Những mỹ nữ này nhìn hiện tại nhu thuận không gì sánh được, thế nhưng các nàng đều có thể hóa thành tấm da trong nháy mắt, chiếm lấy thân thể của ngươi, cắn nuốt máu thịt của ngươi. Các nàng đã không phải là người rồi, cũng không phải quỷ, là một loại sinh linh kỳ dị, cùng loại tồn tại của hồn quỷ.
Người sáng chế bí pháp này khiến Dư Tắc Thành bội phục không gì sánh được, người này nhất định là Nguyên Anh Chân Quân, bằng không sẽ không thể sáng chế bí thuật hùng mạnh như thế.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, vật phẩm đã sắp xếp coi như xong, bắt đầu sắp xếp công pháp của mình. Phần thượng Huyết Cương Quyết này đã hoàn toàn tu luyện hết, hiện tại Trúc Cơ kỳ, nhất định phải tu luyện phần trung Huyết Cương Quyết, bởi vì tâm pháp của phần thượng đã không thể thôi động vận chuyển huyết năng chân nguyên lực hiện tại.
Trúc Cơ vừa thành, thực sự là khác biệt một trời một vực, trước đây Luyện Khí Kỳ giống như mương rãnh, hiện tại Trúc Cơ kỳ giống như sông lớn cuồn cuộn, hai cấp bậc hơn kém không chỉ trăm lần.
Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật của mình cuối cùng có thể tu luyện phần thứ hai Thần Thức Tại Sinh, có thể lợi dụng thần thức khống chế sinh linh, tế luyện thành con rối của mình. Thế nhưng hiện tại Dư Tắc Thành không muốn tu luyện thuật này, thuật này quá mức hung hiểm, hơn nữa có Hiên Viên kiếm thuật hùng mạnh hơn ở ngay trước mắt đang đợi mình học tập nếu hiện tại luyện nó hóa ra là lấy yếu bỏ mạnh, đợi đến sau này hãv nói. Đô Thiên Trảm Hồn Đoán Si Thuyết đã hợp nhất với thế giới Bàn cổ, phần sau tu luyện toàn bộ biến mất.
Bí pháp Xuất Khiếu Tông của mình thay đổi, hiện tại có thể tiếp tục chiếm cứ huyệt khiếu, ở Trúc Cơ kỳ có thể chiếm cứ một trăm lẻ tám chỗ đại huyệt.
Thế nhưng Dư Tắc Thành cũng không muốn làm như vậy, trong lòng hắn có một ý tưởng khác, đó chính là mình phải chế tạo một loại Hồn Si khác hùng mạnh hơn Tử Mặc Giao.
Sau khi Trúc Cơ Phá Diệt Cửu Thuật dần dần không còn hữu dụng giống như trước đây. Lấy Huyền Hồn Giáp mà nói, kỳ thực phòng ngự của hắn vẫn tương đối dùng tốt, thế nhưng công kích của địch nhân Trúc Cơ kỳ hùng mạnh hơn, vô luận là trực tiếp trúng chiêu, hay là đem công kích này chuyển hóa thành toàn thân đề kháng, một đòn của địch nhản thừa sức đánh nát hóa khí, cho dù hắn vận dụng Huyền Hồn Giáp tiến hành phòng ngự cũng không có ýnghĩa gì.
Công Thành Chuỳ, Phá Giáp Trùy, Khai Sơn Phủ, Tu La Trảm kia ở Luyện Khí Kỳ hoành hành không gì sánh được, thế nhưng đối mặt cường giả Trúc Cơ kỳ cũng rất khó công phá phòng ngự chân nguyên của đối phương. Bởi vì lượng chân nguyên của Trúc Cơ kỳ gấp mấy chục lần Luyện Khí Kỳ, uy lực những pháp thuật này không thay đổi thế nhưng địch nhân đã hùng mạnh hơn gấp mấy lần.
Điều này giống như người nguyên thủy cầm trong tay thạch khí mộc côn, ở thời đại nguyên thủy là vũ khí hùng mạnh nhưng tới thời đại đồ đồng so với áo giáp bằng đồng, bảo kiếm giáo dài sẽ lập tức mất đi tác dụng, đã trở thành vật vô dụng.
