TIÊN NGẠO

Hai người theo thạch lộ đi xuống, rẽ trái quẹo phải, đi hết một khắc, đã đi hết ba ngàn bậc đá, lúc này mới đi tới trên một bình đài.

Chỉ thấy xa xa một bên bình đài có một cửa đá, xem ra nơi này chỉ là tầng ngầm thứ nhất, cửa đá kia là cửa vào của tầng thứ hai.

Hai người đi tới trên bình đài, bình đài lập tức giống như bị thứ gì kích hoạt, tảng đá trên mặt đất chậm rãi trồi lên, biến thành một đám người đá cực lớn, cao khoảng ba trượng. Lúc này Dư Tắc Thành mới hiểu được vì sao nơi đây có bình đài này, hoàn toàn là chuẩn bị vì những người đá bảo vệ cực lớn này.

Những người đá này chậm rãi hóa hình, người đá khổng lồ không gì sánh được chậm rãi biến thành một người lực lưỡng, chính là con rối tượng đá. Xét theo tạo hình, con rối tượng đá này không chỉ đơn thuần có được sức mạnh mà thôi, tốc độ di chuyển tuyệt đối không thể xem thường.

Càng đáng sợ chính là, người đá hộ vệ như vậy tổng cộng có mười tám cái, bọn chúng sau khi hóa sinh, toàn bộ tảng đá của tầng ngầm thứ nhất cộng minh với bọn chúng, nói cách khác mình đang ở trên địa bàn của người ta nơi đây là sân nhà của những tượng đá này.

Dư Tắc Thành nói:

- Ngươi lên đi, ta bỏ ra linh thạch. Ngạo cốt sư huynh đi mua chuộc bọn chúng.

Anh Ngạo cốt nhìn những người đá này nói:

- Việc này quá khó, đám người này xem ra hối lộ bao nhiêu bọn chúng cùng sẽ không nhận, bởi vì bọn chúng không có khái niệm hối lộ.

Những người đá bảo vệ này sau khi hóa hình, mở miệng quát lớn:

- Xin đưa mật phù vào, xin đưa mật phù vào. Bằng không sau năm lần hít thở sẽ khởi động công kích.

Anh Ngạo cốt nói:

- Nhìn xem, chuyện của ngươi rồi, nhanh nhanh đưa mật phù vào.

Dư Tắc Thành nhất thời thiếu chút nữa hôn mê, mình thuận miệng bịa ra một cái mật phù, kết quả thật sự có, thực sự là vô cùng xảo hợp.

Dư Tắc Thành nói:

- Mật phù kia của ta là dành cho động phủ Pháp Linh, mấy thứ này có mật phù gì chứ.

Những người đá này bắt đầu đếm ngược:

- Năm. bốn...

Dư Tắc Thành nói:

- Chờ một chút, ta thực sự có mật phù, các ngươi xem.

Trong nháy mắt ở trong tay Dư Tắc Thành bắn ra từng đạo quang mang, những quang mang này giống như thiểm điện, tổng cộng mười tám đạo. Dư Tắc Thành thuận tay bắn ra, chính là sử dụng Lưu Quang Thuấn Tức Kiếm và Chung Cực Quang Kiếm Phá, bắn ra kiếm quang hùng mạnh.

Một kiếm này chính là một đạo quang mang cực chí, quang mang này soi sáng toàn bộ không gian ngầm, mỗi đạo quang mang đại biểu cho một thanh phi kiếm vỡ nát nổ tung.

Dư Tắc Thành trong khoảng thời gian này cũng không có luyện kiếm, thế nhưng lần này sử dụng Lưu Quang Thuấn Tức Kiếm và Chung Cực Quang Kiếm Phá hoàn toàn có loại sảng khoái không lời nào có thể diễn tả, mỗi một kiếm đều là tiện tay vung ra, đều là tùy ý điếm một cái, đều là dễ dàng không gì sánh được, vạn vật đều nằm trong sự điều khiến của hắn.

Loại cảm giác thoải mái khi ngự kiếm này, Dư Tắc Thành trước đây từng cảm giác qua một lần, đó là khi bản thân phụ thân con rối Nguyên Anh hủy diệt Càn Ma Linh Tôn giáo, giống như Nguyên Anh Chân Quân hoành hành không cố kỵ, tiện tay xuất ra.

