TIÊN NGẠO

Khi Dư Tắc Thành đưa mắt nhìn vào giác đấu trường, thấy từng đạo phân thân ảo ảnh pháp trận bèn vào đứng trong đó chờ đợi đối thủ tiến lên.

Lập tức có một người ngự kiếm đáp xuống đối diện. Dư Tắc Thành thấy y bèn ôm quyền thi lễ:

- Sư huynh mạnh giỏi.

Người nọ bật cười ha hả:

- Ta tên là Dương Hồng Binh, Tắc Thành sư đệ, ngôi vị đệ nhất của đệ sẽ thuộc về ta.

Lời này nghe qua vô cùng khó chịu. Dư Tắc Thành bèn giải thích:

- Khẩu hiệu kia không phải là do đệ viết, mà do Hương Xuyên sư thúc viết thêm...

Dương Hồng Binh nói:

- Ta biết, ngoại trừ tính tình dâm đãng của ông ấy, còn ai vào đây làm chuyện này? Bất quá ta thích, A Trúc, Tiểu Dạ khen ngợi đệ đã từ lâu, lần này mới có dịp thử xem.

A Trúc là Nhất Trúc sư huynh, Tiếu Dạ là Dạ Hàn sư huynh, lập tức Dương Hồng Binh trở nên vô cùng thân thiết trong mắt Dư Tắc Thành, hắn vừa định lên tiếng nói, Hương Xuyên Chân Nhân đã dẫn thêm chín người nữa đáp xuống bên ngoài giác đấu trường, kêu lớn:

- Hai người các con động thủ đi, còn đánh võ mồm làm gì nữa? Sau đó còn tới chín người nữa đang chờ, nhanh lên, tranh thủ thời gian đánh nhanh một chút.

Dương Hồng Binh đáp:

- Được rồi, được rồi, sư đệ, lần đầu tiên sẽ rất đau, ta lên đây.

Dứt lời ảo thể của hai người cùng tiến vào giác đấu trường, cách xa nhau trăm thước. Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, tiên hạ thủ vi cường, để xem ai là đệ nhất. Hắn bèn ngự kiếm bay lên, mười hai thanh Kim Dực kiếm bay tán loạn, hóa thành vạn đạo kiếm quang, nháy mắt Thân Kiếm Hợp Nhất đâm về phía Dương Hồng Binh hơn ba trăm kiếm.

Dương Hồng Binh nháy mắt cũng Thân Kiếm Hợp Nhất, bất quá y cũng không dùng sức mạnh chống lại Dư Tắc Thành, mà sau khi Thân Kiếm Hợp Nhất tiến hành tránh né từng đạo kiếm quang công kích liên miên bất tận của Dư Tắc Thành.

Cứ như vậy hai người hóa thành hai đạo kiếm quang qua lại không ngớt giữa giác đấu trường. Kiếm quang do Dư Tắc Thành biến ra phóng xuất vô số đạo kiếm quang mà kiếm quang do Dương Hồng Binh biến ra chỉ có một đạo kiếm quang, chưa hề xuất ra kiếm nào.

Hai người rượt đuổi trên giác đấu trường một hồi, dần dần Dư Tắc Thành mất đi cảm giác Thân Kiếm Hợp Nhất. Chiến đấu theo kiểu như vậy tiêu hao chân nguyên của hắn quá nhiều, chỉ trong thoáng chốc người kiếm chia lìa, kiếm quang dường như đình trệ.

Đây là kiếm thuật do hắn khổ tâm nghiên cứu, là hắn cố ý làm như vậy. Người bình thường thấy vậy đều cho rẳng Dư Tắc Thành cần phải nghỉ lấy hơi cho nên mới đình trệ kiếm quang công kích. Dưới tình huống như vậy bọn họ sẽ lập tức phản kích, trong quá trình phản kích ắt không thể phòng ngự như trước nữa, nhất định sẽ lộ ra sơ hở. Đây là chiến thuật của Dư Tắc Thành, nắm bắt lấy sơ hở này bất ngờ bạo phát công kích mãnh liệt, giết chết đối phương.

Quả nhiên tốc độ Dương Hồng Binh đối diện giảm xuống, xoay người công ra một kiếm. Dư Tắc Thành lập tức nắm lấy cơ hội này thình lình bạo phát, kiếm quang vô cùng vô tận bùng lên thành một đạo duy nhất chém về phía Dương Hồng Binh khoảnh khắc này đang ngưng trệ do chuyển thủ sang công.