Khiến Dư Tắc Thành cảm giác vui mừng chính là Tiên Thiên Nhất Khí cầm Nã Thủ, Phá Thể Vô Hình Càn Khôn Chưởng, Băng Thiên Tuyết Địa của mình đều có thể tiếp tục đề thăng, tế luyện một phen sẽ sinh ra uy lực gia tăng thập bội, vẫn có thể tiếu ngạo quần hùng, lúc trước mình lựa chọn chính là vô cùng chính xác.
Đột nhiên Dư Tắc Thành bắt đầu nhớ sư phụ, không biết sư phụ lúc nào có thể trở về, mình đã Trúc Cơ rồi, là lúc nên học tập Hiên Viên kiếm thuật.
Suy nghĩ nhiều vô ích. Dư Tắc Thành mở của động phủ, chuẩn bị đến Thiên Tài Địa Bảo Các nộp lên tạp vật. Ai ngờ cửa vừa mở đã thấy sư phụ Nam Thiên Chân Nhân ở ngoài cửa mỉm cười nhìn hắn.
Nam Thiên Chân Nhân một mực đứng ngoài động phủ đợi, yên lặng đợi Dư Tắc Thành Trúc Cơ đại thành xuất quan. Nhìn thấy sư phụ, trong lòng Dư Tắc Thành đột nhiên trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trong lòng giống như có thiên ngôn vạn ngữ, thế nhưng lời lên đến miệng lại không nói được một lời.
Nam Thiên Chân Nhân hơi gật gật đầu với Dư Tắc Thành, cũng không nói chuyện, ý khen ngợi đều ở trong động tác này, sau đó ông quay đầu ly khai, ý báo Dư Tắc Thành đi theo sau. Dư Tắc Thành theo sát phía sau, hai người một trước một sau cũng không ngự kiếm, không hề nôn nóng, giống như một đôi phụ tử chậm rãi tản bộ ở trên sơn lộ này.
Lúc này khí trời tháng tư, trăm hoa đua nở, cành cây nảy lộc, cỏ xanh khắp nơi trên mặt đất, gió nhẹ miên man, bước chân chậm rãi dáng vẻ như một mảnh xuân ý dào dạt.
Đi chỉ chốc lát, đi tới chỗ trước vách núi, phía trước có thể thu hết cảnh sắc Thiên Đạo phong vào trong tầm mắt, phong cảnh tựa gấm, giống như một bức tranh sơn thủy ưu mỹ.
Nam Thiên Chân Nhân lúc này mới mở miệng nói:
- Tắc Thành, con nhìn xem.
Dư Tắc Thành giương mắt nhìn lên chỉ thấy cảnh sắc của Thiên Đạo phong đều ở trong mắt, xuân quang vô hạn, đại địa tự nhiên, vạn vật hồi phục.
Lại nhìn lên bầu trời Ngũ Lĩnh Thập Nhất phong kia tất cả thu hết trong mắt, trên Ngũ Lĩnh kiếm quang như mưa, mồi một điểm tinh quang chính là một người đang ngự kiếm phi hành, rất náo nhiệt. Thập Nhất phong lại tinh quang trơ trọi, hồi lâu cũng không thấy một điểm kiếm quang.
Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Đôi khi ta cũng không chịu nổi tịch mịch, lại đến nơi này xem sau đó lại trở về khổ tu. Sư phụ thu nhận bảy người đệ tử chúng ta, ta Ngũ Hành Linh Căn là một người không có hy vọng tu tiên nhất trong bảy người. Ta không có bất luận thiên phú gì chỉ có kiên trì, đau khổ kiên trì xuống, cho nên ta mới có thành tựu như ngày hôm nay.
- Hơn nữa ta tin tường bản thân mình, nhất định có thể đạt tới Nguyên Anh kỳ. Tắc Thành, ta đối với con ôm hy vọng lớn nhất, ta hy vọng con có thể tiếp tục trên con đường này, đi xa hơn so với ta, con có tự tin hay không? Có thể làm được hay không?
Du Tắc Thành hồi đáp:
- Con có, con có thể, con có thể làm được.
Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Tốt, ta đã chuần bị sính lễ cho Tam sư huynh con. Đã chọn ngày mùng một tháng mười năm nay, Tam sư huynh con sẽ kết hôn với Thiên Tản phong Thải Hà Tiên Tử, khi đó Đại sư huynh, Nhị sư huynh của con đều sẽ trở về chúc mừng. Đã mười năm không gặp ta rất nhớ hai người bọn chúng, lần này một nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi.
- Ở trong nửa năm này ta muốn truyền thụ cho con vô thượng kiếm thuật của Hiên Viên phái chúng ta, hy vọng con có thể dùng ba thước kiếm của mình, diệt hết địch trong thiên hạ.
Dư Tắc Thành dập đầu trên mặt đất nói:
- Xin sư phụ truyền kiếm.
Nam Thiên Chân Nhân thản nhiên nhận, nói:
- Kiếm này vừa thành, con sẽ không còn đường quay lại nữa, nếu không đắc thành sẽ bị mê muội, con có thể tưởng tượng được không?
Dư Tắc Thành thản nhiên hồi đáp:
- Dù cho vạn kiếm xuyên tâm, con cũng không hối hận!
Nam Thiên Chân Nhân gật đầu nói:
- Được, đi theo ta.
Nói xong, ngự kiếm bay lên, Dư Tắc Thành theo sau ông ngự kiếm đi theo, hai điểm kiếm quang dạo quanh Thiên Đạo phong một vòng, sau đó trong nháy mắt lại phá cấm chế đi tới thế giới hình chiếu của Thiên Đạo phong.
Nam Thiên Chân Nhân yên lặng niệm chú, đột nhiên hét lớn:
- Vạn Kiếm Các hiện, Thụ Kiếm Đường hiện.
Lập tức thế giới hình chiếu trước đây Dư Tắc Thành đã tới vô số lần đột ngột hiện lên một điện đường. Nam Thiên Chân Nhân ngự kiếm tiến vào trong đó. Dư Tắc Thành theo sát phía sau, hai người tiến vào trong điện đường kia.
Điện phủ nơi này đen kịt không gì sánh được. Nam Thiên Chân Nhân hạ kiếm quang, đứng ở trước đường. Dư Tắc Thành cũng hạ xuống, bốn phía hắc ám không nhìn thấy vật gì.
Nam Thiên Chân Nhân hướng về phía vật cung phụng trên hư không hành ba lễ, lập tức xung quanh từng ngọn pháp chúc (nến) cháy bừng lên. Sau khi những pháp chúc này đốt lên kể cả giá nến hóa thành một vòng tròn chậm rãi bay lên, đủ chín nghìn chín trăm chín mươi chín cây pháp chúc chiếu sáng đại đường này.
Trong đại đường này không có vật gì, đá lát nền phong cách cổ xưa dị thường, chỉ có chín mươi chín cây thạch trụ chọc trời chống đỡ đại đường.
Vật Nam Thiên Chân Nhân bái lạy là một kiếm ảnh, kiếm dài ba thước, giống như một thanh Thanh Đồng kiếm, không chuôi không tua, thậm chí bề ngoài giống như còn rỉ sét thế nhưng bên trong tràn ra một cỗ khí phong cách cổ xưa mênh mông cuồn cuộn.
Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Đây chính là kiếm ảnh đồ hình của Hiên Viên kiếm trong truyền thuyết, có người nói năm đó nó được Hiên Viên hoàng đế tế luyện, dựa vào kiếm này lập nên vạn thế công đức, đánh bại tám mươi mốt thiên địa dị tộc, khu trừ bọn chúng ra khỏi Thương Khung thế giới này đã xác định nhân loại chúng ta là chủ nhân của Thương Khung thế giới này.
Dư Tắc Thành nhìn thanh kiếm này cũng bắt chước theo sư phụ hành một lễ.
Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Khởi động không gian diễn võ đạo tràng.
Đột nhiên đại sảnh biến đổi, Dư Tắc Thành giống như bị kéo vào trong một chỗ kết giới nào đó, trong chớp mắt trước mắt đã biến thành một chỗ non xanh nước biếc, ở dưới chân núi có mấy gian phòng ốc, cảnh sắc hết sức nên thơ.
Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Tắc Thành, đây chính là không gian diễn võ đạo tràng của ta, từng đệ tử Hiên Viên Kiếm Phái chúng ta nhất định phải có thế giới không gian ý thức độc lập của mình, ở đây chúng ta có thể tiến hành thí luyện, luyện thạch, so kiếm, bởi vì nơi này chỉ là không gian ý thức, đối với bản thể sẽ không tạo thành bất luận thương tổn gì.
- Chỉ có ở Thụ Kiếm Đường này ta mới có thể kéo con vào trong không gian ý thức của ta, nơi này chính là chỗ ẩn cư của ta mấy năm nay.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Sư phụ người không phải nói ba năm sau mới trở về sao?
Nam Thiên Chân Nhân đáp:
- Ta biết con Trúc Cơ xung quan, cảm thấy đứng ngồi không yên cho nên ba tháng trước đã trở về rồi, sư nương con vẫn sinh hoạt ở nơi này, nàng sinh cho con một tiểu sư đệ, làm mẫu thân, rốt cuộc hoàn toàn thoát khỏi họa mê muội.
- Được rồi, không nói nhiều nữa, hiện tại ta truyền cho con vô thượng kiếm đạo của Hiên
Viên Kiếm Phái.
Nói xong lập tức trước người hai người xuất hiện vô số kiếm ảnh đồ hình, vô số người đều đang huy vũ trường kiếm, khổ luyện kiếm thuật.
Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Hiên Viên Kiếm Phái ta lấy kiếm thành danh, năm đó Vô Thượng tổ sư thụ kiếm khai tông tổ sư Thần Cưu Tử truyền Hiên Viên kiếm pháp cho ba mươi hai người, nhưng dần dần chết đi rất nhiều. Những người còn lại tài nghệ cũng tầm thường, ngoại trừ kỳ tài ngút trời như Thần Cưu Tử tổ sư, căn bản không ai có thể hoàn toàn nắm giữ.
- Thiên tư của Thần Cưu Tử tổ sư cao đến mức nào chỉ cần một chuyện là có thể nói rõ, Vô Thượng tổ sư của chúng ta sau khi nguyên thủy tổ sư Kiếm Lão Nhân phi thăng, vô ưu vô lự, sinh hoạt ở địa vực Miêu Cương, mỗi một ngày nhất định ăn mười người, thế nhưng nghĩ đến ân tình của nguyên thủy tổ sư, mỗi lần ăn thịt người đều sẽ tùy cơ lưu lại một người.
Vô Thượng tổ sư dần dần phát hiện, ăn như vậy trong một năm, có một người luôn luôn sống sót, trong một năm mỗi lần đều là người đó tùy cơ lưu lại, người này chính là Thần Cưu Tử tổ sư. Bởi vì Thần Cưu Tử dùng tâm kế hoàn toàn khám phá ra biện pháp chọn thức ăn của Vô Thượng tổ sư, cuối cùng được Vô Thượng tổ sư thưởng thức, đã ban tặng Cưu Kiếm thuật, khai sáng Hiên Viên Kiếm Phái nhất mạch chúng ta. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Nói đến đây Nam Thiên Chân Nhân dừng một chút, nhìn Dư Tắc Thành, dường như đợi Dư Tắc Thành lĩnh ngộ điều gì.
Du Tắc Thành chần chừ nói:
- Sao lại cảm giác Vô Thượng tổ sư là sủng vật của nguyên thủy tổ sư mà khai tông tổ sư là thức ăn của Vô Thượng tổ sư, không phải là Hiên Viên Hoàng đế chết đi đầu thai làm cưu hay sao? Làm sao còn ăn thịt người chứ? Vô Thượng tổ sư một ngày ăn chín người, vậy một năm ăn bao nhiêu người?
Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Năm đó Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu ăn người vô số, chính là một trong chín họa của thiên hạ khi đó, cuối cùng cũng vượt qua lôi kiếp, phi thăng tiên giới, trở thành Vô Thượng tổ sư của đệ tử phái ta, tiếp thụ muôn đời hương hỏa cung phụng, về phần giữa các tổ sư rốt cuộc là quan hệ gì con cũng có đầu óc, quan hệ trong đó con tự mình lãnh ngộ đi.
- Chuyện kể rằng Thần Cưu Tử tổ sư nhìn thấy hậu bối đệ tử của mình chết đi từng người một, trong lòng đau xót biết không ai có thể kế thừa Cưu Kiếm thuật, liền đem Cưu Kiếm thuật chia làm sáu phần, phân biệt truyền cho thập đại đệ tử mới thu, đây chính là Hiên Viên Lục Kiếm của chúng ta truyền thừa đến ngày nay.
- Lục Kiếm của phái ta là gì, Tắc Thành con nhớ không?
Dư Tắc Thành cung kính hồi đáp:
- Lục Kiếm của Hiên Viên Kiếm Phái ta là Kiếm Phi Dực, Kiếm Tinh Vũ, Kiếm Tiêu Diêu. Kiếm Tâm Tuệ, Kiếm Ngưng Lão, Kiếm Quang Ngục.
- Kiếm Phi Dực diễn sinh ra Lục Dực Tam Sí chín loại Tiên kiếm thuật, hóa sinh mười ba loại Phi kiếm thuật phụ thuộc, dẫn sinh hai mươi hai loại Thiên kiếm thuật biến dị.
Nam Thiên Chân Nhân gật đầu nói:
Kiếm Phi Dực là lấy phần cánh của Cưu Kiếm thuật lập kiếm, Kiếm Tinh Vũ là lấy phần lông vũ của Cưu Kiếm thuật lập kiếm, Kiếm Tâm Tuệ là lấy phần mỏ của Cưu Kiếm thuật lập kiếm, Kiếm Ngưng Lão là lấy lợi trảo sắc bén của Cưu Kiếm thuật lập kiếm. Kiếm Tiêu Diêu lại lấy thần thông Đoạt Hồn Hóa Linh của Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu lập kiếm, Kiếm Quang Ngục chính là thần thông Quang Minh Hủ của Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu lập kiếm.
- Đệ tử phái ta chỉ cần học được Lục Kiếm này, nắm giữ sáu yếu quyết Dực, Vũ, Tuệ, Trảo, Hồn, Quang, đồng thời ngự sử sáu thanh phi kiếm thì sẽ được Cưu Kiếm thuật nguyên gốc, hóa thân thành kiếm cưu, hoành hành thiên hạ.
- Hơn nữa sau khi con một kiếm ẩn chứa sáu ý, thông suốt Lục Kiếm, hóa sinh thành kiếm cưu thì có thể cưu sinh thiên noãn, đạt được kiếm noãn đặc biệt thuộc về chính mình, cuối cùng thai nghén ra kiếm thuật thuộc về chính mình, có được thiên địa pháp tắc do tổ sư để lại, ngày trứng nở chính là lúc phi thăng.
Nói xong những lời này Nam Thiên Chân Nhân dừng lại nhìn Dư Tắc Thành, dường như để Dư Tắc Thành trình bày môt chút lý giải của mình.
Dư Tắc Thành hồi đáp:
- Nói cách khác, sau khi con Trúc Cơ tu luyện thành thục nắm giữ Lục Kiếm, hiểu được sáu yếu quyết Dực, Vũ, Tuệ, Trảo, Hồn, Quang này thì có thể hoàn nguyên Cưu Kiếm thuật, hóa thân thành kiếm cưu sau đó còn có thể kiếm cưu sinh nhất noãn. Kỳ thực chính là lý giải của con đối với kiếm thuật, nếu như ngộ ra thiên địa pháp tắc, con đã có thể trực tiếp phi thăng.
Nam Thiên Chân Nhân gật đầu nói:
- Đúng vậy, đạo lý là đạo lý như thế, thế nhưng trên đời sợ nhất hai chữ "Thế nhưng" này, trước thời Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương, khi đó còn gọi Huyền Nguyên Phái đều là tu luyện như thế, cần lĩnh ngộ như vậy mới có thể đề thăng tu vi, từ Trúc Cơ đến Kim Đan, từ Kim Đan tới Nguyên Anh.
- Thế nhưng nói dễ vậy sao. Lục Kiếm này nếu không có tài năng ngút trời, không nói Lục Kiếm, dù là một kiếm cũng không có khả năng lĩnh ngộ. Vì vậy Huyền Nguyên Phái ngày càng suy bại cuối cùng động phủ Lục Lĩnh cũng bị người phá hủy một lĩnh.
- Trung Hung Tổ Sư Vương Âm Dương nhập giáo, sửa chữa thay đổi kiếm thuật, trùng hưng phái ta, mới có Hiên Viên Kiếm Phái chúng ta hiện tại. Từ đó về sau kiếm phái ta đề thăng cảnh giới và tu vi kiếm thuật tách rời nhau, đề thăng tu vi cảnh giới, từ Trúc Cơ đến Kim Đan, từ Kim Đan đến Nguyên Anh là một hệ thống tu luyện, chính là Tứ Khí.
Sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành lập tức hồi đáp:
- Tứ Khí là Tử Phủ Kim Đan khí, Tạo Hóa Quy Nguyên khí, Nạp Hải Thôn Thiên khí, Kiếm Tâm Thông Huyền khí chính là pháp thuật của nhất mạch chưởng môn mới có thể tu luyện.