Ở trong mắt Anh Ngạo cốt, chỉ thấy Dư Tắc Thành tiện tay điểm một cái, từng đạo quang mang xuất hiện, lập tức mười tám người đá đều không có phản ứng lại, từng người trúng kiếm, chỗ bị phi kiếm bấn trúng lập tức lóe lên quang mang, toàn bộ người đều hòa tan như nhau, chậm rãi tiêu tán. Dư Tắc Thành trong nháy mất phá hủy hoàn toàn hệ thống phòng ngự này.

Anh Ngạo cốt biết hệ thống phòng ngự như vậy, đáng sợ nhất chính là đánh không vỡ, đánh không hỏng, bất kể ngươi công kích thế nào đối phương cùng có thể chậm rãi khôi phục, chậm rãi tiêu hao chân nguyên của ngươi.

Anh Ngạo cốt muốn lôi kéo Dư Tắc Thành nhân cơ hội này, lập tức chạy tới tầng không gian ngầm tiếp theo, thế nhưng lại nhìn thấy không chỉ mười tám người đá này hòa tan thối rữa, ngay cả toàn bộ bãi đá đều chậm rãi tổn hại, nói cách khác pháp trận đã bị phá hủy triệt để.

Anh Ngạo cốt nhìn ngây ngốc, sau đó dường như phát hiện cái gì, đi tới trong bãi đá, tìm kiếm thứ gì đó trên mặt đất.

Dư Tắc Thành nhìn thành tích của mình, gật gật đầu, nói:

- Mật phù đã đúng, xin hãy tin tưởng nhân sĩ chuyên nghiệp.

Anh Ngạo cốt ngẩng đầu nói:

- Đại ca, vừa rồi mỗi kiếm chính là nổ tung một thanh phi kiếm sao? Đây chính là linh thạch, ngươi hoàn toàn dùng linh thạch ném chết bọn chúng, không nên lãng phí như thế, lần sau ngươi cứ tặng những phi kiếm này cho ta, ta liều mạng cho ngươi.

- Thực là khó hiểu, lẽ nào phi kiếm của ngươi toàn là gieo trồng rồi thu hoạch?

Dư Tắc Thành cười ha hả không trả lời, dường như câu ấy cũng có chút đạo lý, trong mơ hồ đã gieo cho hắn một suy nghĩ mới, có lẽ nên trồng một ít phi kiếm trên đất nhà mình...

Anh Ngạo cốt tiếp tục nói:

- Ta phục rồi, đây là linh thạch, kiếm tâm của phi kiếm tam giai hóa thành kiếm quang năng lượng thể, đều có giá trị là ba ngàn đến bốn ngàn linh thạch.

- Phi kiếm tứ giai hoàn toàn năng lượng hóa, chính là một đoàn kiếm quang, giá trị tăng lên gấp mấy lần, từ một vạn linh thạch đến năm vạn linh thạch. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Phi kiếm Ngũ giai kiếm thể thực thể hóa, kiếm tâm năng lượng hóa, giá trị vào khoảng sáu vạn linh thạch đến mười vạn linh thạch.

- Phi kiếm lục giai hoàn toàn thực thể hóa chí ít giá trị trên mười bốn vạn linh thạch.

- Ngươi lần này đã ném đi mười tám thanh phi kiếm Ngũ giai, lần trước ngươi đã ném đi hơn bốn mươi thanh phi kiếm Ngũ giai, tổng cộng hơn sáu mươi thanh phi kiếm Ngũ giai, cho dù tính giá thấp nhất, đó cùng là ba trăm vạn linh thạch. Ba trăm vạn nha, đó là vạn nha. con số khổng lồ, ngươi không ngờ có thể ném đi, ta thật phục rồi.

Càng nói Anh Ngạo cốt càng kích động, thiếu chút nữa muốn nuốt chửng Dư Tấc Thành. Dư Tắc Thành nghĩ thầm, ngươi nếu như thấy ghi chép linh thạch tối cao của ta ở trong Ám Ma tông, con số sáu ngàn vạn, không biết ngươi có thể hôn mê bất tỉnh hay không.

Dư Tắc Thành nói:

- Đừng kích động, đừng kích động. Ta nói cho sư huynh một bí mật, kỳ thực những phi kiếm này đều không cần linh thạch, đều là ta đoạt được ở Nam Hải.