Lập tức đạo kiếm quang của Dư Tắc Thành đánh trúng kiếm quang do Dương Hồng Binh xuất ra, nháy mắt đánh tan, sắp sửa đánh trúng vào người y nhưng chợt Du Tắc Thành lại thấy y khẽ mỉm cười.

Bất chợt một đạo kiếm khí xâm nhập thân thể Dư Tắc Thành, một kiếm này âm thầm lặng lẽ không tiếng động, nháy mắt chém bay thủ cấp của hắn.

Cảnh tượng cuối cùng Dư Tắc Thành có thể nhìn thấy chính là thi thể không đầu của mình, còn có kiếm quang Kim Dực kiếm của mình mất đi chân nguyên trở nên ảm đạm.

Đầu rơi xuống đất, ý thức Dư Tắc Thành trở lại không gian diễn võ, lập tức ngồi phệt xuống đất chịu nỗi đau đớn tột độ do bị chém bay đầu. Hắn thở hồng hộc ngẩng đầu lên hỏi:

- Đây là kiếm pháp gì vậy?

Dương Hồng Binh cười đáp:

Là Chiến Lân Tiền Dực kiếm, kiếm pháp biến dị của Phi Dực kiếm. Mỗi một kiếm đánh ra đều sinh ra một đạo kiếm khí Tiềm Dực, tà dị vô cùng, xuất hiện ở nơi mà đối phương không ngờ nhất công kích y. Tiểu sư đệ, đệ trở thành đệ nhị rồi, ngôi đệ nhất đã bị ta lấy, ha ha ha...

Dứt lời, Dương Hồng Binh ngự kiếm rời khỏi, Hương Xuyên Chân Nhân nói với Dư Tắc Thành:

- Con còn có thể tái chiến được không?

Dư Tắc Thành gật gật đầu, cầm lấy bình Cực Lạc Thiên nốc một ngụm lớn sau đó mới nói:

- Có thể, muôn thác không từ.

Hương Xuyên Chân Nhân lại nói:

- Được, để ta giảng cho các con về khuyết điểm và biến hóa của Chiến Lân Tiềm Dực kiếm này. Kiếm pháp này là do Trung Hưng Tổ Sư sáng chế, kiếm ý lấy từ Tương Tư kiếm của Nga Giang giáo ở địa vực Cổ Tần trước kia. Kiếm này có tất cả bảy chiêu, vừa rồi Tắc Thành trúng chiêu thứ ba, có tên là Hữu Phượng Lai Nghi. Ưu điểm của chiêu này là...

Hương Xuyên Chân Nhân bắt đầu chậm rãi giảng giải, tất cả mọi người yên lặng lắng nghe. Chừng hai khắc sau Hương Xuyên Chân Nhân nói:

- Tắc Thành, con còn có thể đánh một trận nữa được chăng?

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Tới đi.

Trong số chín người kia có một người bước ra, đứng vào pháp trận đối diện. Lập tức pháp trận khởi động, ảo thể hai người xuất hiện trong giác đấu trường. Không ai nói lời nào rút kiếm xông lên, kiếm thế vô cùng hung hãn.

Dư Tắc Thành hít sâu một hơi ngự kiếm bay lên, Thân Kiếm Hợp Nhất phát động cường công về phía đối phương. Lập tức kiếm khí của hai người phóng xuất tràn ngập trong giác đấu trường, bên nào cũng nhắm vào sơ hở của đối phương mà công kích, không ai nhường ai.

Dư Tắc Thành gầm to một tiếng, khởi động thần thông Nhiên Huyết lập tức mười bốn thanh phi kiếm cùng xuất, vững vàng ngăn chặn đối phương, điên cuồng công kích lấn tới từng bước. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Dần dần người nọ phát giác ra mình không chống nổi kiếm thế ngút trời của Dư Tắc Thành. Y cũng không có được Vĩnh Hằng Chi Lô và thần thông Nhiên Huyết như Dư Tắc Thành, dần dần bị ép vào một góc.

Bất chợt kiếm quang của y biến chuyển, thu lại tất cả kiếm quang kiếm khí đứng yên nhìn Dư Tắc Thành. Nháy mắt kiếm quang của Dư Tắc Thành đã tới cạnh y, bạo phát vô cùng mạnh mẽ, nhưng không còn thấy y nơi đó nữa.

Bất chợt kiếm quang lóe lên tầng tầng chẳng khác kiếm quang của Dư Tắc Thành, nháy mắt người nọ hiện thân sau lưng Dư Tắc Thành, xoay tay lại xuất ra một kiếm. Động tác của y nhanh như chớp giật, nháy mắt đã tới. Dư Tắc Thành gần như không kịp phản ứng bị phân thây thành năm bảy mảnh giữa kiếm này.

