TIÊN NGẠO

Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, tiếp cận đôi nam nữ sau đó âm thầm thi pháp. Lập tức phi xa do đối phương khống chế nổ ầm một tiếng, hoàn toàn dừng lại không tiến nữa, lơ lửng giữa không trung báo hiệu đã hỏng, không thể tiếp tục phi hành.

Dư Tắc Thành khẽ chuyển ý niệm, lập tức một đạo Vô Hình Ảm Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật phụ lên thân nam nhân kia dần dần bén rễ, hóa sinh thần thức trên người y., khống chế ảnh hướng tới hành vi.

Đôi nam nữ kia nôn nóng, thả một con hạc giấy ra muốn cầu cứu với thân nhân. Dư Tắc Thành khẽ dùng phép lực lập tức hạc giấy nổ tung. Đôi nam nữ chờ mãi mà không thấy ai tới bắt đầu trở nên bồn chồn lo lắng.

Sau đó Dư Tắc Thành Dẫn Khí Ô Giao Bích Hài Chu xuất hiện ở xa xa. Phi xa được tám ô Giao kéo khí thế uy nghiêm mà quý phái, lập tức khiến đôi nam nữ kia kinh sợ vô cùng.

Ô Giao Bích Hài Chu của Dư Tắc Thành bay qua bên cạnh bọn họ, nam nhân kia bị thần thức Dư Tắc Thành khống chế, lớn tiếng kêu lên:

- Tiền bối, xin dừng bước, tiền bối cứu mạng...

Lập tức phi xa Dư Tắc Thành ngừng lại, bay về chỗ đôi nam nữ, Dư Tắc Thành cất giọng hỏi:

- Tiểu bối kia, gọi ta có chuyện gì?

Đôi huynh muội này tỏ ra vô cùng cung kính:

- Văn bối Hầu Cường, Hầu Linh, tham kiến tiền bối. Phi xa của chúng ta đã hỏng, chẳng hay tiền bối có thể đưa chúng ta về nhà được chăng, hoặc báo tin giùm chúng ta cũng được, gia tộc chúng ta ắt sẽ hậu tạ.

Dư Tắc Thành sử dụng Hải Thị Thận Lâu biến hóa dung mạo bên ngoài, ngụy trang thành một vị tiền bối cao nhân đáng vẻ tiên phong đạo cốt mở cửa phi xa bước ra: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Không cần đa lễ, các ngươi vào đi, ta đưa các ngươi về.

Hầu Cường vội vàng đáp:

- Cảm tạ tiền bối.

Dứt lời bèn đẫn theo muội muội lên phi xa, Dư Tắc Thành hỏi:

- Trong xe các ngươi còn hai người nữa, vì sao không mang bọn họ theo một thể?

Hầu Cường đáp:

- Hai người ẩy vốn chỉ là phàm nhân tiện dân, vốn văn bối chỉ muốn chơi đùa, hiện tại đã không còn lòng dạ nào nữa. Lát nữa ném chúng xuống biển, để xem số mệnh chúng thế nào.

Dư Tắc Thành dùng thần thức đảo qua là hai thiếu nữ ngư dân bất quá chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi. Hai nàng đang sợ hãi tới mức lạnh run lẩy bẩy, ôm chặt lấy nhau. Trong mắt huynh muội họ Hầu này, hai nàng chỉ là đồ chơi, có thể mặc tình chém giết hay vứt bỏ.

Dư Tắc Thành bèn nói:

- Không thể làm vậy, đổ máu là điềm xấu.

Dứt lời bèn cách không kéo lấy hai thiếu nữ bay lẽn, hai đạo Kiếm Linh hiện rạ mỗi đạo giữ một thiếu nữ, nháy mắt phi hành ra xa trăm thước. Cách đó chừng ba mươi dặm có một làng chài, hai thiếu nữ này chính là bị bắt từ nơi đó. Dư Tắc Thành sai Kiếm Linh đưa bọn họ trở về.

Thấy phép thuật của Dư Tắc Thành, hai huynh muội này lập tức tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn. Dư Tắc Thành điều khiển phi xa chạy như bay tới hòn đảo kia, dọc đường bắt đầu hỏi han. Hai huynh muội không dám chậm trễ dưới pháp thuật của Dư Tắc Thành nhất nhất nói ra hết thảy.