- Nam Hải chính là Nam Hải ở Nguyên Châu, nơi đó là nơi thí luyện của phái ta. Bên trong có mười tám Yêu Vương, mỗi Yêu Vương đều có rất nhiều phi kiếm này. Ta lần trước đoạt được hơn ba trăm thanh, Thành Lam kia đoạt được hơn năm trăm thanh phi kiếm, cho nên ta mới có thể sử dụng chúng như vậy.

Anh Ngạo cốt thở ra một hơi dài, nói:

- Thì ra là thế, thì ra là thế, khó trách ngươi sử dụng phi kiếm xa xỉ như vậy, thảo nào Nam Hải thí luyện kia được bầu là thí luyện tối cao, không phải đệ tử kiệt xuất trong môn phái thì không thể tham gia.

- Thì ra không phải thí luyện kia nguy hiểm, mà thí luyện kia vô cùng béo bở, đệ tử tham gia có thể đoạt được rất nhiều phi kiếm, cho nên mới đánh giá như vậy, đãi ngộ đặc biệt chuyên môn cấp cho đệ tử kiệt xuất. Ta hiểu rồi, ta trở về sẽ báo danh, Nam Hải phi kiếm khắp nơi, sớm biết như vậy ta còn tìm di tích Tiên Tần làm gì, thật hận không thể lập tức tới đó.

Dư Tắc Thành nói:

- Đừng, đừng nha, nói không chừng, tầng ngầm phía dưới cùng là phi kiếm đầy đất. Đúng rồi sư huynh, vì sao phi kiếm thất giai lại không có giá vậy?

Anh Ngạo cốt nói:

- Phi kiếm thất giai, vậy cần người cùng kiếm hợp, không phải Kim Đan Chân Nhân không cách nào luyện chế, thế nhưng mỗi Kim Đan Chân Nhân đều có Kim Đan dị tượng của mình, phi kiếm thích hợp với hắn hoàn toàn không thích hợp người khác, cần phải giải trừ ấn ký của chủ nhân cũ như vậy phi kiếm thất giai sẽ biến thành phi kiếm lục giai, cho nên có rất ít người bán ra phi kiếm thất giai.

- Phi kiếm bát giai, đó chính là kiếm của Nguyên Anh Chân Quân luyện chế, ảo diệu không gì sánh được. Nội dung ảo diệu cụ thể của phi kiếm thất giai chúng ta cùng không biết được, đừng nói phi kiếm bát giai.

- Phi kiếm cửu giai, tự nó cùng đã có Kiếm Linh rồi, có thế tự mình lựa chọn chủ nhân. Phi kiếm loại này nếu như không có chủ nhân, sẽ tự mình lựa chọn một chỗ linh khí sung túc chậm rãi tu dưỡng tiến hóa. Có người nói trên Thương Khung hải có một chỗ cảnh sắc Đảo Quyến Thương Hải, dường như là do một thanh phi kiếm cửu giai hình thành cảnh này.

- Nước biển Thương Khung hải kia bị hút lên không trung trăm trượng, toàn bộ phương viên trăm dặm là cơn lốc biển đáng sợ, trong đó có một con Thương Long không ngừng hiện hình ở nơi này, có người nói Thương Long kia chính là phi kiếm cửu giai, đã từng có hơn mười vị Nguyên Anh Chân Quân cùng nhau tới bắt cuối cùng vẫn không chút thu hoạch.

- về phần phi kiếm thập giai, đó chỉ là truyền thuyết, có người nói tổ sư khai tông của Ma Kiếm Yêu Tông kia chính là phi kiếm thập giai, vốn là bội kiếm của Kiếm Lão Nhân, hóa thân thành người, cưới vợ sinh con, khai tông lập phái, phi thăng tiên giới.

Hai người vừa đi tới vừa trò chuyện, hai người tiến vào tầng tiếp theo, lập tức kinh ngạc đến ngây người. Thật đúng như Dư Tắc Thành nói, thủ vệ tầng này quả thực là một đám phi kiếm, phi kiếm yêu.

Kỳ thực phi kiếm yêu này nguyên tên là Kim Thạch Quái, bọn chúng lấy các loại quặng trong đất làm thức ăn, cắn nuốt vào trong bụng, chậm rãi tế luyện, cuối cùng đem thân thể của mình biến thành một đám kim thạch thể, cứng rắn vô cùng.

