TIÊN NGẠO

Mấy hôm nay, đệ đệ Dư Tắc Công chỉ về nhà vài lần. Y thân là gia chủ Dư gia, công việc quá nhiều, hôm nay bận xây dựng thương xã này, mai liên hệ mua khu đất kia, suốt ngày bận rộn tối cả mày mặt.

Dư Tắc Thành thấy đệ đệ bận rộn vô cùng, rất muốn nói với y rằng không cần bận rộn, hết thảy cũng không có ý nghĩa gì. Vài chục năm sau, tất cả rồi sẽ tiêu tan thành mây khởi, hết thảy chỉ là phí công vô ích.

Nhưng nhìn thấy gương mặt thật thà của đệ đệ, Dư Tắc Thành lại không nói nửa lời. Thật ra chuyện trong lòng hắn không có chút ý nghĩa gì nhưng đối với đệ đệ là vô cùng quan trọng. Y đã không có thiên phú tu tiên, không có được thọ mệnh kéo dài. chỉ biết tranh trong sớm tối, như vậy mới không sống uổng một đời. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Một tháng sau, Trương Tông Đạo truyền tin tới nói:

- Sự tình đã giải quyết xong, bất quá tên này cũng có chút bản lãnh, ba tên đệ tử ưu tú của vẫn Sinh tông chúng ta cùng chỉ còn sống một mình Nạp Lan Tài Tử.

Dư Tắc Thành nói:

- Hay, hay quá, hai tên đệ tử đã chết, làm sao huynh trao tiền thuê cho chúng?

Trương Tông Đạo nói:

- Xin đệ hãy tin tướng vào nhân sĩ chuyên nghiệp. Vì sao lại phải cho chúng tiền thuê, cơ hội rèn luyện đệ tử như vậy, mỗi người bọn chúng phải nộp năm mươi vạn linh thạch mới được tham gia.

Dư Tắc Thành tức thì á khẩu, chỉ còn nước giơ ngón tay cái lên, ra vẻ vô cùng bội phục.

Trương Tông Đạo nói:

- Tắc Thành, đệ phải cảm tạ ta, vốn Tiêu Sương công tử nhận một vụ mua bán, báo thù cho động chủ động Ma La, giết chết một tên đệ tử Hiên Viên kiếm phái với giá một trăm vạn linh thạch. Kết quả y vì cơ hội tranh đoạt địa vị thủ tịch đệ tử ở môn phái mà chết ở Tinh Cơ Kiếm tông, cho nên vụ mua bán này vẫn còn đang lơ lửng...

Dư Tắc Thành nghe vậy rung động trong lòng, có người thuê vẫn Sinh tông ám toán mình vì báo thù cho động Ma La, là ai? Bất chợt cái tên Ngũ Đạo Phúc Thông giáo nổi lên trong đầu nhưng vì sao bọn chúng không xuất động, mà lại đi thuê vẫn Sinh tông?

Dư Tắc Thành vừa nghĩ miên man, vừa nói với Trương Tông Đạo:

- Mối mua bán này không tốt. Đại ca, ta không muốn phát sinh vụ mua bán nào như vậy với vẫn Sinh tông, xin hỏi có cách nào ngăn cản hay không?

Trương Tông Đạo đáp:

- Ta cũng không muốn, hay là như vầy, vẫn Sinh tông chúng ta chỉ cần có một người nhận một nhiệm vụ, những đệ tử khác tuyệt đối không được nhận cùng một nhiệm vụ đó. Đệ lấy năm ngàn vạn linh thạch thuê ta giết đệ, như vậy về sau sẽ không ai có thể nhận nhiệm vụ này.

Dư Tắc Thành nghe vậy bật cười khanh khách, lập tức chuyển sang tài khoản Trương Tông Đạo năm ngàn vạn linh thạch, không cần suy nghĩ.

Trương Tông Đạo gật gật đầu:

- Dư Tắc Thành, ta vô cùng coi trọng đệ, đệ không thèm hỏi một câu nào đã chuyển linh thạch cho ta. Nếu như ta lừa đệ, ta dùng linh thạch của đệ giết đệ thì sao? Nếu chẳng may có ngày ta chết đi, vậy số linh thạch của đệ coi như mất trắng.

Dư Tắc Thành mỉm cười, không tin thì thôi, đã tin thì phải tin tới cùng, bèn đáp:

- Đệ tin huynh, nhân sĩ chuyên nghiệp.

