TIÊN NGẠO

Dư Tắc Thành chậm rãi kết nối từng sự kiện lại với nhau, có lẽ đại khái là như vậy. Bất quá hắn có cảm giác như suy nghĩ của mình vẫn còn thiếu sót chuyện gì đó vẫn chỉ là phiến diện. Thần Hà Chân Nhân chính là Phản Hư kỳ Chân Nhất Thần Quân, hết thảy âm mưu quỷ kế trước mặt lão chỉ là hư ả̀o, Chỉ cần một đòn của lão tất cả sẽ vỡ tan thành phấn vụn.

Dư Tắc Thành đã từng thấy qua lão điên xuất thủ, quả thật là hủy thiên diệt địa. Từ đó suy ra. cho dù cộng tất cả Nguyên Anh Chân Quân có mặt trong đại lễ Phản Hư lần này cũng không phải là đối thủ của Thần Hà Chân Nhân. Đối với tầng tầng âm mưu của bọn chúng. Dư Tắc Thành vẫn cảm thấy có chỗ sơ hở.

Đến khi yến hội kết thúc, mọi người ai về chồ nấy, Nam Thiên Chán Nhân mới nói với Dư Tắc Thành:

- Ta đã tìm Kim Hà Chân Nhân hỏi giùm con. Cực Nguyên Vân Hà tông tuyệt đối không có nữ đệ tử nào có tên là Dư Tĩnh Hân. Cũng có khả năng muội muội của con là đệ tử của khách nhân tới đây dự lễ, không phải là môn nhân của Cực Nguyên Vân Hà tông.

Nghe được tin này Dư Tắc Thành vô cùng nhẹ nhõm, quả thật rất tốt. Hắn trở về phòng, tắm nước nóng một trận, ngâm mình dưới nước nóng quả thật vô cùng sảng khoái, khiến cho người ta hưởng thụ lạc thú đời người.

Tắm xong Dư Tắc Thành vào giường nằm, Cố Thính Vân tới xoa bóp cho hắn, Dư Tắc Thành không quan tâm mấy, nằm yên hưởng thụ sau đó chợt nói:

- Ngày mai nàng không nên đi đâu, sẽ có đại sự xảy ra. Ngày mai ta sẽ cầu Cấp Thủy sư bá xin bọn họ mang nàng đi theo. Sinh tử hữu mệnh, phải xem duyên phận của nàng thế nào...

Nghe Dư Tắc Thành nói vậy Cố Thính Vân khẽ run lên, Dư Tắc Thành cũng không quan tâm tới. Cho dù nàng ra ngoài nói chuyện này cũng không ai tin lời một nữ đệ tử ngoại môn nho nhỏ nói nhăng nói càn.

Cố Thính Vân càng xoa bóp càng dùng sức, bất chợt một luồng nhiệt hỏa dâng lên trong lòng Dư Tắc Thành. Hắn là chỗ dựa duy nhất của Cố Thính Vân, thứ duy nhất có thể giúp nàng tránh khỏi đại họa ngày mai. Nàng chợt nói:

- Tắc Thành Đại ca, hãy yêu ta đi. Cho dù ngày mai có chết, coi như ta cũng không sống uổng một đời!

Dư Tắc Thành nói:

- Ta không thể hứa hẹn gì với nàng cả, nàng phải chuẩn bị tâm lý cho chuyện này.

Cố Thính Vân chậm rãi phủ phục xuống lưng Dư Tắc Thành, dịu dàng nói:

- Ta bằng lòng, dù có chuyện gi xảy ra ta cũng bằng lòng. Bình rượu kia đáng giá ngàn vàng, chàng đối xử tốt với ta như vậy ta nguyện vâng theo. Ta không có gì cho chàng cả, chỉ có tấm thân này, cũng không dám cầu gì nhiều, chỉ cần chàng nhớ tới ta là đủ...

Dư Tắc Thành xoay người lại, kéo nàng sát vào lòng mình:

- Được, ta sẽ nhớ nàng.

Dứt lời đèn lửa trong phòng tắt ngóm, không còn âm thanh gì nữa, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng rên hừ hừ khe khẽ hết sức tiêu hồn. Dường như có đau khổ lẫn hưởng thụ trong đó, dường như vừa lên thiên đường, lại như vừa xuống địa ngục, sắc Xuân tràn ngập gian phòng, cuối cùng một tiếng kêu đau đớn kéo dài vang lên, hết thảy chấm dứt.

