lại xuất hiện một vị Ma Chủ. Mộ Yên Tiên Tử chính là chường môn thượng môn, còn là Nguyên Anh Chân Quân, không ngờ chỉ là thủ hạ của Ma Chủ kia. muốn cống hiến Tử Hà Thái Phượng Y cho Ma Chủ. có thể thấy uy lực của Ma Chủ lợi hại tới mức nào.

Lúc này Mộ Yên Tiên Tử đi từng bước một tiến tới. trong tay mụ xuất hiện một đạo hào quang:

- Đây là Cửu Huyễn Thần Quang, dưới ánh sáng này, hết thảy những gì bí mật của ngươi sẽ lộ ra. Cho nên hiện tại ngươi không cần phải nói gì cả, ta sẽ biết ngay tức khắc.

Một bước... hai bước... Càng ngày Mộ Yên Tiên Tử càng tới gần Dư Tắc Thành, lúc còn cách chừng mười bước, bất chợt mụ dừng bước, dường như đã linh cảm được chuyện gì, dường như biết rằng nguy hiểm cận kề...

Nhưng hết thảy đều đã chậm, trong khoảnh khắc này, dưới mắt Dư Tắc Thành, cả một vùng trời đất đều biến đổi. Dường như thế giới này chỉ còn lại hai màu đen trắng, vạn vật mất cân bằng tất cả vô cùng hỗn loạn.

Trạng thái đáng sợ này không biết kéo dài trong bao lâu có lẽ chỉ trong khoảnh khắc, có lẽ rất lâu. Lúc này Dư Tắc Thành không còn khái niệm gì về thời gian, cũng không thể khống chế bản thân mình, chỉ biết xung quanh là một mảng Hỗn Độn không thể tự chủ được mình.

Bất chợt hắn cảm thấy có người lôi mình ra khỏi cảm giác này. Dư Tắc Thành nhìn kỳ lại chính là Trương Tông Đạo bất quá lúc này y đã khôi phục nguyên hình, là bộ dáng của Chân Quân Không Minh Ly.

Bình luận

Truyện đang đọc