Uẩn dưỡng phi kiếm yêu này chính là một loại phương pháp luyện kiếm của tu tiên giới, phi kiếm yêu nếu như tự dưỡng trên ba trăm năm, khi tử vong sẽ lưu lại thân thể hoàn chỉnh, đó chính là một thanh phi kiếm thượng hảo. Rất nhiều môn phái phát hiện Kim Thạch Quái sẽ nuôi dưỡng bọn chúng, chậm rãi chăm sóc huấn luyện, cắn nuốt các loại kim thạch khác nhau, chậm rãi luyện chế phi kiếm khác nhau, loại phi kiếm này gọi chung là phi kiếm yêu.

Những Kim Thạch Quái này được Vô Lượng tông lấy đạo binh tự dưỡng, đã mấy ngàn năm, tiến hành chăm sóc huấn luyện không ngừng, dần dần chăm sóc huấn luyện bọn chúng thành dáng dấp phi kiếm, cho bọn chúng cắn nuốt kim thạch tốt nhất, làm cho chúng nó hòa tan kim thạch ở trong cơ thể, chúng nó có thể phi hành công kích ở trong không trung, có thể chuyển hóa thành kiếm quang, bày đại trận.

Mấy ngàn năm chăm sóc huấn luyện, làm cho những phi kiếm yêu này có lực chiến đấu hùng mạnh, không chút úy kỵ bất luận cường địch nào.

Trong không gian ở tầng thứ hai này, có hơn một ngàn thanh phi kiếm yêu, không biết vì sao Vô Lượng tông dùng chúng trấn thủ nơi này, cũng có thể nơi đây vốn chính là nơi nuôi dưỡng những phi kiếm yêu này.

Thấy những phi kiếm yêu này, Anh Ngạo cốt lập tức quát lớn:

- Dư Tắc Thành, ngươi nếu như tranh đoạt với ta, ta sẽ trở mặt với ngươi. Ngươi cũng đã lấy phi kiếm làm ám khí, vậy hãy thương xót cho ta.

Anh Ngạo cốt liền giết vào trong đám yêu, một hồi đại chiến, máu bắn liên miên. Dư Tắc Thành nhìn hắn đang liều mạng, tuân thủ lời hứa, không đánh chết một phi kiếm yêu nào, chỉ ở phía xa xem náo nhiệt, toàn bộ lưu lại cho Anh Ngạo cốt.

Kiếm pháp của Anh Ngạo cốt dần dần hiển lộ ra, Dư Tắc Thành phát hiện hắn sử dụng hai lộ kiếm pháp Kiếm Ngưng Lão và Kiếm Quang Ngục. Kiếm Ngưng Lão kia ở trong tay hắn đã hóa thành một đám cự trảo, một trảo chụp xuống, những phi kiếm yêu kia toàn bộ vỡ nát.

Kiếm Quang Ngục kia, hắn thích Khốn Tự Thuật vây khốn phi kiếm yêu, chậm rãi đánh chết. Kiếm thuật của hắn một bắt một khóa, một phá một vây, hỗ trợ lẫn nhau, tự thành một thể, nhất thời hiển lộ hết phong thái kiếm thuật.

Dần dần Dư Tắc Thành hiểu được vì sao hai lộ kiếm pháp này của hắn cao như vậy, Bởi vì Anh Ngạo cốt này xuất thân bộ khoái, bộ khoái lại được xưng là Lục Phiến môn ưng trảo tử, cẩu trảo tử, cho nên lý giải của hắn đối với Kiếm Ngưng Lão không tầm thường. Kiếm Quang Ngục kia, sợ chính là ở trên chữ ngục này, cho nên hắn mới có thể luyện hai lộ kiếm pháp này đến trình độ như vậy.

Anh Ngạo cốt một phen đại chiến, cuối cùng đánh chết toàn bộ hơn một ngàn thanh phi kiếm yêu, chiếm được sáu thanh phi kiếm yêu Ngũ giai hoàn chỉnh, làm cho hắn vui vẻ không gì sánh được.

Càng vui vẻ, Anh Ngạo cốt lại càng thêm oán hận Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành ở tầng thứ nhất đã ném đi mười tám thanh phi kiếm như vậy, mà mình ở tầng thứ hai liều mạng huyết chiến lại chỉ đoạt được sáu thanh phi kiếm.

Hai người tiếp tục thăm dò xuống phía dưới, tiến vào đến tầng thứ ba, có kinh nghiệm của hai tầng trước, biết một tầng này tuyệt đối sẽ không thông quan đơn giản.