Một lúc lâu sau, Cố Thính Vân lên tiếng nói:

- Sớm nên như vậy, có chết cũng đáng...

Dư Tắc Thành cười nói:

- Người khác có thể không làm được nhưng ta nhất định làm được. Yên tâm đi, ngày mai ta sẽ bảo đảm an toàn cho nàng, sau này sẽ tìm cho nàng chỗ gởi thân.

Cố Thính Vân nói:

- Đa tạ Tắc Thành Đại ca, ta tự tin sẽ tuyệt đối không kém hơn người khác, chỉ cần ta có cơ hội. Hiện tại cơ hội ngay trước mắt ta nhất định sẽ nắm lấy, tuyệt đối không để lãng phí.

- Bọn họ có thể ỡ trên cao, bọn họ có thể ngự kiếm phi hành, bọn họ có thể hưởng thụ phồn hoa chốn nhân gian, vì sao ta không được? Ta không thua kém bọn họ, chỉ là ta chưa có cơ hội mà thôi.

Dư Tắc Thành nói:

- Được, nhớ kỹ lời nàng, ta cho nàng cơ hội, hy vọng nàng sẽ không để ta thất vọng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó trời đã sáng. Thái dương vừa lên, đại lễ Phản Hư của Cực Nguyên Vân Hà tông chính thức bắt đâu.

Lúc này Dư Tắc Thành tâm thần sảng khoái, dẫn theo Cố Thính Vân tới phòng của Nam Thiên Chân Nhân. Sau khi vào phòng, Dư Tắc Thành thấy Cấp Thủy Chân Nhân đang ngồi trong nội sảnh đả tọa tu luyện, hai nữ tử do ông chọn đang chuẩn bị gì đó ở phòng ngoài. Quả nhiên Cấp Thủy Chân Nhân không hề chạm tới bọn họ, chỉ là mượn cớ che mắt thiên hạ mà thôi.

Dư Tắc Thành nói với hai nàng: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Dẫn nàng này theo các người, bảo vệ nàng cho tốt, Các người sống nàng cũng sống, nếu nàng không sống, vậy các người cũng không nên sống nữa!

Hai nữ nhân này nhìn nhau, sau đó đưa mắt nhìn về phía Cấp Thủy Chân Nhân, đợi hiệu lệnh của ông.

Cấp Thủy Chân Nhân nói:

- Hai người không thấy, không nghe rõ hay sao? Hai người có thể chết, nhưng nàng ấy không được chết!

Lập tức hai nữ tử kia biến sắc vôi vàng đáp:

- Cẩn tuân pháp chi.

Sau đó dẫn Cố Thinh Vân rời khỏi. Trước khi đi Cố Thinh Vân còn liếc nhìn Dư Tắc Thành một lần cuối với ánh mắt thâm tình nhưng Du Tắc Thành không hề chú ý tới nàng. Hôm nay là ngày quan trọng, đại lễ Phản Hư lần này ắt nổi lên sóng gió không phải nhỏ.

Dư Tắc Thành thi lễ với Cấp Thủy Chân Nhân:

- Sư bá, khi nào thì chúng ta xuất thủ?

Cấp Thủy Chân Nhân đáp:

- Tắc Thành, con cứ bình tĩnh, khi nào cần xuất thủ ta sẽ nói. Ta đã nói trước đây bốn người các con tới đây chỉ xem trò vui là đủ. Nhưng phải chú ý cẩn thận, đừng mải mê xem mà mất mạng của mình.

Sau đó Cấp Thủy Chân Nhân không nói lời nào nữa. Bất chợt Dư Tắc Thành phát hiện ra ông đang ôn (hâm nóng) kiếm, đây là một loại kiếm thuật của Hiên Viên kiếm phái, ông đang chuẩn bị chém giết đại chiến, cho nên ôn kiếm.

Vầng dương vừa lên, một ngày mới bắt đầu, đại lễ Phản Hư của Cực Nguyên Vân Hà tông chính thức khai mạc. Tiếng nhạc mơ hồ vang khắp sơn môn, không trung mây lành bay khắp, mười mấy tiên hạc bay lượn vui chơi.

Không biết từ lúc nào trên trời rơi xuống đủ các loại hoa màu sắc sặc sỡ xinh đẹp vô cùng. Những đóa hoa rơi xuống này đều là vật hư ảo, khi vừa chạm đất hoặc chạm tay người lập tức chúng hóa thành hơi nước tan biên mất. Đây chính là dị tượng Thiên Nữ Tán Hoa mà Cực Nguyên Vân Hà tông lợi dụng sơn môn đại trận làm ra, để bắt chước cảnh Tiên Nhân phi thăng.