Trương Tông Đạo cũng cười nói:

- Linh thạch này của đệ cũng không uổng phí vô ích đâu, đệ bỏ ra mua được thời gian. Trăm năm tới, cho dù có người cho ta một phương linh thạch, ta cũng không bao giờ ám sát đệ. Tiểu tử đệ quả thật tiền đồ vô hạn, sau này nếu đệ không thích ai cứ việc tới tìm ta, không thành vấn đề.

- Hiện tại nhận chút lợi ích của đệ, sau này đệ phát đạt rồi, ta cũng dễ dàng nhờ vả, ha ha...

Hai người kết thúc trò chuyện tối hôm ấy, trong bữa cơm. Dư Tắc Thành nhẹ nhàng nói:

- Huyễn Tâm Quân đã chết.

Lập tức Dư Tĩnh Hân há to miệng đầy cơm, đũa rơi khỏi tay, một lúc làu sau mới có phản ứng. Nàng chạy vội ra ngoài tiến hành phi kiếm truyền thư, liên hệ thân tín trong tông xác thực tin này.

Dư Tắc Thành vẫn tiếp tục ăn cơm, một lúc sau Dư Tĩnh Hân chạy trở về, xông tới ôm hôn Dư Tắc Thành lên đầu mặt túi bụi, tươi cười rang rỡ:

- Đại ca, huynh quả thật là thần nhân tên khốn kia quả thật đã chết, muội rất vui mừng.

Dư Tắc Thành bèn nói:

- Muội hãy hỏi thăm thân phận của Đoạt Mộng Tiên Tử kia đi, xong hãy báo cho ta biết.

Sau khi Dư Tĩnh Hân biết được tin này, không thể ngồi yên ở nhà được nữa. Đêm xuống, nàng nhất định phải rời đi. Dư Tắc Thành lấy Cửu Tiêu Lôi Đình Xa, một chiếc hộ thân pháp bào, ba con rối chết thay. Vô Hình Chư Thiên Ma Võng, Lục Dương Thần Hỏa Giám, Tử Mẫu Tam Tài Hàng Ma Châm, giao tất cả cho nàng, khiến cho Dư Tĩnh Hân cảm động nghẹn ngào, không nói nên lời.

Cuối cùng Dư Tĩnh Hân cũng trở về Tâm Ma tông, nhìn theo bóng muội muội rời khỏi, trong lòng Dư Tắc Thành cũng muốn tiếp tục kiếp sống vân du thiên hạ của mình.

Mẫu thân nhìn ra tâm sự của hắn. bèn nói:

- Con à, con cũng đi đi, hãy đi làm việc mà con phải làm, không cần lo cho mẹ. Có đệ đệ con ở đây, mẹ sống rất tốt.

- Chuyện duy nhất mà mẹ lo lắng chính là muội muội của con. Tính nó ngoài mềm trong cứng, kiêu ngạo hiếu thắng vô cùng, không chịu phục ai, ắt sẽ nếm nhiều quả đắng.

- Con nhất định phải giúp đỡ nó. Vài chục năm sau, mẹ và đệ đệ con sẽ lên đường tìm phụ thân con, con chỉ còn mình nó là thân nhân cho nên con phải giúp nó.

Dư Tắc Thành gật đầu:

- Xin mẹ bất tất phải nhọc lòng, con sẽ bảo vệ cho muội muội, sẽ không ai dám động tới một sợi tóc của nó, cho dù lả Phản Hư Chân Nhất cũng không!

Cứ như vậy, Dư Tắc Thành từ biệt mẫu thân và đệ đệ, tiếp tục hành trình của mình. Bất quá lần này hắn cũng không ngự kiếm bay đi, mà là gia nhập một đội thuyền xuất phát từ cảng thành Lâm Hải, đi về phía Lư châu.

Đằng nào mình cũng vân du thiên hạ, tội gì phải ngự kiếm phi hành, đi thuyền vượt sóng cũng là một tao ngộ rất tuyệt vời.

Dư Tắc Thành ngồi trong khoang hạng nhất của thuyền, đây là lần đầu tiên hắn ngồithuyền, cho nên lúc vừa lên thuyền có cảm giác vô cùng bỡ ngỡ.

Thuyền rời khỏi bến, giương buồm lên, lập tức cỡi gió vượt sóng, băng qua Bắc Hải thẳng tiến về phía Lư châu.

Lần này Dư Tắc Thành tới Lư châu thứ nhất là muốn thăm Mộc Tư Y, thứ hai là muốn điều tra họa trời năm ấy ở Trần quốc, Lư châu, điều tra về cái chết của phụ thân mình.

