TIÊN NGẠO

Ăn được thì cứ việc ăn, bọn họ cũng không để ý quá nhiều. Sau khi ăn xong, Dư Tắc Thành bèn đưa mắt nhìn tới nồi đầu heo đầu hổ cũng các loại thịt vụn, lúc này chúng đã được nấu chín nhừ.

Dư Tắc Thành lấy tay chộp một cái, lập tức tất cả thịt trong nồi bị một trảo của hắn nhấc ra ngoài, sau đó Dư Tắc Thành lấy hết tất cả xương ra, nêm nếm gia vị cho vừa miệng. Hắn lại lấy ra một mảnh vải gói tất cả lại, đi đến bên một tảng đá núi cao bằng đầu người, vung tay chém tảng đá thành hai nửa, giống như một bình đài. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Dư Tắc Thành đặt gói thịt kia lên mặt phẳng vừa tạo ra, lấy một tảng đá lớn đè lên trên, bố trí một pháp thuật bảo vệ. Đến sáng hôm sau, mỡ trong thịt sẽ bị ép ra ngoài, chỉ còn lại bánh thịt đơn thuần, ăn rất ngon. Món này gọi là Hạch Đào Nhục, là một món ngon ở quê nhà Dư Tắc Thành.

Xử lý xong, mọi người bắt đầu nghỉ ngơi, theo như tốc độ hiện tại, chỉ cần bốn năm ngày nữa là có thể trở về Hiên Viên kiếm phái.

Một đêm như vậy trôi qua, sáng hôm sau mặt trời vừa lên, mọi người thức dậy chuẩn bị rời khỏi. Hiện tại Thành Lam đã làm quen với hai tỷ muội song sinh kia, ba người nói chuyện với nhau vô cũng vui vẻ, tâm đầu ý hợp, thỉnh thoảng lại phát ra một tràng cười.

Lần này tới phiên Cốt Luân Tề Văn điều khiến phi xa, mọi người cũng lên Ô Giao Bích Hải Chu nhanh chóng phi hành, bay về phương xa. Rừng núi nhanh chóng lui về phía sau bọn họ, rất nhanh đã bay được ba ngàn dặm. phi xa đáp xuống, chuẩn bị đổi phiên.

Sau khi đáp xuống, đột nhiên Cốt Luân Tề Văn hỏi:

- Dư thúc, hôm qua làm Hạch Đào Nhục, trước khi đi có nhớ mang theo hay không?

Dư Tắc Thành vỗ đùi đánh đét:

- Trời ơi, ta quên mất, vẫn còn để ở chỗ cũ, bây giờ đã bay ra ba ngàn dặm...

Cốt Luân Tề Văn than dài một tiếng, đột ngột trên người y bắn ra vô số hào quang, sáu mươi sáu thanh phi xoa bắn nhanh ra bốn phía. Lập tức cây cối xung quanh bị một đòn này của Cốt Luân Tề Văn đánh nát.

Nháy mắt Dư Tắc Thành và Thành Lam đã ngự kiếm bay lên, bày ra thế trận chiến đấu hình chữ Phẩm, bảo vệ ba thiếu nữ vào trong. Bọn họ cũng không hỏi Cốt Luân Tề Văn nguyên nhân vì sao, bọn họ tin tưởng vào chiến hữu của mình.

Cốt Luân Tề Văn nói:

- Trên đường đi trong phi xa, tiểu điệt vẫn ngửi thấy mùi của Hạch Đào Nhục này. Xuống khỏi phi xa, vẫn ngửi thấy mùi thơm ấy, không thay đổi chút nào. Nói cách khác, từ sáng tới giờ chúng ta không đi tới được chút nào, mà vẫn còn ờ nguyên chỗ cũ!

Cốt Luân Tề Văn vừa dứt lời, lập tức cây cối đá núi ngoài trăm thước bị vỡ nát hóa thành màn sương đen. Một cơn trốt xoáy sương mù đen kịt xuất hiện ngoài trăm thước, bao vây lấy bọn Dư Tắc Thành, dường như bọn họ lạc vào màn sương thường thấy trong núi rừng khi chiều xuống. Thật ra từ sáng tới giờ phi xa bọn họ chỉ bay vòng tròn trong cơn trốt xoáy sương mù kia, hoàn toàn bị mê hoặc.

Mà cách bọn họ chừng trăm thước chính là vị trí mà bọn họ đã ngủ lại đêm qua, cách đó không xa vẫn còn Hạch Đào Nhục mà Dư Tắc Thành chế tạo, được ép dưới tảng đá hệt như tối qua, không hề thay đổi.

Ngoài trăm thước âm u không ánh sáng, vây quanh sáu người là cơn trốt xoáy sương mù đen kịt, toát ra quỷ khí vô tận hết sức rợn người. Pháp thuật như vậy chắc chắn tu sĩ Trúc Cơ không thể nào thao túng, người làm ra chuyện này tối thiểu phải có tu vi Kim Đan mới có thể khống chế pháp thuật hùng mạnh như vậy được.

Tu sĩ Trúc Cơ và tu sĩ Kim Đan có chênh lệch với nhau rất lớn. Nếu như ba người Dư Tắc Thành đạt tới cảnh giới Linh Tịch, kiếm thuật tinh thông như bọn Dạ Hàn Nhất Trúc, như vậy còn có thể đánh được một trận. Nhưng hiện tại ba người chỉ mới đạt tới cảnh giới Tố Thể trung cấp, chênh lệch quá lớn.

Dư Tắc Thành quát lớn:

- Xin hỏi tiền bối, vì sao ngăn đường chúng ta, xin hỏi có gì chỉ giáo?

Trong màn sương đen bất chợt xuất hiện một gương mặt to chừng hai trượng, mặt mày xanh lè hung tợn, nhe răng trắng ởn, hai mắt đỏ ngầu, trên đầu có một cặp sừng quỷ, nhìn qua biết ngay là một gương mặt quỷ kinh khủng. Giọng y âm trầm lạnh lẽo, chẳng khác quỷ khóc lang gào:

- Các ngươi... các ngươi... tàn sát tộc nhân ta trong lãnh địa của ta, ta muốn báo thù cho bọn họ...

Thì ra nơi đây là lãnh địa của Quỷ vương, bọn Dư Tắc Thành xâm nhập nơi này nên đã đắc tội với y. Dư Tắc Thành bèn ôm quyền nói:

- Tại hạ Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành, xin nhận lỗi với tiền bối tại đây. Xin hỏi có cách nào chuộc lỗi chăng?

Gương mặt quỷ rống to:

- Dùng linh dược, đưa ra tất cả linh dược tốt nhất của các ngươi bồi thường cho ta!

Đột nhiên A Ni Na phía sau lên tiếng nói:

- Y đang lừa gạt, ta có thể nghe ra trong giọng nói y đầy vẻ dối trá, y đang gạt chúng ta....

Bất chợt Dư Tắc Thành nhớ tới chuyện gì, quỷ khí của gương mặt quỷ này rất giống với quỷ khí trên đầu ba người bọn A Ni Na. Lập tức hắn sử một chiêu Kinh Thần Thứ đâm vào ba nàng, chỉ nghe ba nàng thét lên một tiếng đau đớn.

Nháy mắt trên thân thể ba nàng dâng lên một làn khói nhẹ, khói này biến thành mặt quỷ, thét lên một tiếng chói tai, sau đó biến mất. Mặt quỷ này giống hệt như gương mặt quỷ khổng lồ kia, bọn chúng ắt hẳn có cùng nguồn gốc.

Lập tức Dư Tắc Thành bừng tỉnh ngộ, lên tiếng nói:

- Thì ra là tiền bối Hà Gian phái, chẳng trách giả thần giả quỷ như vậy, thì ra là muốn lừa chúng ta lấy lại Xích Diệu Tử Hà đan, thật sự là làm nhục uy danh Hà Gian phái.

Gương mặt quỷ kia lập tức biến sắc, sau đó hoàn toàn biến mất, bên trong màn sương đen xuất hiện một người thân khoác hồng bào, không thể thấy rõ gương mặt:

- Uy danh Hà Gian phái ư... Hừ, Hà Gian phái đã hoàn toàn tiêu vong chỉ vì mấy tên tiểu quỷ các ngươi, ngoại trừ ta ra, không còn ai khác. Ta tìm các ngươi đã hơn một năm qua, mãi tới ba tháng trước mới tìm được manh mối trên ba nữ hài tử này. Ta đã hạ quỷ ký trên người các nàng, chỉ cần các ngươi xuất hiện, ta sẽ lập tức cảm ứng được.

- Giao Xích Diệu Từ Hà đan ra đây, ta sẽ chỉ luyện các ngươi thành quỷ tướng, sẽ không cần nuốt hay hành hạ các ngươi.

Không ngờ Hà Gian phái đã hoàn toàn bị diệt, lập tức ba người Dư Tắc Thành liếc nhìn nhau. Dư Tắc Thành bèn nói:

- Tiền bối, Hà Gian phái tốt xấu gì cũng là một môn phái trong ba ngàn tà đạo, nói tiêu vong là tiêu vong hay sao, chuyện này có liên quan gì tới chúng ta?

Người nọ lơ lửng trên cao trăm trượng, chậm rãi nói:

- Lần trước đám khốn Hắc Vu tông kia ép bức luyện chế Xích Diệu Tử Hà đan, ta thật sự không đành lòng nhìn sinh linh đồ than, bèn lấy cớ gây sự cãi nhau, trở nên bất hòa với chúng, rời khỏi nơi đó. Kết quả bị ba tên tiểu bối các ngươi thừa cơ giết đệ tử ta, đoạt lấy thần đan, hoàn toàn đắc tội với Hắc Vu tông..

Thì ra đây là tên Kim Đan Chân Nhân phụ trách luyện chế Xích Diệu Tử Hà đan khi trước, tới đây muốn trả thù.

Dư Tắc Thành quát lớn:

- Ngươi đã sợ Hắc Vu tông, lại không sợ đắc tội Hiên Viên kiếm phái ta sao?

Người nọ cười ha hả:

- Hắc Vu tông là cái thá gì, Hiên Viên kiếm phái thì đã sao, hiện tại ta không sợ gì cả.

Dứt lời. y bất chợt để lộ mặt mũi ra, vừa rồi hoàn toàn là mặt quỷ, mặt mày hung tợn, hai mắt đỏ ngầu. Hiện tại mọi người nhìn thấy rõ ràng, ai nấy giật mình kinh hãi, người này không còn là người nữa, thân thể y đã hóa thành ác quỷ. Tuy rằng pháp thuật của Hà Gian phái có liên quan với quỷ thuật, hơn nữa mỗi đệ tử đều có bản mệnh thần quỷ của mình, nhưng đệ tử ắt phải tu thân người, chuyển hóa qua lại giữa người và quỷ mới có thể sử dụng được các loại pháp thuật của Hà Gian phái.

Phương pháp tu luyện của tên này chính là bí thuật đáng sợ nhất của Hà Gian phái, luyện thân thể người sống thành quỷ thể, cuối cũng trở thành nửa người nửa quỷ, hoàn toàn mê đắm trong đó, ngày ngày chịu đựng nỗi khổ do quỷ và người tranh chấp xâu xé trong cơ thể.

Dư Tắc Thành bèn nói:

- Hà Gian phái điên rồi sao, vì muốn dẹp yên lửa giận của Hắc Vu tông mà luyện chế Kim Đan Chân Nhân thành quỷ, một lần hy sinh vài Kim Đan Chân Nhân, quả thật là tự chịu diệt vong.

Người nọ đáp:

- Chuyện này hoàn toàn là do ta tự nguyện, đây là bí pháp mới cải tiến của phái ta, có thể khiến cho ta có được quỷ lực vô cùng. Đây cũng là vì chuyện bảo vệ truyền thừa, hết thảy là do ta tự nguyện, nhưng cuối cũng vẫn không thể nào làm được, chỉ còn thiếu một chút nữa, Quỷ Thể Hóa Anh Đan do tông môn chúng ta khổ tâm nghiên cứu sẽ thành công.

- Chỉ cần nghiên cứu Quỷ Thế Hóa Anh Đan này thành công, Hà Gian phái chúng ta sẽ sinh ra vài Nguyên Anh Chân Quân, thăng tiến thượng môn cũng không thành vấn đề. Nhưng vẫn còn thiếu một chút... ta hận... ta hận...

Dư Tắc Thành nói:

- Ở đại lục Nguyên châu này, ngươi thăng tiến Nguyên Anh Chân Quân thì có ích lợi gì. Đại lục này phủ đầy độc dược của vẫn Sinh tông, chỉ cần đạt tới Nguyên Anh Chân Quân sẽ bị độc dược này gây thương tích. Cho dù là đạt tới Phân Thần kỳ, cũng không dám dừng lại trên đại lục này. Cho nên dù ngươi có luyện thành Nguyên Anh, cũng sẽ trở thành tàn phế, chẳng những không có lợi mà còn có hại.