Nam Thiên Chân Nhân giơ tay đón lấy một đóa hoa, khẽ than đài:

-Trời làm nên mưa, người làm nên tội. Vì muốn vuốt mông ngựa kẻ khác mà tự tiện sửa chữa sơn môn đại trận của mình, chính là tự chuốc lấy diệt vong.

Sáu người cùng tiến vào hội trường. Hôm qua mọi người đã tới nhưng chỗ ngồi hôm nay lại không được an bày như hôm qua nữa mà bị xếp vào trong một góc vô cùng vắng vẻ. Nhưng lại có điểm thuận lợi là có thể quan sát toàn trường, thậm chí cả nửa sơn môn đều lọt vào tầm mắt.

Sáu người ngồi xuống, lần này Cấp Thủy Chân Nhân và Nam Thiên Chân Nhân vẫn ngồi chung với bọn Dư Tắc Thành, cách đó không xa rõ ràng là người của Kỳ Thuẫn môn.

Cấp Thủy Chân Nhân nhìn thoáng qua nói:

- Đám mai rùa này tin tức cũng hết sức linh thông.

Nam Thiên Chân Nhân đáp:

- Người đời đều cho rằng môn phái của họ lấy phòng ngự nổi tiếng thiên hạ, thật ra môn phái bọn họ mạnh nhất là thuật suy diễn biết trước tai họa sắp xảy ra. Hơn nữa bọn họ là chủ nhà ở đất Trưng châu, chuyện gì có thể qua mắt được bọn họ?

Lúc này tại thông đạo kia kiếm quang như mưa, phi xa bay như mưa, từng đám khách nhân tới chúc mừng, tiếng báo danh người đến vang lên không ngừng.

Chỉ trong thoáng chốc, vị Nguyên Anh Chân Quân của Kỳ Thuẫn môn cũng đã tới, ngồi chung với đám đệ tử của mình. Không ngờ Nam Thiên Chân Nhân và Cấp Thủy Chân Nhân cũng quen biết người này vội vàng đứng dậy thi lễ, thái độ cung kính xuất phát từ tận đáy lòng.

Nam Thiên Chân Nhân nói với bọn Dư Tắc Thành:

- Đây là Quy Tàng Chân Quân, tám trăm năm trước ở đại lục Trưng châu có một yêu ma viễn cổ Hóa Giải Trại thức tỉnh làm hại thiên hạ, cắn nuốt phàm nhân, khiến cho đất hoang ngàn dặm, dân chúng lầm than tử thương hàng chục vạn. Long Dương giáo đóng cửa không ra, Vạn Thú Hóa Thân tông bị linh thú Tiên Thiên uy áp cũng tránh, né vào trong sơn môn.

- Trong lúc nguy cấp ấy chỉ có một mình Quy Tàng tiền bối đứng ra chiến đấu cùng Hóa Giải Trại kia hơn tháng, rốt cục giết chết nó cứu được bá tánh Trưng châu khỏi cơn lầm than. Nhân phẩm xã thân cứu giúp sinh linh như vậy đáng để chúng ta tôn kính.

Quy Tàng Chán Quân cười nói:

- Nam Thiên hiền điệt quá lời rồi, cái gì là chiến đấu hơn một tháng? Là ta bị nó luyện hóa hơn tháng, đau khổ chịu đựng. Nếu không nhờ sơn môn các vị tới hỗ trợ, đặc biệt sư phụ hiền điệt ra tay cứu giúp ta đã trở thành bộ xương khô từ sớm.

- Xem ra môn phái các vị cũng muốn ngăn ngừa từ trước... Đúng rồi, gặp mặt đám hậu bối các ngươi lần đầu, dù gì cũng phải có lễ kiến diện. Đây, mỗi người một lá Thiên Quy phù, chỉ cần kỳ thuẫn chúng ta chưa phá, Thiên Quy phù các ngươi cũng sẽ không bị tổn hại.

Lập tức bọn Dư Tắc Thành mỗi người nhận được một tấm phù triện hình con rùa, cả Cấp Thủy Chân Nhân và Nam Thiên Chân Nhân cũng có. Thật ra đây là đưa cả sáu người bọn họ vào trong vòng phòng ngự của Kỳ Thuần môn.

Bình luận

Truyện đang đọc