Thì ra thái gia gia của bọn họ nhiều năm trước là một kẻ lười biếng, hết ăn rồi ngủ còn ức hiếp láng giềng. Cuối cũng giết người trong làng chài, bị người truy sát phải chạy trốn, nhân duyên đưa đẩy thế nào lại chạy tới vùng biển này.

Đảo này trước kia có tên là Ma Quỷ đảo bởi vì có phép thuật bảo vệ phàm có ngư dân tới đây là có đi không về. Vị thái gia gia kia không biết vì sao có thể an toàn vượt qua đại trận, tiến vào trong hải đảo lấy được một bộ tiên thuật sau đó bắt đầu tu luyện. Sau khi tu luyện thành công, bắt đầu vào nhà cướp của báo thù rửa hận, chinh phục toàn bộ ba mươi chín hải đảo trong vùng biển này.

Sau đó bắt đầu có con khắp nơi, thành lập gia tộc. Dần dần hậu duệ có được Linh Căn có thể tu tiên. Kéo dài như vậy trong hai trăm năm, dần dần hình Thành một gia tộc tu tiên.

Nơi này nằm ở phía Đông Bắc đại lục Lư châu, chỉ còn cách Lư châu ba vạn dặm. Lúc này Dư Tắc Thành mới biết mình đã đi lầm đường, hắn đã vượt qua đại lục Lư châu, từ phía Đông Nam bay sang phía Đông Bắc, sang một phía khác của Lư châu.

Đã xác định được phương hướng, chuyện còn lại đơn giản vô cùng. Theo như lời huynh muội họ Hầu,trong vòng ba ngàn dặm này không có tiểu đảo rất khó tiến tới nhưng chuyện này không thành vấn đề đối với Dư Tắc Thành.

Lúc này phi xa đã bay tới bên ngoài đại trận, dù sao cũng đã tới nơi này. Dư Tắc Thành quyết định dừng chân tại đây một chuyến.Huynh, muội họ Hầu truyền tin về, lập tức đại trận mở ra. Hầu gia nhiệt liệt đón chào Dư Tắc Thành, hắn bèn điều khiển phi xa chạy vào trong đảo.

Vị thái gia gia kia hiện tại đã trở thành Thần Ân Chân Nhân đích thân tiến ra nghênh đón Dư Tắc Thành. Tuy rằng người này đối xử với ngư dân hết sức hung tàn. nhưng đối xử với đồng đạo tu tiên lại nhiệt tình vô kể.

Dư Tắc Thành thầm cảm ứng tu vi của lão, phát hiện ra không phải Chân Nhân gì cả, lão này bất quá chỉ đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong. Với tuổi tác hiện tại của lão, khả năng Kết Đan đời này là vô vọng. Trong hải đảo này có tổng cộng một ngàn hai trăm mười bảy người sinh sống, trong đó có một trăm sáu mươi ba người tu tiên, cảnh giới Trúc Cơ có được sáu người. Tỷ lệ này cao đến mức kinh người, chính là một phần mười số người có được Linh Căn quả thật khiến cho người ta không thể nào tin được. Phải biết rằng tỷ lệ số người có được Linh Căn trên các địa vực thông thường là mười ngàn người có một.

Ngoài ra kiến trúc trên đảo cũng vô cùng cổ kính thanh nhã đã tồn tại tối thiểu cũng vài ngàn năm. Dư Tắc Thành âm thầm tra xét, dần dần được một số tin tức. Ma Quỷ đảo này xuất hiện đột ngột ở vùng biển này vào ba trăm năm trước. Nói cách khác, trước đó đảo này được pháp trận bảo vệ hoàn toàn, mãi đến ba trăm năm trước đây pháp trận mất đi một phần hiệu lực cho nên mới bị ngư dân phát hiện.

Vị Thần Ấn Chân Nhân kia hết sức nhiệt tình chiêu đãi Dư Tắc Thành, có thể gọi là nhiệt tình quá mức. Quả thật là dốc hết tất cả mọi thứ mà lão có phục vụ Dư Tắc Thành ăn uống, chơi bời, nhạc vũ đối xử với Dư Tắc Thành hết sức thành khẩn, hoàn toàn coi hắn như người trong nhà.