Dư Tắc Thành nói xong những lời này, lập tức tên ác quỷ Kim Đan Chân Nhân kia sững sờ ngây người ra tại chỗ, khoảng mười mấy lần hô hấp cũng không nhúc nhích. Sau đó y chợt hỏi lại:

- Ngươi nói cái gì, chỉ cần luyện thành Nguyên Anh ở đại lục Nguyên châu, sẽ bị đánh mất thần thức hay sao?

Dư Tắc Thành đáp:

- Đúng vậy, ai cũng biết ngàn năm trước đây, vẫn Sinh tông tiền bối Chu Câu Tử cảnh giới Phân Thần đại chiến cũng Vĩnh Sinh Chân Nhân chưởng môn Vô Thượng Cảm ứng tông. Chu Câu Tử bày độc dược, chỉ cần là người tu tiên đạt tới cảnh giới Nguyên Anh sẽ trúng độc, thần thức hao tổn. Lúc ấy Vĩnh Sinh Chân Nhân đã trúng độc, ngay cả hồ cầm tùy thân cũng đánh mất.

- Cố Lĩnh Thận thành là từ đâu tới? Nó vốn là sủng vật của Chu Câu Tử, cho nên đại lục Nguyên châu này tuyệt đối không có Nguyên Anh Chân Quân.

Nghe Dư Tắc Thành nói xong, vẻ mặt ác quỷ Kim Đan Chân Nhân kia trở nên nửa vui nửa buồn, như khóc như cười, hoàn toàn không thể biết rõ. Cuối cũng y ngửa mặt nhìn trời gầm lên một tiếng, phi điểu trong phạm vi trăm dặm nghe quỷ âm này lập tức rớt xuống đất mà chết.

Mặt ác quỷ kia rơi hai hàng huyết lệ, chậm rãi nói:

- Thì ra Hà Gian phái ta diệt vong là vì như thế, thì ra từ sáu trăm năm trước, chúng ta đã thành công. Cái gọi là tổn thương thần thức không phải là vấn đề do chúng ta luyện chế Quỷ Thể Hóa Anh Đan mà do vấn đề của đại lục. Chẳng lẽ những trung môn ngàn năm trước đều rời khỏi nơi này?

- Chẳng trách tên đệ tử Vô Thượng Cảm ứng tông kia muốn cướp đi Quỷ Thể Hóa Anh Đan của chúng ta, Hắc Vu tông và Bạch Vù tông lập tức trở mặt đánh nhau. Thế nhưng hai tông bọn chúng chưa chết người nào, Hà Gian phái chúng ta ngoại trừ ta đi tìm kiếm đám tội nhân các ngươi, những đệ tử khác đều bị đại chiến ảnh hưởng, toàn bộ tử vong.

- Thì ra hai tông bọn chúng cũng phát hiện ra bí mật của Quỷ Thể Hóa Anh Đan, mượn trận chiến này để xóa tên Hà Gian phái chúng ta. Hỡi liệt tổ liệt tông, ta hận... ta hận... ta hận...

- Để ta bắt các ngươi làm vài món nhắm rượu trước, sau đó ta sẽ biến cả đại lục Nguyên châu này thành quỷ vực, xây dựng lại một mình Hà Gian phái ta. Bạch Vũ tông, Hắc Vu tông, Vô Thượng Cảm ứng tông, tương lai ta sẽ bắt các ngươi đền nợ máu!

Dứt lời y ra sức lắc mạnh một cái, lập tức toàn thân hóa thành một luồng quỷ phong. Luồng quỷ phong này bắt đầu quét ngang thiên địa,cuốn cả sáu người Dư Tắc Thành vào trong.

Ba người Dư Tắc Thành lập tức điều khiển phi kiếm hóa thành kiếm quang, hình thành một đạo phòng ngự bảo vệ mình bên trong. Đồng thời bọn họ không ngừng xuất ra Kinh Thần Thứ đâm vào trong luồng quỷ phong kia. Lập tức bên trong quỷ phong bạch quang chớp lóe, đây là phản ứng pháp lực Kinh Thần Thứ của bọn Dư Tắc Thành.

Quỷ âm kia lại vang lên:

- Đau quá, thật là đau, giống như có vạn kim xuyên tim vô cùng vô tận. Nhưng so với nỗi đau mà ta phải chịu khi luyện thể hóa quỷ chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Chờ ta biến các ngươi thành quỷ tướng của ta, ta sẽ làm cho các ngươi đau như vậy, vĩnh viễn!

Người này có tu vi Kim Đan, giữa Kim Đan và Trúc Cơ chênh lệch quá xa, hơn nữa còn là nửa người nửa quỷ, Kinh Thần Thứ này đối với y chỉ như kim chích mà thôi, không thể nào đâm chết y được. Ba người Dư Tắc Thành không hề có lực trả đòn, chỉ đành điều khiến kiếm quang cố gắng phòng ngự.

Ban đầu kiếm quang hộ thể của bọn họ có thể hoạt động trong phạm vi mười trượng, dần dần thu nhỏ lại còn tám trượng, sáu trượng, ba trượng, cuối cũng chỉ còn một trượng.

Sáu người dựa sát vào nhau, Dư Tắc Thành thở ra một hơi dài, sau đó mới nói:

- Ta muốn phóng thần lôi ra, các người hãy nắm chắc lấy ta. Sau khi ta phóng thần lôi xong, Thành Lam đệ phụ trách phòng ngự, Tề Văn. ngươi lập tức đào động dưới đất. Khoảng cách quá gần, chỉ có thể trông vào mệnh trời.

Dứt lời, hắn bèn lấy viên Dần Thủy Thất Sát Âm Lôi ra, lặng lẽ niệm lôi quyết, sau đó bất chợt chỉ tay lên trời, quát lớn:

- Chưởng sinh chỉ linh, giục hồn thần lôi, Dần Thủy Âm Lôi, sắc độ thân hình, tà tinh trảm, cấp cấp giáng sinh, cấp cấp như luật lệnh!

Lập tức viên Dần Thủy Thất Sát Âm Lôi trong tay Dư Tắc Thành chậm rãi triển khai, hình xoắn ốc kỳ dị trên âm lôi bắt đầu phân tán, giống như một đám tia chớp chậm rãi phóng ra. Lôi quang mỏng manh như sợi tơ, một sợi trong đó dần dần thấm vào cơ thể Dư Tắc Thành, sau đó từ cơ thể hắn lan tràn sang năm người còn lại, hình thành một màn bảo vệ mỏng manh.

Sau đó thần lôi bay thẳng lên không, bay về phía quỷ phong vô tận, nháy mất xuyên qua quỷ phong, treo lơ lửng giữa không trung.

Sau đó có một tia chớp lóe lên, trong phạm vi hai mươi dặm, tất cả vạn vật ngưng kết dưới tia chớp kia, quỷ phong dường như cũng bị tia chớp này ngưng kết. Dần dần trong Dần Thủy Thất Sát Âm Lôi giữa không trung, tinh hoa Dần Thủy bắt đầu khởi động, lập tức xuất ra những sợi tơ Dần Thủy Thất Sát mỏng manh.

Âm lôi này không lộ ra vẻ cương mành bá đạo như các loại lôi pháp khác. Nó chỉ âm thầm lặng lẽ, nhưng có được đặc tính ăn mòn vạn vật kéo dài không dứt của tinh hoa Dần Thủy. Thất Sát hợp nhất, vạn vật tan biến. Chỉ thấy trên không bạch quang chợt lóe, trong phạm vi hai mươi dặm ngoại trừ bọn sáu người Dư Tắc Thành được tia lôi quang kia chia ra bảo vệ, tất cả vạn vật dưới bạch quang này hóa thành tro bụi. Tên ác quỷ Kim Đan Chân Nhân mạnh mẽ vô cùng, làm dấy lên quỷ phong vô tận kia, không chịu nổi bạch quang của âm lôi ăn mòn, nháy mất cũng hóa thành tro bụi.

Giây lát sau bạch quang tiêu tan. Dư Tắc Thành nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ chỗ sáu người mình đang đứng, mặt đất, cây cối, sông ngòi, núi non trong phạm vi vạn thước xung quanh chỉ còn lại một mảnh đất vô cũng trống trải bằng phẳng, không còn thứ gì khác tồn tại. Đây là uy lực của Dần Thủy Thất Sát Âm Lôi.

Không ngờ uy lực của quả thần lôi này lại kinh khủng như vậy, trong vòng vạn thước không còn tấc có, ngoại trừ bọn sáu người Dư Tắc Thành ra không còn vật gì khác. Tên Kim Đan Chân Nhân của Hà Gian phái kia trúng lôi quang này đã hoàn toàn biến mất.