Không gian tầng thứ ba hoàn toàn khác với hai tầng trước, cấu thành không gian tầng ngầm này hoàn toàn đều là tinh thiết (sắt ròng) kỳ dị, thảo nào tầng trên tồn tại phi kiếm yêu, thì ra chúng nó coi đây là thức ăn. Anh Ngạo Cốt đưa tay sờ mặt đất tinh thiết, nói:

- Đây không phải thiên nhiên hình thành, là chậm rãi chuyển hóa, nguyên bản đều là thạch thất, không biết vì sao lại chuyển hóa thành loại tinh thiết này.

Lẽ nào thủ hộ ở đây là yêu thú tinh thiết, hai người Dư Tắc Thành lập tức khẩn trương không ngừng, ở tầng này chậm rãi quan sát, tìm hồi lâu cuối cùng xác định nơi này không có người thủ hộ, chỉ có một pháp trận kết giới cực lớn.

Pháp trận kết giới kia chính là pháp trận của tiền bối Vô Lượng tông bày ra để đoạn tuyệt di tích Tiên Tần. Ở một góc của tầng thứ ba, hoàn toàn không có bất luận vật chất gì, chỉ có một mảnh cảnh sắc hư không, ở trong hư không kia lại là tinh thần (sao) vô tận. Những tinh thần này tụ tập thành dáng dấp thiên hà, tự mình xoay tròn giống như hàng tỉ tinh quang tụ tập nơi này.

Đây chính là pháp trận cấm chế của tiền bối Vô Lượng tông bày ở đây, chỉ cần đi qua cấm chế nơi này thì có thể đến di tích Tiên Tần kia.

Nhìn thấy pháp trận giống như ngân hà, lúc này hai người lý giải ý nghĩa của Tinh Thần Vô Lượng kia, Dư Tắc Thành liếc nhìn Anh Ngạo Cốt. nói:

- Sư huynh đến lúc ngươi phát uy rồi, thứ này, ta bất lực.

Anh Ngạo cốt gật đầu, nói:

- Chỉ là chuyện nhỏ.

Nói xong vung tay lên, yên lặng niệm chú, ở trong tay hắn bay ra một điểm quang mang, bay đến trong hư không kia, đột nhiên bắn ra vạn đạo quang mang, trong nháy mất hóa thành một thần ma cao tận trời, hắn ba đầu sáu tay, trong miệng ăn người, miệng mũi đeo vòng, vô cùng hung ác.

Chỗ thần ma này xuất hiện, lập tức hư không kia tiêu tán, lộ ra thông đạo chân thực bên trong, lập tức ở trong hư không tinh thần thiên hà vô tận kia biến hóa ra một thông đạo.

Anh Ngạo cốt cười nói:

- Đi thôi, nhanh lên một chút đuổi kịp, sư đệ.

Nói xong hắn liền tiến vào trong thông đạo kia, Dư Tắc Thành theo sát phía sau, hai người toàn bộ tiến vào thông đạo, theo thông đạo đi về phía trước, khi bọn họ đi vào, thông đạo trong hư không kia lại dần dần biến trở về bộ dạng tinh thần hư không.

Dư Tắc Thành đi theo sau Anh Ngạo cốt, từng bước đi tới, đi ra khoảng mấy trăm trượng cũng không thấy cửa ra, dần dần thoải mái biến mất không thấy, hai người đều trở nên khẩn trương.

Lai đi tới trăm trượng, đột nhiên thần ma kia phát ra một tiếng kêu trong trẻo, lập tức tiêu tán, khi thần ma tiêu tán, lập tức thông đạo bên cạnh chậm rãi biến hóa, hư không tinh thần thiên hà kia chậm rãi mở rộng về phía hai người bọn họ.

Anh Ngạo cốt vội vã lần nữa thả ra một Phá Vọng Thần Ma, lần này tinh thần hư không lại lần nữa biến mất, chẳng qua lại không có thông đạo thạch động kia, mà đã biến thành một chỗ rừng núi.

Hai người lập tức biến sắc, nơi này không ngờ là pháp trận cấm chế hai tầng, Phá Vọng Thần Ma này chỉ có thể phá giải một tầng cấm chế pháp trận, còn một tầng pháp thuật cấm chế không cách nào phá giải. Lần này hai người toàn bộ ngây ngốc, lúc này nên làm gì cho phải.