Vốn Dư Tắc Thành muốn dạy cho lão một bài học, để từ nay về sau gia tộc này không giết người bừa bãi nữa. Nhưng lão lại nhiệt tình tiếp đãi như vậy, khiến cho Dư Tắc Thành khó xử vô cùng, cảm thấy không biết nên làm thế nào cho phải.

Nơi này vô cùng hẻo lánh, từ khi Thần Ấn Chân Nhân kia tu tiên cho tới bây giờ cũng chỉ giao lưu với vài người tu tiên bên ngoài, thậm chí lão chưa từng rời khỏi vùng biển ba mươi chín hải đảo này.

Nơi đây từng có hai người tu tiên ghé qua, toàn là Kim Đan Chân Nhân. Người tu tiên có thể tới được nơi này tu vi cũng không thấp. Nơi này không có linh thạch, không có tài nguyên khoáng sản. Kim Đan Chân Nhân không hề coi trọng một hải đảo vô giá trị như vậy cho nên bọn họ chỉ ghé qua một lúc rồi đi ngay tức khắc.

Dưới sự tiếp đãi nhiệt tình nồng hậu như vậy. Dư Tắc Thành thật sự không nỡ xuống tay. Hắn đành cất lời khuyên bảo vị Thần Ấn Chân Nhân này, không ngờ lão ta bằng lòng ngay tức khắc, hạ lệnh cho con cháu mình về sau không được lạm sát ngư dân, hoàn toàn nghe theo lời khuyên của Dư Tắc Thành.

Cuối cũng Dư Tắc Thành chuẩn bị rời đi, nhưng Thần Ân Chân Nhân ra sức giữ lại. Cuối cũng không còn lý do nào khác. Thần Ấn Chân Nhân mới chịu nói ra mục đích của lão:

- Tắc Thành huynh đệ, huynh đệ có thể giúp chúng ta một việc được chăng?

Dư Tắc Thành hỏi lại:

- Chuyện gì vậy, Chân Nhân cứ nói ắt ta sẽ giúp.

Thần Ấn Chân Nhân lại nói:

- Ta đến nơi đây, được bảo vật pháp thuật như vậy là do Tiên Nhân chỉ điểm. Dựa theo lưu phép của Tiên Nhân, ta thực hiện từng bước một sinh, được mười ba đứa con trai, trong đó có năm đứa có thể tu tiên. Làm theo chỉ dẫn từng bước như vậy, cuối cũng cũng thành lập được gia tộc tu tiên, số người tu tiên cũng đã có hơn một trăm năm mươi người.

- Bước tiếp theo theo như chỉ dẫn của Tiên Nhân, ta có thể thành lập môn phái như vậy ta mới có thể kết thành Kim Đan, tiến thêm bước nữa. Nhưng muốn thành lập môn phái, phải có bảy người đạt tới tu vi Trúc Cơ như vậy mới có thể mở được mật thất của Tiên Nhân, nhận được bảo vật và chỉ dẫn cho bước tiếp theo.

- Tắc Thành lão đệ, tuổi tác ta đã cao không chờ được nữa, cho nên muốn mời lão đệ giúp chúng ta một tay, coi như khách khanh của phái ta. Như vậy đã đủ số bảy người tu tiên Trúc Cơ là có thể mở mật thất kia. thành lập môn phái. Chỉ cần lão đệ giúp ta, ta sẽ tặng pháp bảo trong mật thất kia cho lão đệ đó là pháp bảo chân chính, không phải loại pháp khí tầm thường vô giá trị.

Dư Tắc Thành nghe vậy sửng sốt, xem ra nơi này là vùng đất phục hưng của một môn phái nào đó đã tiêu vong ngày trước, đây chỉ là chuyện nhỏ, mình có thể giúp lão được, Dư Tắc Thành bèn hỏi:

- Được, không thành vấn đề. À phải rồi, phái của chúng ta tên là gì vậy?

Thần Ấn Chân Nhân đáp:

- Hiên Viên Pháp Ấn phái!

- Hiên Viên Pháp Ấn phái... ư?

Dư Tắc Thành lắp bắp hỏi lại.

Bình luận

Truyện đang đọc