TIÊN NGẠO

Cao Thiên Tâm rơi xuống lầu, chỉ thấy phạm vi trăm trượng xung quanh nơi y vừa rơi xuống bắt đầu biến hóa. Cỏ dại mọc lan tràn rất nhanh trên mặt đất, nháy mắt đã có chừng trăm ngọn cỏ hóa thành phi kiếm, bay vút lên không, xông về phía Dư Tắc Thành.

Đại thụ trong sân bắt đầu chậm rãi uốn éo, cột rường lầu các cũng chậm rãi biến hình. Gạch lát trên mặt đất, giấy trong thư phòng, chén đồng chậu bạc, hết thảy sự vật bắt đầu vặn vẹo thay đổi. Cao Thiên Tâm đã hoàn toàn mất đi tung tích, không biết đã trốn ở nơi nào, đệ tử Vạn Kiếm Ma tông quả nhiên vô cùng quỷ dị, vạn vật đều là kiếm.

Dư Tắc Thành quan sát biến hóa trong phạm vi trăm trượng, chỉ khẽ mỉm cười, lập tức quang minh xanh trắng biến hóa, trở thành kiếm quang màu vàng mỏng như tơ nhện, nháy mắt khuếch tán. Song Dực Nhất Triển Phô Thiên Cái Địa hóa thành những đợt sóng kiếm trụ, lan tràn tấn công về phía dãy lầu các trước mắt.

Theo như lời Tiểu Tam trước đây. Thanh Phất lâu này cũng không phải là nơi tốt lành gì, tháng nào cũng hại chết người, Dư Tắc Thành nghe vậy sẵn có ấn tượng không tốt với nó, lập tức cố tình gia tăng lực công kích.

Làn sóng kiếm trụ màu xanh trắng lan tràn không ngớt, phạm vi của nó bao trùm khắp Thanh Phất lâu. Hết đợt này tới đợt khác, vô cùng vô tận đây là Kinh Đào Hải Lãng Sinh Triều kiếm.

Hai mươi mốt gian lầu các của Thanh Phất lâu dưới kiếm quang của Dư Tắc Thành giống như làm bằng giấy, nháy mắt hóa thành hư vô giữa kiếm quang mịt trời.

Phòng sụp nhà nghiêng, cây cối thành tro, giả sơn sụp đổ, lầu các tan tành, mặt đất lún sâu. Hết thảy vạn vật nháy mắt bị nghiền nát, hóa thành tro bụi.

Chỉ trong thoáng chốc, tất cả dấu vết của Thanh Phất lâu đã bị Dư Tắc Thành xóa sạch khỏi mảnh đất này. Trong thành Bắc Lương chỉ còn lại một đống hoang tàn đổ nát rất lớn, trở thành di tích.

Trong cùng lúc đó, trong thành Bắc Lương bộc phát một cỗ khí tức ngút trời sắc bén như đâm thấu lòng người, tràn ngập khắp phạm vi trăm dặm thành Bắc Lương. Mà những nơi khác trong thành cũng đồng thời dâng lên năm cỗ khí tức xung thiên. Khác với cỗ khí tức đầu tiên bá đạo sắc bén, năm cỗ khí tức này rạng rỡ huy hoàng, liên miên bất tuyệt, mênh mông bát ngát, hậu lực kéo dài vô tận.

Sáu đạo khí tức này phóng vút lên cao, bọn họ đang cảnh cáo Dư Tắc Thành và Cao Thiên Tâm nên ngừng lại ở đây. Nếu còn đánh tiếp, bọn họ sẽ không khách sáo nữa, ắt sẽ ra tay.

Một kiếm của Dư Tắc Thành chém xuống, lập tức Thanh Phất lâu biến mất, tất cả tan tành, nhưng không hề phát hiện được tung tích của Cao Thiên Tâm. Không thể phát hiện được y trốn ở nơi nào, không chút tiếng động hay hình bóng, tất cả hoàn toàn biến mất.

Lúc này Dư Tắc Thành mới hiểu đệ tử Vạn Kiếm Ma tông không chỉ có khả năng vạn vật hóa kiếm, bọn họ còn có thể hóa thân thành vạn vật, ẩn nấp trong khắp cả đất trời không để lộ tung tích. Cho dù là Kiếm Ngã thuật của Dư Tắc Thành cũng không phát hiện chút dấu vết nào của Cao Thiên Tâm, chỉ bằng vào một điểm này, y đã đứng vào thế bất bại.

Dư Tắc Thành đứng giữa không trung, sáu đạo khí tức kia càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, hắn lập tức thu hồi kiếm quang, khôi phục chân thân, lơ lửng giữa trời.

Chợt có một giọng nói vang lên:

- Chưa tận hứng, chưa tận hứng, không nên chấm dứt như vậy...

Chính là tên Cao Thiên Tâm kia, Dư Tắc Thành bèn nói:

- Không nên đánh ở đây, đi, chúng ta ra ngoài đánh một trận.

Dứt lời hai cánh khẽ rung, toàn thân hóa thành một tia chớp bay ra ngoài thành. Lúc tới cạnh tường thành, Dư Tắc Thành phát hiện trên đó đã mở ra một đạo cấm chế, hình thành một vầng bảo vệ ngăn cản người tu tiên xuất nhập.

Cấm chế trên thành lâu này gần như không thể ngăn cản Dư Tắc Thành xuất nhập. Hắn khẽ thử một chút, đây cũng chỉ là cấm chế bình thường, không mạnh lắm, bèn nhanh chóng sử dụng Không Ma chân nguyên lực cảm ứng, phát hiện được một điểm yếu trong đó. Dư Tắc Thành lập tức phát ra một đạo kiếm quang bạch kim, nháy mắt đâm thủng vầng bảo vệ này, xông ra ngoài.

Tuy rằng Dư Tắc Thành không cảm ứng được vị trí cụ thể của Cao Thiên Tâm nhưng hắn biết Cao Thiên Tâm vẫn luôn luôn theo sau mình. Vừa rồi hắn đâm thủng vầng bảo vệ kia, nháy mắt có một đạo quang ảnh từ dưới đất vọt lên, vượt qua vầng bảo vệ, sau khi bay ra ngoài lập tức chui xuống đất. Đó là Cao Thiên Tâm, y đã dung hợp tự nhiên cùng thiên địa, luôn luôn theo sát phía sau mình.

Dư Tắc Thành phi hành rất nhanh về phía trước. Sau khi Cao Thiên Tâm bay ra, lại có hai đạo kiếm quang bay ra sau y. Đây là hào quang ngự kiếm, không kém gì trình độ kiếm quang của Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành và Cao Thiên Tâm một trước một sau bay ra xa chừng hai trăm dặm, rất nhanh đã tới bờ biển. Dư Tắc Thành nhìn quanh, chỉ thấy trước mắt là biển cả mênh mông, hình thành một bờ vịnh thiên nhiên ở nơi này.

Dư Tắc Thành cũng không bay ra mặt biển, mà đáp xuống trên một khu rừng trên núi cao ven bờ biển, nói:

- Nơi này là được.

Giọng Cao Thiên Tâm vang lên:

- Địa thế tốt như vậy, lát nữa đừng nói là ta ức hiếp ngươi.

Dư Tắc Thành cười nói:

- Được rồi, lên đi, hãy xuất ra bản lãnh, thật sự, đừng làm mất mặt Vạn Kiếm Ma tông.

Cao Thiên Tâm không đáp nhưng Dư Tắc Thành cảm giác được xung quanh nơi này ba dặm bắt đầu xảy ra biến hóa. Biến hóa này chỉ có dùng Kiếm Ngã thuật mới có thể phát giác mơ hồ, dường như cả mặt đất quanh đây đã hóa thành yêu ma sống dậy. Cây cối trong rừng trên núi, đá núi, cây cỏ dưới đất dường như có được sinh mạng, dường như hóa thành yêu ma.

Dư Tắc Thành không nhìn Cao Thiên Tâm, mà nhìn về phương xa. Chỉ thấy ngoài mười dặm xuất hiện hai bóng người một nam một nữ, cả hai đều ngự trên phi kiếm. Nam nhân anh tuấn tiêu sái, một thân bạch y, vẻ mặt nghiêm trang đoan chính, phong thái trịnh trọng trang nghiêm. Dư Tắc Thành mơ hồ cảm ứng được trong cơ thể y có từng cỗ kiếm khí vô hình cuồn cuộn không ngừng, thâm sâu cực điểm, thậm chí toát ra bên ngoài, vờn quanh thân thể không ngừng.

Quan sát kỹ một chút cũng không phát hiện được gì nhưng nếu dời ánh mắt sang nơi khác, lập tức có thể từ khóe mắt cảm nhận được kiếm khí sâu hơn biển cả như muốn thoát thể mà ra.

Nữ nhân cũng là một thân bạch y, từ xa nhìn lại có cảm giác đặc biệt vô cùng. Vóc người nàng không cao lắm, thon thả xinh đẹp, đơn giản gọn gàng.

Có lẽ nàng không phải là giai nhân tuyệt thế, rung động lòng người, nhưng gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt sáng rực như sao, vô cùng linh hoạt phối hợp hài hỏa với chiếc mũi thon thả của nàng, lại thêm đôi môi đỏ mọng, khiến cho người ta có cảm giác thuần khiết ngây thơ, chẳng khác gì bạch ngọc.

Từ xa nhìn lại, nàng tao nhã thuần khiết vô cùng, lại thêm dịu dàng e lệ, khiến cho người ta có cảm giác khó tả bằng lời, thần hồn điên đảo.

Thứ khiến cho người ta có cảm giác như vậy cũng không phải ngũ quan của nàng, cũng không phải dung mạo nàng, mà là khí chất của nàng. Đó là cảm giác cũng giống như gặp tiểu muội nhà bên, thật sự hết sức muốn ôm chặt vào lòng, hoặc khi hai mắt nàng nhìn bạn chăm chú, sẽ làm cho tận đáy lòng bạn rung động không thôi.

Khi nàng kể cho người khác nghe giấc mộng của nàng, sẽ khiến cho người ta muốn vì nàng mà liều mạng, cũng vì mị lực kỳ dị muốn thực hiện giấc mộng của nàng.

Ngoại trừ khí chất này ra, toàn thân nàng còn toát ra một đạo quang hoa. Dường như cả người nàng đắm chìm trong đạo quang hoa này, đây chính là dị tượng Kim Đan, không ngờ nữ tử này lại là Kim Đan Chân Nhân.

Nhưng cũng vì khí chất thân thiết khiến lòng người rung động của nàng, đã khiến người ta hoàn toàn không để ý tới tu vi của nàng, chỉ xem nàng như tiểu muội dễ thương ở nhà bên.

Hay cho một đôi kim đồng ngọc nữ... Thật ra nam nhân kia cũng chỉ có tu vi xấp xỉ Dư Tắc Thành, cũng là Trúc Cơ nhưng hai người bọn họ đứng cùng nhau, có lẽ là vì khí thế tính cách của mỗi người, ánh mắt mọi người luôn luôn dừng lại ở nam tử trước, dường như trong hai người, y mới là người chủ đạo.

Dư Tắc Thành quan sát hai người, bất chợt trong lòng có cảm giác bồi hồi khôn tả. Dường như thứ mà mình vô cùng yêu quý vừa bị người khác cướp mất, lập tức trong lòng hắn sinh ra một cỗ khí thế hung bạo. Không biết vì sao hắn vừa nhìn thấy nam nhân kia, trong lòng vô cùng giận dữ.

Cao Thiên Tâm thấy Dư Tắc Thành không thèm để ý tới y, chỉ quan sát hai người đứng ở xa xa, lập tức bắn ra ba ngọn cỏ xanh, hóa thành hình kiếm giữa không trung, chậm rãi bay về phía Dư Tắc Thành. Y đang muốn nhắc nhở Dư Tắc Thành, kẻ thù của ngươi đang trước mặt.

Dư Tắc Thành chỉ khẽ động, lập tức phi kiếm bay lạc không, lướt ngang người hắn. Dư Tắc Thành cúi nhìn mặt đất dưới chân, lên tiếng nói:

- Không biết vì sao ta cảm thấy vô cùng phẫn nộ, ta không muốn chơi với ngươi nữa, ta muốn phát tiết tâm trạng, coi như huynh đệ ngươi xấu số...

Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang nói, trên người hắn như dâng lên một vầng dương mới mọc, trong phạm vi trăm trượng xung quanh nháy mắt quang minh chiếu rọi sáng lóa.

Trong quang minh này, có vô số phi kiếm xuất hiện, toàn là phi kiếm tam giai được trồng trong kiếm lâm của thế giới Bàn Cổ, số phi kiếm này có chừng ba trăm thanh, chậm rãi biến hóa giữa quang minh, biến thành vô số quang diễm.

Quang diễm này có màu vàng, kiếm quang màu trắng, phi kiếm màu vàng và kiếm quang màu trắng giăng mắc khắp nơi, sau đó dung hợp thành một thể. Bất chợt một đạo quang diễm hạ xuống, sau đó là đạo thứ hai, đạo thứ ba... đạo thứ mười, đạo thứ một trăm... Cảnh tượng này chẳng khác sao băng rơi xuống, đập mạnh vào mặt đất phía dưới.

Lập tức trong phạm vi mười dặm, ba trăm tiếng nổ ầm ầm vang lên không ngớt. Đại địa hóa ma, vạn vật hóa kiếm, dung hợp thiên địa gì gì đó của Cao Thiên Tâm, hết thảy tan thành tro bụi trước mặt lực lượng kinh khủng này.

Dư Tắc Thành trả giá bằng ba trăm thanh phi kiếm tam giai, phóng xuất ra một đòn công kích vô cùng mạnh mẽ. Bốn loại kiếm pháp Huy Hoàng Quang Kích Bạo, Điện Quang Triều Lộ kiếm, Lưu Quang Thuấn Tức kiếm, Chung Cực Quang Kiếm Phá được Dư Tắc Thành kết hợp sử dụng cùng lúc, dồn hết lực lượng vào một đòn này, lập tức san bằng hết thảy, tất cả đều hóa thành tro bụi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Vụ nổ chấm dứt, đứng từ trên cao nhìn xuống, sơn lĩnh trước kia đã hoàn toàn không còn tồn tại nữa. Mặt đất bị lún xuống chừng mười trượng, trở nên thấp hơn mực nước biển, lập tức nước biển bắt đầu chảy ngược vào.

Dư Tắc Thành nhìn mặt đất dưới chân mình, lặng yên không nói. Lúc này giọng Cao Thiên Tâm từ trong biển vang lên, uể oải vô lực, không còn đủ sức tái chiến:

- Tên khốn này, ngươi khinh người quá đáng! Đây cũng gọi là kiếm pháp hay sao, tự bạo ba trăm thanh phi kiếm, một thanh phi kiếm tam giai trị giá ba ngàn linh thạch, ba trăm thanh chính là chín mươi vạn linh thạch. Đây là ngươi dùng linh thạch ném chết người, ta phục ngươi rồi!

- Ta sợ ngươi quá, ngươi quả thật là Kiếm Phong tử, về sau ta sẽ ở cách ngươi rất xa. Ngươi thật là lợi hại, ngươi thật sự là đệ nhất nhân dưới Kim Đan, mà theo ta thấy, trên Kim Đan cũng không có ai lấy linh thạch ném người như ngươi vậy...

Dư Tắc Thành đáp:

- Thật là có lỗi, không biết vì sao ta bỗng cảm thấy khó chịu trong lòng... vốn muốn đánh cùng ngươi một trận cho tận hứng, nhưng hãy để sau đi, chúng ta sẽ có ngày tái chiến.

Cao Thiên Tâm nói:

- Ngừng, mau ngừng lại! về sau ta cùng sẽ không đánh với ngươi, ngươi là tên điên lấy linh thạch ném người, ta chỉ là một con quỷ nghèo kiết xác, thật sự không dám trêu chọc ngươi. Bất quá cũng có người dám, ta thấy y cũng hết sức khó coi, y cho rằng mình chính là kim đồng, giữ chặt mỹ nhân khư khư trong tay nhất quyết không buông, ra vẻ vô cùng đạo mạo.

Bất chợt Cao Thiên Tâm kêu lớn:

- Tiêu Dạ, ê, Tiêu Dạ, tên ngốc Tiêu Dạ kia, tên Dư Tắc Thành này nhìn trúng Hứa sư muội của ngươi. Hắn nói rằng muốn đánh bại ngươi, cướp đi Hứa sư muội của ngươi, tên ngốc Tiêu Dạ, mau tới đây giúp ta!

Nam tử áo trắng bên kia nghe vậy quát to:

- Thật là cuồng vọng, dám làm nhục ta, nếm một kiếm của ta!

Lập tức y ngự kiếm xông về phía Dư Tắc Thành.

Thật ra y là người có lòng dạ hẹp hòi, ghi sâu thù oán. Y thừa biết lời tên Cao Thiên Tâm hoàn toàn chỉ là nói hươu nói vượn, nhưng nhìn thấy Dư Tắc Thành trước mặt đầu đội Bắc đẩu Thất Tinh quán, pháp y màu trắng như mình, y lại không nhịn được lửa giận trong lòng, lập tức muốn giết Dư Tắc Thành chết ngay tức khắc.

Năm xưa lần đầu tiên y nhìn thấy Hứa sư muội, thế giới của y lập tức sụp đổ. Dã tâm xưng bá thiên hạ, chí hướng trở thành chưởng môn trong tương lai của y hoàn toàn tan thành mây khói trước mặt sư muội. Chỉ cần mình có thể ở bên cạnh nàng là đủ cho dù phi thăng Tiên Giới, mình cũng không đi, nhất quyết không rời khỏi sư muội của mình.

Sư muội đói, y lập tức nấu cơm, sư muội khát, y bưng nước tới ngay tức khắc. Vì sư muội, y sẵn sàng bỏ qua tất cả.

Nhưng sư muội dường như vĩnh viễn ngăn cách cùng y vậy, bất kể mình làm biết bao nhiêu chuyện vì nàng, hai người vẫn như ở hai thế giới khác nhau.

Mãi đến một lần sư muội đại chiến cùng yêu nữ Xích Thân giáo, trúng phải kịch độc. Trong lúc hôn mê nàng cứ gọi đi gọi lại tên một người, lúc này y mới biết thứ ngăn cách giữa mình và sư muội là gì, thì ra là Dư Tắc Thành.

Bất kể mình nỗ lực tới mức nào cũng không chiếm được trái tim sư muội, hơn nữa chênh lệch tu vi giữa mình và sư muội càng ngày càng lớn. Ba năm trước đây sư muội đã trở thành Kim Đan Chân Nhân, mà y vẫn còn lẩn quẩn ở cảnh giới Trúc Cơ Linh Tịch, càng khiến cho y thêm tuyệt vọng.

Nhưng sư muội vẫn đối đãi với y như trước, hoàn toàn không vì mình trở thành Kim Đan Chân Nhân mà xem thường y. Chuyện này đã đem lại hy vọng cho y, có lẽ mình vẫn còn cơ hội.

Hy vọng của y kéo dài mãi cho tới hôm nay, mỗi lần sư muội nghe Dư Tắc Thành lên tiếng nói, tuy rằng sắc mặt của nàng vẫn như thường, nhưng trải qua hai mươi năm sống gần nhau. Tiêu Dạ vẫn có thể phát hiện ra điểm khác thường. Mỗi lần nghe tới ba chữ Dư Tắc Thành, ánh mắt của nàng liền rực sáng.

Hôm nay lần đầu tiên sư muội nhìn thấy Dư Tắc Thành, lập tức chết đứng ngay tại chỗ, ở xa xa nhìn hắn chăm chú. Nhu tình trong mắt nàng có thể hòa tan cả thiên địa, nếu sư muội có thể nhìn mình một lần như vậy, mình có thể lập tức moi tim ra dâng lên cho nàng, nhưng ánh mắt này của nàng chỉ dành riêng cho tên Dư Tắc Thành kia.

Tiêu Dạ càng nhìn Dư Tắc Thành càng cảm thấy trong lòng phẫn nộ. Hắn là cừu địch của mình, phải giết hắn, giết hắn, giết hắn... Giọng nói này không ngừng vang lên trong đầu Tiêu Dạ, quay cuồng không ngớt.

Tiêu Dạ ngự kiếm bay tới, tay trái bắt kiếm quyết, một đạo cầu vồng như dải ngân hà bắn ra, do ức vạn kiếm quang màu bạc tạo thành. Một kiếm này ẩn chứa chín trăm chín mươi chín loại biến hóa, hấp thu lực lượng Cửu Thiên Ngân Hà, có năng lực của ba trăm sáu mươi năm vì sao, ẩn chứa lực hủy diệt vô tận. Đây là kiếm pháp Cửu Thiên Ngân Hà của Hỗn Nguyên kiếm phái.

Lập tức một dải ngân hà tấn công về phía Dư Tắc Thành, Dư Tắc Thành nhanh chóng cảm nhận được sát khí ngút trời từ một kiếm này của Tiêu Dạ. Có lẽ đây là kẻ địch trời sinh của mình, hai người chưa bao giờ gặp mặt, không hiểu vì sao đối phương đã tỏ ra căm hận mình như vậy, muốn giết chết mình ngay tức khắc.

Muốn giết mình ư, nằm mơ đi thôi! Tới đây, để xem kiếm ngươi độc hay kiếm ta sắc...

Dư Tắc Thành lặng lẽ niệm pháp quyết, điểm ra một chỉ về phía dải ngân hà đang lao tới. Sau đó hắn chớp người một cái. Thân Kiếm hợp Nhất, hóa thành một đạo kim quang, sử dụng Kim Dực kiếm mà mình đã luyện tới đại thành. Dư Tắc Thành hóa bản thân mình thành một đạo kim quang, xông vào giữa dải ngân hà bao trùm trời đất đang công kích mình.

Giữa dải ngân hà này, Kim Dực kiếm của Dư Tắc Thành đánh bay tất cả, hóa thành mười tám đạo kiếm quang màu bạch kim, nhanh như điện chớp. Mười tám đạo kiếm quang bạch kim này như sao xẹt ngang trời nhưng bất kể thời điểm hay góc độ đều chính xác tới từng ly, mỗi kiếm xuất ra đều đánh trúng vào khe hở của dải ngân hà.

Tuy rằng ngân hà rợp cả trời không, nhưng đã bị một chiêu Kim Dực kiếm của Dư Tắc Thành phá tan từ đầu chí cuối, nháy mắt đã xông tới trước mặt Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ phát hiện ra pháp lực của mình bị kiềm hãm, không ổn chút nào. Mi tâm đau nhức khó chịu. Lúc này nhìn lại, Dư Tắc Thành đã vọt tới sát cạnh, giáng một kiếm vào mặt y.

Tiêu Dạ nhanh chóng khởi động một món pháp bảo truyền tống chạy trốn, chớp mắt đã na di về phía sau trăm trượng, tránh đi một kiếm chí mạng của Dư Tắc Thành. Nhưng y chợt thấy trước mắt mình đỏ chói, lập tức bị máu tươi từ trên trán chảy xuống che mờ hai mắt, che khuất tầm nhìn.

Y giơ tay lên khẽ sờ sờ, lập tức thấy trên tay toàn là máu tươi. Y tu đạo tới nay đã bốn mươi năm, thân trải trăm trận, nhưng chưa bao giờ chịu thiệt thòi như hiện tại, lập tức nổi giận đùng đùng, ngự kiếm xông tới định liều mạng.

Nhưng y còn chưa kịp động. Dư Tắc Thành đã xông tới trước mặt. Thừa lúc ngươi suy yếu, phải lấy mạng ngươi luôn, không hề cho Tiêu Dạ có được cơ hội phản kích.

Tiêu Dạ thấy Dư Tắc Thành xông tới, nghiến răng nghiến lợi lặng lẽ niệm pháp chú. Lập tức trên người y dâng lên lực lượng vạn đạo lôi đình, có được uy năng vô cùng tận, tụ tập trên người. Một khi Tiêu Dạ dốc hết toàn lực ra tay, uy thế ắt mênh mông bành trướng, khó lòng diễn tả. Trong phạm vi mấy trượng xung quanh, lôi quang màu xanh nhạt giăng khắp, bao phủ y chặt chẽ.

Kiếm quang Dư Tắc Thành lại chuyển, kiếm quang màu vàng lập tức hóa thành hào quang vô tận, mười tám thanh Quang Dực kiếm sau lưng triển khai, giống như một đôi cánh phi thiên khổng lồ chậm rãi mở ra. Chính là kiếm pháp Song Dực Nhất Triển Phô Thiên Cái Địa.

Hai người đứng đối diện xa xa, tụ lực vận khí, chuẩn bị xuất ra một đòn liều chết, lần này va chạm chỉ có thể có một người còn sống.

Cao Thiên Tâm ngoài xa nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi lên tiếng nói:

- Không xong, nơi này không thể ở lâu.

Dứt lời, Cao Thiên Tâm lập tức biến mất dạng.

Dư Tắc Thành điều khiển kiếm khí vô tận, chuẩn bị phát ra một đòn tuyệt mệnh. Đối phương cũng tụ tập lôi quang vô tận, cũng chuẩn bị phát ra một đòn như trời giáng.

Đột nhiên thiếu nữ ở xa xa quát lớn:

- Đừng đánh, đừng đánh nữa...

Chữ đánh của nàng vừa vang lên, lập tức cả một vùng trời đất chỉ còn lại một chữ này, vang tận mây xanh, giống như sấm nổ. Dư Tắc Thành bị thanh âm này làm cho chấn động hai mắt hoa lên, lỗ tai lùng bùng, kiếm khí ngưng kết tự nãy giờ sụp đổ trong nháy mắt.

Tiếng kêu này chẳng khác gì Vô Âm thần lôi của mình, vô cùng kinh khủng. Dư Tắc Thành không nhịn được phải giơ tay lên bịt chặt lỗ tai, sau vài lần hô hấp mới khôi phục lại bình thường. Lúc này địch nhân đối diện và nữ nhân kia đã biến mất, trong phạm vi vài dặm chỉ còn một mình mình lẻ loi.

Bình luận

Truyện đang đọc