Dư Tắc Thành nhìn hết thảy cảnh tượng trước mặt, chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, ý nghĩ trước kia của mình quả thật hết sức ngây thơ, vốn tưởng rằng sau khi phóng thần lôi xong, bỏ chạy càng xa càng an toàn. Hiện tại phóng xong quả thần lôi này mới biết mình đã sai lầm, nếu người phóng thần lôi cũng tan thành tro bụi, vậy còn luyện chế thần lôi để làm chi, cho nên người luyện thần lôi cũng đã nghĩ ra biện pháp giải quyết.

Đây bất quá mới là uy lực của thần lôi cao cấp, vậy nếu phóng xuất ra viên thần lôi nghịch thiên Càn Thiên Âm Dương Diệt Quang Thiên Kiếp Lôi của mình, không biết sẽ có uy lực thế nào... Có lẽ vạn vật trong phạm vi trăm dặm thật sự quay về Hỗn Độn! Sau khi trở về mình sẽ chuyên môn tu luyện lôi pháp này, dành hết thời gian cho nó. Tối thiếu cũng phải tế luyện cho được Tiễn Hồng Thất Thải Ngũ Nhạc Tử Tiêu Lôi kia, mình vẫn có cảm giác lôi này chắc chắn sẽ không vô đụng như trong lời đồn.

Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang suy nghĩ miên man, sau lưng chợt vang lên một tiếng thét kinh hãi:

- Na tỷ, Na tỷ, tỷ làm sao vậy, đừng làm chúng ta lo sợ...

Tiếng kêu thét lo lắng vang lên, Dư Tắc Thành bèn quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy lúc này A Ni Na đã rơi vào trạng thái hôn mê bất tinh. Có lẽ là bị dư chắn của quả thần lôi vừa rồi gây thương tích... Dư Tắc Thành thầm nghĩ vậy.

Lúc này Cốt Luân Tề Văn bên cạnh chợt hỏi:

- Nàng có sao không... đây dường như là thương tổn do bị thần thức tấn công.

Thần thức tấn công ư? Bất chợt Dư Tắc Thành nhớ lại, thần thức của A Ni Na vượt xa người thường, nhất định cũng vì vậy mà nàng đã bị thương tốn.

Bất quá chuyện quan trọng bây giờ là không thể dừng lại. Động tĩnh vừa rồi lớn như vậy, nhất định sẽ khiến cho các môn phái tu tiên khác chú ý, hiện tại phải khẩn trương rời khỏi nơi đây. Dư Tắc Thành lập tức lấy Ô Giao Bích Hải Chu ra:

- Tất cả lên xe trước đã, rời khỏi nơi này rồi hãy nói.

Mọi người lập tức lên xe, Dư Tắc Thành điều khiển phi xa bay lên ngay tức khắc, bay về một phía Nguyên châu.

Phi xa bay ra không tới năm trăm dặm, mọi người có thể nhìn thấy đạo đạo hào quang ngự kiếm, không ít người tu tiên muốn chạy tới chỗ thần lôi phát nổ, để xem rốt cục là có chuyện gì.

Dư Tắc Thành thở phào một cái, dọc trên đường đi thật sự xảy ra quá nhiều chuyện... Lúc này A Ni Na đang dần dần tỉnh lại, phát ra tiếng rên ri khe khè. Đôi tỷ muội song sinh bên cạnh đang cho nàng uống nước, dần đần nàng bắt đầu hổi phục.

A Ni Na ôm đầu kêu:

- Đau quá... đau quá... ta đang ở đâu vậy?

Đôi tỷ muội song sinh đáp:

- Na tỷ, hiện tại chúng ta đang ở trên phi xa, tỷ có sao không?

A Ni Na đáp:

- Trong lúc tiếng nổ hủy diệt kia phát ra, tên ác quỷ kia nhào vào người ta muốn đoạt lấy cơ thể của ta tìm cách sống sót.

- Nhưng y đã thất bại, rốt cục hoàn toàn tiêu vong. Bất quá ký ức khi còn sống của y đã hoàn toàn lưu lại trong đầu ta, cho nên ta mới hôn mê.

Vừa nghe vậy ai nấy giật mình kinh hãi, Dư Tắc Thành lập tức xoay người đánh một đạo Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật lên người A Ni Na. Đối với kiểu đoạt xá như vậy, Dư Tắc Thành hiểu rất rõ ràng, hắn phải kiểm tra xem A Ni Na hiện tại có còn là A Ni Na trước kia không.

Bình luận

Truyện đang đọc