Dư Tắc Thành trở về không gian luyện tập võ nghệ, há miệng thở hồng hộc, câu đầu tiên hỏi:

- Đây là kiếm pháp gì vậy?

Sắc mặt người nọ không biểu hiện chút cảm tinh, vô cùng lãnh khốc, giọng y lạnh như băng:

- Đây là Bất Dực Nhi Phi kiếm, đệ tử Trúc Cơ kỳ chúng ta có thể di chuyển phạm vi ngàn trượng trong nháy mắt.

Thân thể Dư Tắc Thành đau đớn rã rời, hắn nằm lăn ra đất chờ cho nỗi đau trên người biến mất. Bị phân thây quả thật đau đớn vô cùng, Dư Tắc Thành lại há miệng thở phì phò:

- Hảo kiếm pháp, hảo kiếm pháp, lên đi, chúng ta tiếp tục.

Dứt lời đã bật người đứng dậy. Lúc này, tính cách gặp hiểm càng dũng cảm, gặp khó càng kiên trì, bất khuất kiên cường của Dư Tắc Thành đã hoàn toàn bị kích phát, hắn không còn cảm thấy sợ sệt, chỉ muốn đánh tiếp.

Hương Xuyên Chân Nhân nói:

- Chờ một chút, con hãy nghỉ ngơi hai khắc đã, ta sẽ giảng cho con về đặc điểm và khuyết điểm của lộ kiếm pháp này. Kiếm pháp này là do Bắc Hà Chân Nhân ngàn năm trước căn cứ vào pháp thuật Thiên Lý Nhất Tuyến của Thần Độn tông cải biến mà thành. Có mười mấy môn phái có kiếm pháp tương đồng với kiếm pháp này như Thần Độn tông, Thiên Cầm phái, Đãi Sinh tông...

Cứ như vậy Hương Xuyên Chân Nhãn lại bắt đầu giảng giải, Dư Tắc Thành cẩn thận tiếp thu kinh nghiệm, không dám bỏ sót một chữ nào. Hai khắc sau, cơn đau biến mất, Dư Tắc Thành đứng lên tái chiến. Lần này đối mặt với đối thủ, Dư Tắc Thành cũng không nhiều lời vô ích, dốc hết toàn lực xuất kiếm phát động thế công mạnh mẽ về phía đối phương. Nhưng đối thủ tránh né qua lại xung quanh Dư Tắc Thành chẳng khác loài lươn trơn tuột, né tránh hết đạo kiếm quang này tới đạo kiếm quang khác. Dư Tắc Thành đâm mãi không trúng y, rốt cục chỉ đành trơ mắt nhìn y thong thả qua lại giữa làn kiếm quang dày đặc của mình. Bất kể hắn thi triển kiếm thuật thế nào người kia cũng có thể né tránh. Cuối cùng y đi từng bước tới trước mặt Dư Tắc Thành, vung kiếm đánh bay kiếm của hắn, Dư Tắc Thành lại thất bại.

Kiếm này có tên là Mãnh Hổ Thiểm Dực kiếm, dùng kiếm pháp này có thể nhàn nhã dạo chơi trong vạn kiếm. Bởi vì người sử kiếm này trong khoảnh khắc nguy hiểm nháy mắt tránh né vào trong không gian thứ nguyên. Thậm chí có thể qua lại trong hồ nước sâu vạn trượng mà không dính một giọt nước nào.

Sau đó lại nghỉ ngơi tái chiến. Du Tắc Thành thất bại liên tục, thua hết cả mười trận, lúc này mới biết thiên hạ anh hùng, đồng thời những người khác cũng vô cùng khâm phục hắn. Người có thể đấu liên tục mười trận như vậy ngoại trừ ý chí hùng mạnh, còn phải có một thân thể rất tốt mới làm được. Người bình thường chỉ đánh ba trận đã không còn chiến lực nhưng Du Tắc Thành lại chiến ý dạt dào, đánh xong mười trận, hắn còn đòi đánh thêm trận nữa.

Nhưng Hương Xuyên Chân Nhân ngăn lại, mỗi ngày chỉ có thể đánh mười trận, thí luyện hôm nay chấm dứt, bảo Dư Tắc Thành trở về nghỉ ngơi, bốn ngày sau lại tới.

Dư Tắc Thành hận không thể tới ngày mai. Hương Xuyên Chân Nhân chỉ cười nói:

- Nếu ngày mai con có thể đứng dậy được, vậy cứ việc tới.

Bình luận

Truyện đang đọc