Nam Thiên Chân Nhân lại gật đầu tiếp tục nói:
- Lời ta nói qua, con quả nhiên dụng tâm nghe nhớ kỹ. Tử Phủ Kim Đan khí khiến chúng ta có thể Trúc Cơ thăng Kim Đan. Tạo Hóa Quy Nguyên khí khiến chúng ta Kim Đan hóa Nguyên Anh.
- Mà Nạp Hải Thôn Thiên khí lại là thuật cơ sở của Lục Kiếm, chỉ có tu luyện nó mới có thể chuyển hóa nguyên lực pháp quyết của Lục Kiếm, khiến chúng không xung đột chút nào, sáu lực hợp nhất. Kỳ thực cũng chỉ có tam khí, tam khí này mặc dù cũng có vô số pháp môn chiến đấu thế nhưng đối với chúng ta không có ý nghĩa, tu luyện hay không không quan
trọng
- Đối với chúng ta mà nói ngự kiếm chiến đấu đánh chết cường địch, bách chiến bất bại, ngộ được thiên đạo vẫn phải dựa vào Lục Kiếm.
- Tứ Khí Lục Kiếm này, một làm cơ sở, một làm nòng cốt thế nhưng chân chính khiến phái ta hung thịnh như vậy chính là Tam Quyết kia, chỉ có tinh thông Tam Quyết mới có thể sử dụng Lục Kiếm, luyện tập Tứ Khí, mới là đệ tử Hiên Viên Kiếm Phái ta.
Nam Thiên Chân Nhân dừng lại một chút, nhìn thoáng qua Dư Tắc Thành, thấy hắn tập trung tinh thần lắng nghe, lúc này mới nói:
- Tam Quyết này phân biệt là Linh Cưu Dẫn Sinh quyết, Xá Sinh Thủ Đấu quyết, Tam Tâm Nhị Ý quyết.
- Tam Tâm Nhị Ý quyết tu luyện pháp quyết này mới có thể làm cho chúng ta đồng thời sử dụng nhiều loại kiếm thuật pháp thuật như vậy mới có thể làm chủ được Lục Kiếm. Lục Kiếm hợp nhất.
- Linh Cưu Dẫn Sinh quyết vốn gọi là Ẩm Chậm Chỉ Khát, về sau được Trung Hưng Tổ Sư sửa chữa. Sử dụng pháp quyết này giống như uống rượu độc giải khát, không ngừng thôi động pháp quyết này sẽ có thể kích hoạt bản nguyên của bản thân, lấy ra khả năng tương lai thu được lực lượng vô thượng, đây chính là huyền bí của Hiên Viên Kiếm Phái chúng ta có thể Trúc Cơ thắng Kim Đan, Kim Đan đấu Nguyên Anh.
Nó khác với Cuồng Bạo thuật, nó lấy ra khả năng của tương lai và bổn nguyên, thế nhưng điều này tổn thương vô hạn thân thể và nguyên thần, uống rượu độc giải khát cuối cùng vẫn phải chết.
- Cho nên phải cần Xá Sinh Thủ Đấu quyết tiến hành tẩm bổ, pháp quyết này vốn gọi là Đoạt Nguyên Trừu Thần quyết, về sau được Trung Hưng Tổ Sư sửa chữa. Pháp quyết này là pháp quyết quan trọng nhất của Hiên Viên Kiếm Phái ta, sau khi sử dụng Linh Cưu Dẫn Sinh quyết tiêu hao bổn nguyên, thu được lực lượng hùng mạnh, sẽ lập tức tìm kiếm cường địch, sử dụng pháp quyết này coi đối phương là mục tiêu nhất định phải giết của mình.
- Nếu như đánh chết cường địch., có thể dựa vào pháp quyết này hấp thu bổn nguyên và nguyên thần của cường địch vào trong cơ thể mình bổ sung thiếu sót của Linh Cưu Dẫn Sinh quyết, làm cho bổn nguyên thân thể của con càng thêm hùng mạnh vô hạn. Phương pháp hấp thu lực lượng tương lai giết địch đoạt nguyên này mới là áo nghĩa chân chính của Hiên Viên Kiếm Phái ta.
- Cho nên đệ tử phái ta người người hiếu chiến, bách chiến bách thắng, bởi vì nếu con không chiến sẽ không có lực lượng hùng mạnh, không thắng con sẽ vì tiêu hao bổn nguyên hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho nên Tu Tiên Giới đều gọi Hiên Viên Kiếm Phái ta là Đấu Hồn Cưu, Kiếm Phong Tử.