Ý nghĩ này cứ mãi lẩn quẩn trong đầu Dư Tắc Thành, rốt cục trong lần vân đu thiên hạ này, hắn bắt đầu ra tay điều tra.

Thuyền lớn đi trên biển, lúc đầu Dư Tắc Thành còn cảm thấy lạ lẫm, sau hắn dần dần thích nghi với sinh hoạt buồn tẻ trên thuyền. Rốt cục cảm giác lạ lẫm cũng biến mất, ngược lại tốc độ chậm chạp của thuyền làm hắn có cảm giác muốn ngự kiếm bay lên, tự mình phi hành cho nhanh.

Nhưng Dư Tắc Thành cố gắng áp chế kích động trong lòng, lão điên còn phải tự nhốt mình vào thạch thất, cảm nhận cảm giác làm một người thường. Từ giờ trở đi mình cũng phải cố gắng làm như vậy, sẽ cùng ngồi thuyền tới Lư chầu như những phàm nhân khác.

Thuyền lớn vẫn chậm rãi đi trên biển, dần dần Dư Tắc Thành khắc chế được dục vọng trong lòng, dần dần thích nghi với hành trình trên biển. Nhìn mặt biển rộng lớn mênh mông, bất chợt Dư Tắc Thành có chút sở ngộ.

Thuyền lớn vẫn tiến về phía trước, trên thuyền có một gánh hát đến Lư châu kiếm sống, hiện tại tất cả nữ nhân trong gánh hát đang tìm kiếm chủ khắp nơi, bán mình lấy tiền, để trả phí đi thuyền lần này.

Dư Tắc Thành quan sát các nàng, đây là cuộc sống, mỗi người đều phải vì cuộc sống mình được tốt hơn mà không ngừng nỗ lực.

Ngày hôm ấy, xa xa xuất hiện hải tặc, lập tức trên thuyền lớn vang lên tiếng cảnh báo, giằng co cùng bọn hái tặc kia một ngày trời, sau đó mới thoát khỏi hải tặc truy kích.

Một hôm khác, bão táp xuất hiện bất thình lình, sấm giăng chớp giật, thuyền lớn như một chiếc lá giữa dòng, trôi lên hụp xuống giữa những cơn sóng dữ.

Chủ thuyền chỉ đạo thuyền viên điều khiển con thuyền, không chút nào lơi lỏng, cố gắng vượt qua từng cơn sóng dữ. Thỉnh thoảng bọn họ lại ngửa mặt lên trời la hét, rốt cục chịu khổ suốt một đêm mới vượt qua được cơn bão này.

Sang hôm sau bão đã tan đi, vầng dương xuất hiện lên cao. Nhìn thái dương đỏ rực như lửa. Dư Tắc Thành hoàn toàn tỉnh ngộ. Đời người rất ngắn, phải đấu tranh mới có thể nhận được, tranh với trời, tranh với đất, tranh với người. Thế giới này không có ai là kẻ cứu thế, mà phải dựa vào chính bản thân mình. Dần dần Dư Tắc Thành cảm thấy thích cuộc sống như hiện tại.

Thuyền lớn vẫn tiến về phía trước, đi hết một tháng, rốt cuộc trước mặt xuất hiện hải cảng. Đã tới Lư châu, rốt cục tới rồi, khách đi thuyền lớn tiếng hoan hô.

Sau khi Dư Tắc Thành lên bờ, chậm rãi độc hành một đoạn, sau đó ngự kiếm bay về phía cổ thành Hoa Đô cách đó ngoài ngàn dặm.

Phân Phương Giải Ngữ môn cách cổ thành Hoa Đô chỉ có ba trăm dặm. Dư Tắc Thành vào trong thành này chờ đợi Mộc Tư Y.

Cổ thành Hoa Đô nằm trên trục giao thông chính của Lư châu, là cổ Thành lưu truyền từ thời Tiên Tần cho tới nay, rộng chừng trăm dặm, nhân khẩu có chừng trăm vạn.

Nơi đây khí hậu ôn hòa, khắp nơi có thể thấy hoa tươi nỡ rộ, lại có rất nhiều mỹ nữ, cho nên được xưng là Lư châu Hoa Đô. Mặt khác nơi đây dân tình phóng khoáng, trên đường lớn nam nữ thành cặp thành đôi đùa giỡn hôn nhau tự nhiên không hề e ngại. Lại thêm trong thành thanh lâu khắp cả, có truyền thuyết rằng bảy mươi hai thanh lâu của Lư châu đều ở nơi này, cho nên Thành này mới được gọi là Hoa Đô.

Bình luận

Truyện đang đọc