Anh Ngạo cốt không nói hai lời, lập tức lại thả ra một Phá Vọng Thần Ma, lập tức thổ địa dưới chân hóa thành một chỗ đại điện hùng vĩ, vô số cột đá đựng lên vô cùng uy vũ.

Nếu như thực sự dễ dàng phá giải như vậy, Diệu Âm môn hà tất phải dùng thời gian ba trăm năm, còn phải không ngừng bắt tu sĩ tế luyện Phá Vọng Thần Ma. Bọn họ đã xem đại trận này thành quá đơn giản rồi, hiện tại đều bị vây ở trong.

Anh Ngạo cốt nói:

- Không cần lo lắng, xem ta tìm đường.

Nói xong Anh Ngạo cốt yên lặng niệm động chú ngữ, khởi động thiên phú của bản thân mình, bắt đầu tìm kiếm thông lộ, phá giải đại trận nơi này, mang theo Dư Tắc Thành tiếp tục đi tới.

Pháp trận này ngược lại cùng không phải khó phá giải như vậy, Anh Ngạo Cốt đi một hồi đã phá giải ảo trận đại điện nơi này, thế nhưng phía trước lại xuất hiện một mảnh biển hoa.

Tiền bối Vô Lượng tông bày ra trận này có đặc điểm chính là rộng lớn dồi dào, vô cùng vô tận.

Pháp trận vô tận cho dù ngươi có thể tìm được cửa ra, thế nhưng khí lực tiêu hao để đi tới cửa ra kia cùng sẽ làm cho tâm lực lao lực quá độ. Đây là pháp trận đặc sắc của Vô Lượng tông, đây chính là thế trận hiện rõ mưu đồ, muốn làm ngươi mệt chết.

Anh Ngạo cốt mang theo Dư Tắc Thành không ngừng đi tới, không ngừng sử dụng Phá Vọng Thần Ma đột phá từng pháp trận cấm chế.

Từ thiên địa núi rừng, biến thành đại mạc hoang vắng, biến thành đông tuyết đại địa, biến thành chỗ sâu trong biển rộng, biến thành hư không thanh minh, biến thành vách núi thăng đứng, biến thành địa đế âm phế, biến thành lôi vân cuồn cuộn, biến thành cỏ xanh hoang dã, không có điểm cuối, không có lối ra, chỉ có thể không ngừng đi về phía trước.

Cứ như vậy hai người không ngừng đi tới, không ngừng đột phá về phía trước, ở trong ảo trận này không thể ngự kiếm, chỉ có thể dựa vào chân đi tới từng chút một. Hai người cũng không biết đã đi bao xa, càng đi càng mệt, càng đi càng xa, thế nhưng vẫn không có đột phá ảo cảnh nơi này.

Anh Ngạo cốt đột nhiên nói:

- Chỉ còn lại một Phá Vọng Thần Ma, cái này ngươi sử dụng, xem xem có thể tạo ra kỳ tích hay không, bằng không ngươi và ta đều phải chết ở chỗ này.

Nói xong đưa cho Dư Tắc Thành một điểm sáng. Dư Tắc Thành gật đầu thu lại, nhưng không có tùy tiện sử dụng, mà cảm thụ tất cả xung quanh.

Lúc này đường của ảo cảnh kia từ từ biến mất, hai người lại bị vây trong hư không vô tận kia. Trên không ngân hà xoay chuyển, các ngôi sao lấp lóe, vô số chòm sao tụ tập tại với nhau, khiến thế giới này tràn ngập năng lực vũ trụ.

Dư Tắc Thành vẫn không nhúc nhích, tùy ý để mình lơ lửng trong hư không, nhìn vũ trụ vô tận kia, nhìn vô số ngôi sao kia, nhìn vô số quang minh kia, dường như có chút đăm chiêu, dường như có chút suy nghĩ, giống như lão tăng nhập định, giống như cây khô bất động, giống như Thái Sơn sừng sững, giống như hằng cổ vĩnh hằng.

Anh Ngạo cốt đột nhiên phát hiện, đã không thấy Dư Tắc Thành, trái tim của hắn ngừng đập, thân thể của hắn mất đi sinh khí, một chút khí tức cùng không có, giống như hắn căn bản không có tồn tại, không, phải nói là hòa hợp nhất thể với ảo trận cấm chế này, thiên nhân hợp nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc