TIÊN NGẠO

Chỉ cần một kiếm xuất ra, chuyên môn tấn công vào nhược điểm của địch nhân, giống như sóng biển tập kích điên cuồng. Lúc bất động là nằm trong trạng thái nửa thật nửa giả, có thể nháy mắt phát ra cường công ở bất cứ điểm nào trong phạm vi ngàn trượng. Mỗi kiếm đánh ra đều mang theo sáu đạo Canh Kim kiếm khí, còn có một đạo Chiến Lân Tiền Dực kiếm không tiếng động có thể đâm ra từ bất cứ nơi nào. Hoặc có thể xuất ra một kiếm nặng ngàn cân hoặc có thể xuất ra một kiếm nhẹ như lông hồng, tất cả chỉ tùy theo một niệm của Dư Tắc Thành. Sau khi đánh ra một kiếm này, công kích tiếp theo sau đó như sóng biển liên miên bất tuyệt, vô cùng vô tận cuối cũng biến thành vô tận thủy triều kiếm gào.

Thủ đoạn công kích thứ hai chính là công kích tầm xa, có Hải Khoát Thiên Không Kiếm Ngã thuật làm phụ trợ trong vòng năm vạn thước là chiến trường của Dư Tắc Thành. Bốn loại kiếm thuật Điện Quang Triều Lộ kiếm, Lưu Quang Thuấn Tức kiếm, Chung Cực Quang Kiếm Phá, Thiên Lý Huỳnh Quang Kích hợp nhất, cho phép Dư Tắc Thành tạo ra một loại kiếm thuật công kích tầm xa vô cùng kinh khủng.

Thủ đoạn thứ ba chính là kết hợp Thiên Lao Địa Phủ Quang kiếm trận, Canh Kim kiếm khí Đan Trân Trảm cũng Nhật Nguyệt Tinh Thần kiếm thành một thể, cộng thêm một số phép thuật khác như Tâm Bạo thuật, dưới Hái Khoát Thiên Không Kiếm Ngã thuật phụ trợ hình thành một thủ đoạn công kích bằng kiếm trận.

Dưới phụ trợ siêu cấp của Hải Khoát Thiên Không Kiếm Ngã thuật, ba thủ đoạn công kích này trong trăm ngàn lần luyện kiếm của Dư Tắc Thành dần dần thành hình, trở nên hoàn mỹ. Rốt cục kiếm thuật của Dư Tắc Thành lại tiến thêm một bước.

Thời gian chầm chậm trôi qua, chớp mắt chỉ còn khoảng hơn hai mươi ngày nữa là tới đại hội tuyển chọn. Lúc này danh sách những đệ tử báo danh tham gia kế hoạch giao lưu đã được công bố ở lối vào phường thị cũng trên Hiên Viên kiếm phong.

Trong danh sách có hơn trăm người báo đanh, đây là chuyện ra ngoài dự liệu của mọi người. Những lần trước báo danh chỉ có khoảng hơn ba mươi người, lần này có khoảng hơn gấp ba lần.

Trong số đó có rất nhiều người đã trở thành hảo hữu với Dư Tắc Thành sau nửa năm luyện kiếm vừa qua. Dư Tắc Thành gặp người nào cũng hỏi thăm, câu trả lời của bọn họ làm cho hắn vô cùng sửng sốt. Mục đích của những người tham gia đại hội tuyền chọn lần này chỉ có một, chính là muốn gặp Vương Thư Nguyên dạy cho hắn một bài học. Nguồn: http://truyenfull.vn

Dư Tắc Thành cảm thấy không biết nói gì. Vương Thư Nguyên muốn dạy dỗ mình, kết quả các huynh đệ khác lại muốn dạy dỗ y, có lẽ là luân hồi báo ứng, cả hơn trăm người báo danh đều có mục đích như vậy.

Tới lúc rồi, chuẩn bị chiến đấu thôi... Trong thời gian này Dư Tắc Thành bắt đầu dưỡng kiếm, lúc này chợt có tin tức truyền tới, rằng đôi tỷ muội song sinh kia lại đột phá cảnh giới, đạt tới cảnh giới Thai Tức trung cấp.

Hiện tại mình phải rời đi một năm, vậy sẽ dạy cho các nàng một tầng tâm pháp. Như vậy có thể duy trì đến khi mình trở về, sau đó hắn có thể tuyên nhận các nàng vào nội môn.

Nghĩ tới đây, Dư Tắc Thành ngự kiếm bay ra ngoại môn đi xem đôi tỷ muội kia thế nào.

Hai nàng vừa nhìn thấy Dư Tắc Thành lập tức nhào tới ôm chầm lấy hắn tỏ ra hết sức vui mừng, cả hai cũng ôm hắn thật lâu không chịu buông ra.

Dư Tắc Thành bèn nói:

- Được rồi, ta tới kiểm tra thử xem các nàng có phải thật sự đột phá hay không.

Quả nhiên hai nàng đã đột phá thật. Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Giỏi lắm, ta sẽ thưởng cho hai nàng. Hai ngày tới hai nàng không cần tu luyện ta sẽ dẫn các nàng ra ngoài chơi một chuyến cho thư thãi sau đó trở về hãy tiếp tục tu luyện.

Lập tức hai thiếu nữ lại hoan hô, bắt đầu ôm chầm lấy Dư Tắc Thành.Sau đó Dư Tắc Thành đưa hai nàng du ngoạn trên khắp Gò Hiên Viên. Gò Hiên Viên phong cảnh như tranh vẽ, có ở khắp nơi. Hôm nay ghé nghỉ ở Minh hồ, mai lên Đàm sơn, có thể ngắm mặt trời mọc, có thể nghe tùng reo trong gió có thể ngắm hoa mai.

Dư Tắc Thành bắt đầu dạy các nàng Ngự Kiếm thuật. Phi hành trên không là một trong những giấc mơ lớn nhất của con người, khiến cho hai nàng vô cùng vui vẻ.

Hai nàng cũng có thiên phú về ngự kiếm chẳng kém gì Dư Tắc Thành, rất nhanh đã có thể điều khiên kiếm quang phi hành trên không, bay lượn chẳng khác loài phi câm. Hai nàng vô cùng cao hứng cất tiếng hoan hô không ngớt.

Lúc đầu hai nàng còn bay nghiêng ngả chỉ sau nửa canh giờ các nàng đã phi hành hoàn toàn thành thạo, dường như ngự kiếm là bản năng sẵn có của các nàng vậy. Thiên tư như vậy khiến cho Dư Tắc Thành cảm thán không thôi.

Cứ như vậy, ba người cũng nhau đạo chơi khắp Gò Hiên Viên. Sau đó Dư Tắc Thành còn đưa các nàng tới chỗ Dạ Hàn để các nàng ra mắt.

Gặp lại Dạ Hàn lần này. Dư Tắc Thành không khỏi giật mình kinh ngạc. Khí thế của y đã hoàn toàn biến đổi. càng thêm sâu thăm khó lường hơn trước.

Hai nàng gặp mặt Dạ Hàn vô cùng e sợ, y nhìn qua hai nàng gật gật đầu. nói với Dư Tắc Thành:

- Thiên tư rất tốt, trước khi ta đi sẽ thu nhận hai nàng giùm đệ.

Dư Tắc Thành cất lời cảm tạ, sau đó làm một mâm rượu thịt ngon lành, mọi người ân uống vui vẻ một phen.

Cứ như vậy, ba người Dư Tắc Thành rong chơi khắp nơi tận năm ngày, sau đó mới trở lại ngoại môn.

Dư Tắc Thành bắt đầu truyền thụ cho hai nàng tâm pháp Huyết Cương quyết tầng tiếp theo. Dư Niệm Từ nói:

- Tu luyện thật là hay, muội thích nhất là tu luyện.

Dư Niệm Yên nói:

- Đúng vậy, không có gì thích thú bằng tu luyện, lúc này muội mới hiểu cảm giác các vị thúc thúc trong sơn trại trước kia mỗi lần hút anh túc ra sao cảm giác thật đã nghiện.

Dư Tắc Thành nghe vậy ngẩn người, từ khi bắt đầu biết tu luyện, chuyện tu luyện này đã trở thành sở thích bậc nhất của Dư Tắc Thành. Hôm nay nghe hai tỷ muội song sinh nói như vậy, bất chợt Dư Tắc Thành cũng nghĩ như hai nàng, phải chăng tu luyện cũng như hút anh túc, cũng làm cho người ta bị nghiện, cho nên mình mới thích tu luyện như vậy...

Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ, cứ cho là bị nghiện cũng không sao, tu luyện có thể khiến cho người ta đạt được lực lượng, có thể trường sinh, thay đổi vận mệnh của một hoặc nhiều người, hoàn toàn đáng để nghiện.

Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang suy nghĩ miên man. hai thiếu nữ đã chuẩn bị xong, đứng trước mặt Dư Tắc Thành, ai nấy lộ vẻ ngượng ngùng lúng túng. Tu luyện trong một năm qua đã giúp các nàng trưởng thành nhanh chóng, đã hoàn toàn biến thành hai mỹ nhân xinh đẹp như hoa, mặt như tranh vẽ.

Dư Tắc Thành gật gật đầu, ánh mắt lộ vẻ khen ngợi, sau đó trở nên vô cùng nghiêm nghị, bắt đầu dạy tầng tâm pháp Huyết Cương quyết mới không hề để ý tới sắc đẹp của hai nàng.

Hai thiếu nữ chu môi tỏ ra bất mãn vì Dư Tắc Thành không nhìn ngắm mình, bắt đầu dụng tâm ghi nhớ đường lối vận chuyển chân nguyên. Sau khi Dư Tắc Thành dạy xong bèn nói:

- Hai người hãy chăm chỉ tu luyện rất có thể ta phải xuất môn một năm. Sau một năm ta sẽ trở về, nếu như thuận lợi. ta có thể tìm giúp mẫu thân cho hai người.

Nghe được lời này, lập tức hai nàng vô cùng kích động, vốn các nàng vô cùng tin tướng Dư Tắc Thành, lời của Dư Tắc Thành đối với các nàng chính là chân lý trong thiên địa.

Hai nàng kích động một lúc, bất chợt Dư Tắc Thành phát hiện ra giữa ngực hai nàng có một dấu hiệu kỳ dị giống như hình trái tim. Dư Tắc Thành vừa muốn nhìn kỹ, dấu hiệu kia lập tức biến mất không biết là chuyện gì...

Thấy ánh mắt ngờ vực của Dư Tắc Thành, Dư Niệm Ỵên nói:

- Đây là ấn ký của tỷ muội chúng ta, chỉ cần chúng ta kích động, nó sẽ xuất hiện, bình thường không xuất hiện.

Dư Tắc Thành nói:

- Thật là thần kỳ, có lẽ là mẫu thân hai nàng để lại ấn ký, các nàng thử làm cho nó xuất hiện một lân nữa ta xem thử.

Hai nàng cố sức, nhưng vẫn không thể làm cho ấn kỳ kia xuất hiện. Vừa rồi Dư Niệm Yên đã nói nếu các nàng không kích động, vậy nó sẽ không xuất hiện...

Kích động ư? Dư Tắc Thành đột ngột nắm lấy tay Dư Niệm Từ kéo nàng vào lòng mình, hôn một cái thật dài. Dư Niệm Từ còn chưa có phản ứng gì với nụ hôn này. Dư Niệm Yên bên cạnh kinh hãi kêu lên một tiếng, hai tỷ muội này có cảm ứng tâm linh với nhau hết sức rõ ràng. Đột nhiên Dư Tắc Thành hiểu ra vì sao bọn khốn kia muốn lợi dụng chiếm đoạt hai nàng. Hai nàng có thể kết hợp Thành một lại có được cảm ứng tâm linh tốt như vậy quả thật chính là thê thiếp khó tìm.

Lúc này ấn ký ở ngực Dư Niệm Từ lại xuất hiện một lần nữa đồng thời ấn ký trên ngực muội muội nàng cũng lại xuất hiện. Dư Tắc Thành học được Hải Khoát Thiên Không Kiếm Ngã thuật quá thật không uổng chút nào nháy mắt đã ghi nhớ hai ấn ký này hết sức rõ ràng. Hơn nữa Dư Tắc Thành còn phát hiện ra, nếu hai ấn ký này kết hợp lại với nhau sẽ biến Thành một hình dáng kỳ dị khác, xem ra đây không phải là ấn ký thông thường.

Dư Tắc Thành bật cười ha hả, đứng lên đi tới bên cạnh Dư Niệm Yên cũng hôn nàng một cái sau đó lập tức buông nàng ra:

- Đã hôn mỗi người một cái, ta phải đi rồi tranh thủ tìm mẫu thản các nàng, cho cả nhà được đoàn tụ.

Dứt lời, Dư Tắc Thành xoay người định rời khỏi, bất chợt Dư Niệm Từ phía sau kêu to:

- Nếu tìm không được cũng không sao, chỉ cần có thể ở chung với huynh, chúng ta đã cảm thấy mãn nguyện rồi!

Dư Niệm Yên cũng kêu lên:

- Chúng ta không cần mẫu thân gì cả, bà đã bỏ mặc chúng ta, không cần chúng ta. A Ni Na cũng vậy, không cần chúng ta, không ai cần chúng ta. Chỉ có Dư Đại ca không bỏ mặc chúng ta, chúng ta chỉ cần sống với huynh là đủ.

Dư Tắc Thành cười ha hà ngự kiếm bay lẻn rời khỏi nơi này chuẩn bị cho đại hội tuyển chọn.

Chớp mắt đã tới ngày tuyển chọn, địa điểm nằm ở diễn võ đạo tràng của Thanh Lương lĩnh. Lập tức vô số kiếm quang bay về phía đó, có kẻ đi tham dự có kẻ chỉ xem náo nhiệt, có người trợ uy cho bằng hữu, chẳng khác gì ngày hội.

Hôm nay diễn võ đạo tràng của Thanh Lương lĩnh rộng mở đa số đệ tử trực tiếp đáp xuống nơi ấy. Ngoại trừ vài vị Kim Đan Chân Nhân làm chủ trì lựa chọn, còn lại toàn là đệ tử Trúc Cơ kỳ đây là một ngày hội lớn của Hiên Viên kiếm phái.

Dư Tắc Thành ngự kiếm bay về phía đó, dọc đường liên tục gặp được bằng hữu, mọi người tụ tập cũng đi. Đến khi bay tới trên bầu trời Thanh Lương lĩnh., bên cạnh Dư Tắc Thành đã tụ tập có hơn trăm người. Hắn hạ kiếm quang xuống, nhất nhất chào hỏi các sư huynh đệ.

Kết bạn xã giao vốn là sở trường của Dư Tắc Thành, Dư Tắc Thành gặp ai cũng chào hỏi, trò chuyện nhiệt tình, nhưng tuyệt đối không lôi kéo. Khiến ai ai cũng xem Dư Tắc Thành như hảo hữu của mình, thái độ của hắn tỏ ra đúng mực không vội vã, cũng không giả dối.

Nếu nhìn từ trên cao xuống, sẽ thấy vô số người tụ tập tại diễn võ đạo tràng của Thanh Lương lĩnh này, mà Dư Tắc Thành là trung tâm. Bởi vì hắn, cho nên mới có đông người tụ tập với thanh thế lớn đến như vậy.

Lạc Tân Tuyết đi về phía Dư Tắc Thành, dường như là cố ý tới chào hỏi nhưng dường như Dư Tắc Thành không nhìn thấy nàng vậy, chỉ đi ngang qua mà không chào.

Lúc hắn ở chỗ Hương Xuyên Chân Nhân học tập Kiếm Ngưng Lão, lúc đó có mặt Lạc Tân Tuyết. Ắt hẳn chỉ có nàng nói ra. Vương Thư Nguyên mới biết chuyện này, cho nên mới dẫn tới thịnh hội hôm nay, người như vậy không xứng làm bằng hữu với mình. Thái độ làm ngơ của Dư Tắc Thành khiến cho Lạc Tân Tuyết sượng sùng đứng ngây ra đó, dở cười dở khóc.

Mọi người cũng ngồi xuống, những ai tham gia lập tức chuẩn bị. Người chủ trì đại hội tuyển chọn lần này là Đạo Ngân Chân Nhân, ông đang bố trí hội trường, từng tuyển thủ bắt đầu xuống đài. Nghi thức tuyển chọn lần này áp đụng luật đào thải, do pháp trận ngẫu nhiên lựa chọn đối thủ trong cũng một lúc tiến hành bốn trận trong diễn võ đạo tràng. Lượt của Dư Tắc Thành vào đợt thứ hai đối thủ của hắn cũng là bằng hữu thấy Dư Tắc Thành bèn nói:

- Đáng tiếc không gặp được Vương Thư Nguyên, ta bỏ cuộc!

Trận chiến lập tức kết thúc, những người khác cũng là như vậy, rất nhanh đã có nhiều người rút lui. Nhưng Vương Thư Nguyên lại gặp phải những trận chiến vô cùng kịch liệt, đệ tử Hiên Viên kiếm phái nào gặp y cũng dốc hết toàn lực liều mạng chiến đấu.

Vương Thư Nguyên sử dụng kiếm thuật kỳ dị vô cùng, không nằm trong Hiên Viên Lục Kiếm, lập tức đánh bại hai đối thủ liên tục tiến vào vòng hai mươi người.

Đối thủ kế tiếp của Vương Thư Nguyên chính là Dương Hồng Binh. Vừa thấy y xuất hiện, mọi người lập tức lên tiếng reo hò cổ vũ tận tình. Lúc trước Dương Hồng Binh đã từng đánh qua với Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành thừa biết thực lực của y, cho nên hồi hộp theo dõi trận chiến giữa hai người.

Vương Thư Nguyên vừa thi triển kiếm pháp, lập tức trong vòng một trượng xung quanh y toát ra một dòng khí Hỗn Độn. Hơn nữa mỗi kiếm y xuất ra không thể nắm bắt được đường lối khiến cho người ta không biết đâu mà lần.

Hai người đại chiến, Dương Hồng Binh xuất ra tuyệt kỹ, bất chợt y đồng thời xuất ra Lục Kiếm, không biết y đã luyện thành Hiên Viên Lục Kiếm từ bao giờ. Nháy mắt Dương Hồng Binh hóa thành một kiếm cưu tấn công một đòn mãnh liệt, lập tức chém Vương Thư Nguyên nổ tan xác đương trường.

Lập tức tiếng hoan hô nổi lên bốn phía, Dư Tắc Thành thấy cảnh như vậy không khỏi giật mình kinh hãi. Không ngờ Dương Hồng Binh cũng có cách nghĩ như mình, đi theo một đường lối hoàn toàn khác. Lục Kiếm hợp nhất, hóa thành kiếm cưu, cưu sinh kiếm noãn, noãn hóa Kết Đan.

Sau khi Dương Hồng Binh chém nổ tan xác Vương Thư Nguyên, y bèn đứng chờ pháp trận đưa mình ra khỏi ảo cảnh. Nhưng y thật không ngờ, tuy rằng thân thể Vương Thư Nguyên nổ tan tành, nhưng dòng khí Hỗn Độn kia vẫn không tiêu tan chỉ mất đi một phần tư mà thôi, số khí Hỗn Độn còn lại nhanh chóng chui vào những mảnh vỡ thi thể Vương Thư Nguyên, nháy mắt y đã hồi phục. Vương Thư Nguyên tấn công sau lưng Dương Hồng Binh một kiếm, lập tức giết chết Dương Hồng Binh.

Lập tức hội trường vang lên tiếng phản đối nhao nhao, rất nhiều người gào to:

- Gian lận, đó là gian lận...

Nhưng Dư Tắc Thành và một số người tinh mắt không lên tiếng, bọn họ đã phát hiện ra chỗ đáng sợ của Vương Thư Nguyên.

Sắc mặt Dư Tắc Thành không khỏi sa sầm, chẳng trách nào tên Vương Thư Nguyên này có thể tung hoành nơi địa vực Cổ Tần, thì ra bộ kiếm thuật này của y còn có được năng lực bất tử. Thật ra thân thể y đã trở nên giống như Cốt Luân Tề Văn, chỉ là con rối thân thể chân chính của y chính là dòng khí Hỗn Độn kia.

Trong tiếng la lối không ngừng của mọi người bên ngoài. Đạo Ngân Chân Nhân tuyên bố:

- Không, Dương Hồng Binh chiến bại. Vương Thư Nguyên đạt được thắng lợi.

Dần dần mọi người cũng hiểu ra điểm quái dị trong kiếm thuật của Vương Thư Nguyên, tiếng la ó chậm rãi lắng xuống.

Hai pháp trận tiêu tan. Vương Thư Nguyên dương đương đắc ý ra ngoài. Hiện tại y không còn giả vờ ra vẻ tao nhã như trước, bất quá hiện tại trông càng đáng ghét hơn: đắc y dạt dào nghênh ngang tự đắc làm như mình là thiên hạ đệ nhất vậy.

Cuộc thi tuyển chọn vẫn tiếp tục, đến lúc này còn lại mười người. Vương Thư Nguyên lại thắng một trận, đối thủ của Dư Tắc Thành lại tiếp tục né tránh. Trong lúc pháp trận đang tiến hành chọn lựa đối thủ ngẫu nhiên, bất chợt Vương Thư Nguyên quát lớn:

- Dư Tắc Thành, huynh có đám đánh với đệ một trận hay không, đệ muốn khiêu chiến với huynh!

Lập tức pháp trận của Dư Tắc Thành ngừng lựa chọn ngẫu nhiên, chờ hắn trả lời. Dư Tắc Thành gật gật đầu đáp ứng. Vì trận chiến này, hắn chuẩn bị đã một năm chính là chờ đến lúc hai người gặp nhau.

Trước mặt hai người xuất hiện vô số địa hình chiến trường, bởi vì Vương Thư Nguyên là người khiêu chiến, cho nên Dư Tắc Thành có quyền quyết định địa hình tổng thể chiến trường.

Dư Tắc Thành nhẹ nhàng nói:

- Rộng lớn, dễ ẩn nấp.

Lập tức nháy mắt hai người Dư Tắc Thành xuất hiện trong một khu rừng rậm. Bãi chiến trường này rộng tới hàng chục dặm, dưới chân hai đối thủ toàn là cây cối chẳng chịt. Trên trời sấm vang cuồn cuộn, thỉnh thoảng có tia chớp xé không đánh xuống. Khắp trong rừng toàn là thanh tùng cao chừng ba trượng, trong đó còn có đá tảng đan xen, địa hình này có thể nói là vô cùng phức tạp.

Nháy mắt Dư Tắc Thành hạ kiếm quang xuống, biến mất trong rừng rậm, vận khởi Huyết Tàng thuật, lập tức ẩn tàng thân hình, không để lộ ra chút khí tức, không ai biết được hẳn đang ở nơi nào.

Vương Thư Nguyên đứng giữa không trung quan sát xung quanh, không phát hiện ra Dư Tắc Thành ở chỗ nào. Y bèn bật cười ha hả, kêu lớn:

- Tắc Thành sư huynh, ra đây chơi đùa cũng đệ đi, đệ chờ ngày này đã bao năm, đêm nào nằm xuống cũng nhớ tới huynh. Ra đây đi, để đệ cho huynh biết cái gì gọi là kiếm pháp...

Trong lúc Vương Thư Nguyên đang cao hứng cười nói. Dư Tắc Thành đã sử dụng Hải Khoát Thiên Không Kiếm Ngã thuật, nhắm vào y thật chặt chẽ.

Dư Tắc Thành lặng lẽ chuẩn bị Kiếm Quang Ngục. Chung Cực Quang Kiếm Phá chậm rãi rót năng lượng vào thân kiếm. Dư Tắc Thành đã rót năm Thành chân nguyên vào một kiếm này, hắn lại chậm rãi khởi động Lưu Quang Thuấn Tức kiểm, hóa kiếm này thành một lòng lưu quang, nháy mắt xuất ra một chiêu Thiên Lý Huỳnh Quang Kích. Nhờ có Kiếm Ngã thuật khống chế một kiếm này nháy mắt đã trúng đích.

Vương Thư Nguyên còn đang nói hả hê, bỗng thấy hàn quang chợt lóe, dường như có một đạo bạch quang chớp lên ngoài xa mười mấy dặm, ngoài ra không có phản ứng gì khác. Thế nhưng y chợt phát giác ra cổ mình nhẹ bỗng, nháy mắt đầu y đã bị một kiếm của Dư Tắc Thành đánh nát, hóa thành một lòng sương máu bay tung.

Một kiếm của Dư Tắc Thành xuất ra ở ngoài mười dặm, kiếm pháp chính xác mà nhanh như chớp, nháy mắt đã tới địch nhân có muốn tránh cũng không thể được. Lập tức mọi người đang theo dõi bên ngoài sững sờ, vô số người bắt đầu tham tính toán, xem thử đổi lại là mình, có thể tránh được một kiếm này không.

Dư Tắc Thành bắn ra một kiếm này, sau đó lập tức bố trí kiếm trận trước sau người mình, rồi vội vàng chuẩn bị cho chiêu Thiên Lý Huynh Quang Kích tiếp theo.

Một kiếm này hung hăn vô cùng, chỉ cần địch nhân nằm trong phạm vi cảm ứng năm vạn thước xung quanh Dư Tắc Thành, ắt không thể nào tránh né. Nhưng một kiếm này tiêu hao cũng vô cùng đáng sợ. Bởi vì lực lượng của nó quá mức hùng mạnh nháy mắt bạo phát, phi kiếm làm vật dẫn cho lực lượng này bị năng lượng phản lại hoàn toàn vỡ nát. Có thể nói một kiếm này bắn ra phải trả giá bằng một thanh phi kiếm.

Cũng may đây là diễn võ đạo tràng, hết thảy đều là hư ảo, không phải tiêu hao phi kiếm thật. Nếu như ở chiến trường chân chính. Dư Tắc Thành còn phải cân nhắc tới hao tổn, đây quả thật là dùng linh thạch ném người.

Bên kia thân thể không đầu của Vương Thư Nguyên bắt đầu phun ra khí tức Hỗn Độn vô cùng mạnh mẽ. Trong dòng khí Hỗn Độn này, thân thể y bắt đầu dần dần khép lại, sau khoảng mười mấy lần hô hấp, lập tức đầu y đã khôi phục bình thường. Y sờ đâu mình, cười nói:

- Kiếm pháp thật là đáng sợ. Dư Tắc Thành, ngươi quả nhiên là đại địch của ta, ta phải...

Ầm... Vương Thư Nguyên còn chưa đứt lời, lập tức đầu y vỡ nát lần thứ hai, đây là kiếm thứ hai của Dư Tắc Thành.

Bình luận

Truyện đang đọc