TIÊN NGẠO

Bức họa trên bia mộ trông vô cùng sống động, tình cảm trong mắt chẳng khác gì người thật, dường như muốn nói với Dư Tắc Thành, đệ tới rồi ư...

Nhìn thấy mộ bia, nháy mắt tia ảo tưởng cuối cùng của Dư Tắc Thành tiêu tan thành mây khói, một tia hy vọng mong manh đã hoàn toàn tan biến. Vị Nhược Đồng sư tỷ dịu dàng, vào giờ phút sau cùng đã nói mình không được quên nàng, lúc này đã hoàn toàn hương tiêu ngọc nát, hoàn toàn chết đi, không biết đến khi nào gặp lại.

Lập tức Dư Tắc Thành rơi nước mắt, hắn không cầm lòng được nữa, không tự chủ được, hết thảy không cần nói gì, chỉ có thể rơi lệ tiếc thương.

Dư Tắc Thành cứ đứng ngây người ra nơi đó khoảng một canh giờ, lúc ấy mới tỉnh táo lại, bước tới cúng bái Nhược Đồng. Lúc này vị lão nhân lưng gù lại xuất hiện, đưa cho hắn một tập giấy vàng:

- Đốt chút giấy vàng đi, tuy rằng không có ý nghĩa gì nhiều, nhưng cùng là tưởng niệm. Tuy rằng hài tử này bị Ngũ hỏa thiêu thân, nhưng tàn hồn đã lưu lại một, hai phần, hiện tại tám phần đã vào Lục Đạo Luân Hồi, tương lai có thể có ngày gặp mặt. Bất quá lúc ấy nàng đã không còn là Nhược Đồng, Nhược Đồng hiện tại đã biến mất vĩnh viễn, không bao giờ trở lại.

Dư Tắc Thành nhận lấy tập giấy vàng, nói:

- Cảm tạ tiền bối, thì ra Nhược Đồng sư tỷ vẫn còn một tia tàn hồn, hay quá, vãn bối phải tìm nàng cho bằng được, đưa nàng trở lại Hiên Viên kiếm phái tu hành.

Lão nhân nói:

- Chuyện này phải trông vào duyên phận của hai người các ngươi. Biển người mờ mịt biết tìm đâu... khó, thật sự là rất khó...

Lão nhân xoay người rời khỏi, Dư Tắc Thành đốt giấy vàng, ngơ ngẩn nhìn bia mộ, thầm thề nhất định phải tìm cho bằng được Nhược Đồng, tuyệt đối không để cho nàng từ nay về sau phải trầm luân vĩnh viễn.

Từng tấm giấy vàng bốc cháy, Dư Tắc Thành nhớ lại chuyện xưa, từng cảnh tượng đã xảy ra trong quá khứ hiện rõ ràng trước mắt, hết thảy khó có thế nào quên.

Dư Tắc Thành nói:

- Sư tỷ, đệ sẽ tìm được tỷ, sau này đệ sẽ về đây thăm tỷ, đệ sẽ vĩnh viễn không quên tỷ.

Dứt lời Dư Tắc Thành đứng lên, chuẩn bị rời khỏi nơi này. Hắn nhìn thoáng qua phần mộ trước mắt, lại nhìn từng hàng bia mộ kéo dài. Mình phải cố gắng nhiều hơn, nếu không có ngày mình cũng sẽ tới đây nằm, chờ người khác tới đốt cho nén hương và vài tấm giấy vàng. Không, tuyệt đối sẽ không như vậy!

Dư Tắc Thành xoay người rời khỏi, đi ra vài bước. Cách đó sáu, bảy phần mộ, rõ ràng là mộ bia của Trương Tiểu Phàm, xem ra Đạo Ngân sư thúc đã an táng y tại nơi này. Dư Tắc Thành đi ngang nhìn một chút, không khỏi cảm thấy đau buồn, rốt cục cất bước rời khỏi.

Trước khi ra khỏi lăng Hiên Viên, Dư Tắc Thành cố ý tìm vị lão nhân lưng gù kia, nói lời từ biệt, cảm tạ lão đã chỉ giúp.Vị lão nhân này vốn trước kia thần hình cao lớn, hiện tại đã còng xuống như người gù, sắc mặt khô héo, còn bị mù một mắt, trên mặt toàn là sẹo, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra, lúc trẻ hẳn lão vô cùng anh tuấn.

Dư Tắc Thành tiến tới cảm tạ, lão nhân này hẳn là tiền bối Hiên Viên kiếm phái, bằng không lão sẽ không biết Nhược Đồng sư tỷ. Bất quá thấy lão trông coi lăng mộ nơi này, hẳn có một dĩ vãng thương tâm không muốn nhắc tới.

Dư Tắc Thành rời khỏi lăng Hiên Viên, ngự kiếm trở về động phủ của mình, quyết tâm tu luyện càng thêm mạnh mẽ hơn so với trước.

Trở về động phủ, thỉnh thoảng Dư Tắc Thành vào đại điện Ám Ma quan sát số lượng Kim Đan mà mình thu mua. Trong vòng mười ngày, tổng cộng thu mua được bảy viên, vào ngày thứ mười một. Dư Tắc Thành lập tức điều chỉnh giá, biến thành hai mươi lăm vạn linh thạch.

Đồng thời Dư Tắc Thành cùng treo nhiệm vụ thu mua Kim Đan bên trong phường thị nội bộ của Hiên Viên kiếm phái, sau đó lặng lẽ chờ đợi.

Trong lúc này, có khi hắn luyện khí, có khi luyện kiếm, khi thì ngao du khắp nơi, thăm những bằng hữu của mình.

Dư Tắc Thành dạo qua một vòng, lúc này mới phát hiện ra những hảo hữu mà trước kia mình từng kết giao khi luyện kiếm, quá nửa đã bắt đầu đi vân du thiên hạ.

Những hảo hữu cùng tới Hiên Viên kiếm phái với hắn, Thành Lam đã sớm đạt tới cảnh giới Dung Hợp, một năm trước đã vân du thiên hạ, cốt Luân Tề Văn vẫn còn nằm ở cảnh giới Tố Thể cao cấp, còn cần tiếp tục tu luyện.

Thời gian trôi qua từng ngày, mười ngày sau, Dư Tắc Thành trở lại đại điện Ám Ma, sau khi hạ giá thu mua còn hai mươi lăm vạn linh thạch, trong vòng mười ngày, Dư Tắc Thành chỉ thu được ba viên Kim Đan. Dư Tắc Thành lại tiếp tục giảm giá, lần này giảm xuống còn hai mươi vạn linh thạch, có đủ Kim Đan hay không, phải trông vào lần này.

Dư Tắc Thành trở lại phường thị của Hiên Viên kiếm phái, phát hiện thu mua được hai viên Kim Đan, nhưng sau đó không còn mua được nữa.

Lần này sau khi giảm giá, dần dần hiệu quả xuất hiện. Có khi mọi người lại là như vậy, giá cao không ai bán, giá thấp lại có người bán. Ở đại điện Ám Ma, Dư Tắc Thành không ngừng mua được Kim Đan. Nhưng hắn biết giá này là mức cuối cùng, tuyệt đối không thể hạ thấp hơn được nữa.

Cứ như vậy nửa tháng sau, rốt cục Dư Tắc Thành đã thu được đủ số Kim Đan, tổng cộng mua được ba mươi hai viên, thêm vào ba viên còn lại của mình vừa đúng ba mươi lăm viên. Dư Tắc Thành lập tức đình chỉ thu mua, số này đã đủ, về phần thăng cấp lần sau, đó là chuyện của tối thiếu một năm sau nữa, đến lúc ấy rồi hãy tính.

Sau khi đình chỉ thu mua, dần dần Dư Tắc Thành nghe được không ít tin đồn, trong vòng hai tháng vừa qua, có rất nhiều Kim Đan Chân Nhân của các phái không ngừng bị người tập kích giết chết. Dần dần Tu Tiên Giới lưu hành truyền thuyết có một ma đầu xuất thế, chuyên môn giết chết Kim Đan Chân Nhân đoạt lấy Kim Đan, luyện chế ma công. Ma đầu này đi lại vô hình vô ảnh, hôm nay vừa giết người ở Miêu Sương, mai đã chạy ra Mạc Bắc, hôm sau nữa đã tới Thiên Nam. Thậm chí trong một ngày, ở hai nơi cách xa nhau cùng xuất hiện tung tích ma đầu này.

Đến khi các đại môn phái tu tiên chuẩn bị tụ tập bao vây tiêu diệt ma đầu này, cũng là lúc Dư Tắc Thành đình chỉ thu mua Kim Đan, lập tức có truyền thuyết rằng ma đầu này đã mai danh ẩn tích. Truyền thuyết về ma đầu đoạt Kim Đan này lưu truyền ước khoảng trăm năm.

Sau khi Dư Tắc Thành thu mua đủ Kim Đan, đang chờ tới kỳ hạn chuẩn bị thăng cấp tu vi, vừa định rời khỏi đại điện Ám Ma, đột nhiên nhận được tin của một người xa lạ, xin được trò chuyện với hắn.

Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút, sau đó kết nối trò chuyện cùng đối phương, để xem đối phương có chuyện gì. Hai người bắt đầu liên hệ, đối phương không có hình dáng bộ xương khô, cũng không ăn mặc như người bằng xương thịt, mà có hình dáng một con mãnh hổ, xem ra ắt là Kim Đan Chân Nhân.

Y nhìn thoáng Dư Tắc Thành, hỏi với giọng nôn nóng:

- Ngươi có thu mua Nguyên Anh không vậy?

Vừa nghe lời này, suýt nữa Dư Tắc Thành ngã lăn ra đất, lắp bắp hỏi lại:

- Đại... Đại ca, ngươi... ngươi nói gì vậy?

Người nọ nhìn quanh quất, dường như sợ người khác nghe được, hạ giọng nói: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Ta hỏi ngươi có thu mua Nguyên Anh hay không?

Dư Tắc Thành trấn tĩnh lại đáp:

- Mua, vì sao lại không mua, nhưng phải có nguồn gốc rõ ràng mới được. Đại ca, ngươi cũng chỉ có tu vi Kim Đan, vậy Nguyên Anh kia có lai lịch thế nào? Chỉ cần bất cẩn một chút là nguy đến tính mạng chứ chẳng chơi, đó là Nguyên Anh, không phải là rau cải.

Người nọ nhanh chóng đáp:

- Nguyên Anh này là một ngàn năm trước sư phụ ta bắt được cừu nhân, người này đã đạt tới cảnh giới Phân Thần, tính tình cương liệt. Lúc y bị bắt, tuy rằng không thể tự bạo, nhưng lại tự hủy trí nhớ, tự bạo thần thức, từ đó về sau trở nên ngu ngơ mờ mịt, không thể đọc được tin tức gì từ Nguyên Anh này cả.

- Sư phụ ta vẫn muốn thông qua nó tìm một món bảo vật, mãi đến hai trăm năm trước mới hoàn toàn gạt bỏ ý nghĩ này, bảo tồn nó như chiến lợi phẩm của mình. Trăm năm gần đây, vết thương cũ của sư phụ ta lại tái phát, dần dần không nhớ tới Nguyên Anh này nữa, vì thế ta đã lén lút giữ lấy, chuẩn bị sử dụng cho mình.

- Cách đây vài năm, có vị sư huynh kia dựa theo thói quen trong quá khứ, lại đi tìm món bảo vật này. Tuy rằng không lấy được nó, nhưng lại tìm được một bảo bối khác, y chuẩn bị nhờ nó xung kích cảnh giới Nguyên Anh, cần luyện hóa một Nguyên Anh khác làm phụ trợ. Sư phụ đột ngột nhớ lại Nguyên Anh này, hôm nay bắt đầu tìm kiếm. Thứ này hiện tại đang ở trên người ta, nguy hiểm vô cùng, cho nên ta phải ra tay.

Dư Tắc Thành lập tức cảm giác câu chuyện người này vừa kể dường như hơi quen tai, hắn bèn nói:

- Được, giá cả thế nào?

Người kia nói:

- Một phương.

Dư Tắc Thành lắc lắc đầu:

- Nguyên Anh này đã bị nhốt ngàn năm, tự hủy thần thức và linh trí, đã không còn giá trị gì. Không ai mua được với giá mà ngươi đưa ra, chỉ có thể mua với giá ba ngàn vạn linh thạch.

Người kia nói:

- Không được, quá rẻ, đó là Nguyên Anh, không được, tối thiểu cũng phải tám ngàn vạn linh thạch.

Dư Tắc Thành bèn nói:

- Giá đó vẫn quá cao, ta chỉ có thể tăng thêm một ngàn vạn linh thạch nữa, cao hơn nữa ta sẽ không mua, thà là ta mua Kim Đan.

Người nọ vội vàng kêu lên:

- Đấy chính là Nguyên Anh. Nguyên Anh của Nguyên Anh Chân Quân, có bao nhiêu linh thạch cũng không thể mua được thứ này...

Bình luận

Truyện đang đọc