TIÊN NGẠO

Dư Tắc Thành vào thành, tìm tới một khách điếm xa hoa nhất, bao riêng một viện, sau đó lặng lẽ niệm Mộc La Khô Tâm Chú. Bất kể Mộc Tư Y ở nơi nào cũng sẽ cảm nhận được chú này, biết rằng mình đang kêu gọi nàng, không lâu sau sẽ tới nơi đây.

Dư Tắc Thành lặng lẽ chờ đợi, quả nhiên chưa tới hai canh giờ sau. Mộc Tư Y đã xuất hiện trong cảm ứng Kiếm Ngã thuật của hắn. Hiện tại tuy rằng dung mạo của Mộc Tư Y không có thay đổi gì nhiều, nhưng về mặt khí chất đã có sự biến hóa khó tả.

Nàng chậm rãi tới đây, thân hình cao lớn thon thả được pháp bào làm nổi bật, thắt đáy lưng ong, làn da trắng mịn, đôi mắt trong suốt như nước suối, Nhìn vào mắt nàng khiến cho người ta cảm thấy tâm trạng mình thoải mái mà yên tĩnh.

Gương mặt nàng lạnh lùng như băng giá, có khí chất cao ngạo khó tả, làm cho người ta có cảm giác như nàng chính là tiên nữ trên trời bị đày xuống nhân gian, không thể khinh thường.

Mộc Tư Y bước từng bước về phía trước, mỗi lần tới gần cửa, cửa đều tự động mở ra. Rốt cục nàng cũng đã đi tới chỗ của Dư Tắc Thành, Dư Tắc Thành đang mỉm cười nhìn nàng.

Lúc gương mặt lạnh, nhu băng giá của Mộc Tư Y nhìn thấy Dư Tắc Thành, lập tức nớ nụ cười rang rỡ chẳng khác hoa đào nở rộ. Hàng mi cong vút, môi anh đào đỏ mọng, khuynh quốc khuynh thành, khiến người say đắm. Nàng lên tiếng nói:

- Chủ nhân, ngài đến rồi ư, người ta không nhịn được cho nên vội vàng tới đây...

Lần đầu tiên được Mộc Tư Y, chính là lúc Dư Tắc Thành đánh mất bản thân, vọng tưởng thành lập hậu cung, thu hết mỹ nữ trong thiên hạ vào thế giới Bàn cổ.

Cho nên lúc ấy hắn không giết chết Mộc Tư Y mà bắt sống nàng, cuối cùng chiếm đoạt được thân tâm nàng.Sau đó trải qua sự kích thích của thi kỹ, Dư Tắc Thành tỉnh táo lại, họa mê muội đã tan đi, nhưng lúc này ván đã đóng thuyền, chỉ có thể tiếp tục theo lao. Lúc hắn để cho Mộc Tư Y trở về, tặng cho nàng nhiều bảo vật như vậy, thật ra trong lòng có ý nghĩ muốn bù đắp lại cho nàng những gì mình đã gây ra.

Nhiều năm không gặp, nhờ có muội muội cho hay, Dư Tắc Thành mới biết Mộc Tư Y đã cắt đứt quan hệ cùng Lôi Vạn Quân, hơn nữa sống ở Phân Phương Giải Ngữ môn cũng không tốt lắm, không khỏi cảm thấy trong lòng tưởng nhớ, cho nên lần này cố ý tới đây thăm nàng.

Lần này hội ngộ, vốn trong lòng Dư Tắc Thành nghĩ rằng hẳn Mộc Tư Y sẽ làm ra vẻ chống cự lại mình. Không ngờ vừa mới gặp, câu đầu tiên của Mộc Tư Y lại là như vậy. Không ngờ cả thân tâm của Mộc Tư Y đã hoàn toàn quy phục Dư Tắc Thành, lập tức khiến Dư Tắc Thành có cảm giác hết sức ngạc nhiên.

Ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, Mộc Tư Y đã đồn hết tình cảm vào hắn, hết lòng hết dạ coi mình là người của hắn đây không phải là Mộc Tư Y như trong tưởng tượng của Dư Tắc Thành.

Mộc Tư Y thay đổi như vậy cũng là có nguyên nhân, thật ra từ trong xương tủy, nàng vẫn là một nữ nhân theo truyền thống bình thường. Sau khi gặp Dư Tắc Thành, biết mình không thể thoát khỏi tay hắn lại biết rằng mình có thể nương tựa vào hắn, nàng bèn chấp nhận số mệnh.

Huyết thù không trả được mấy năm qua đè nặng trong lòng, làm cho nàng gần như ngạt thờ. Nay có một cường giả có thể nương tựa vào, có thể che mưa chắn gió cho mình, nàng bằng lòng giao tất cả những gì mình có cho Dư Tắc Thành, bao gồm cả mối huyết thù kia. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Đây là đặc điểm truyền thống của nữ nhân, các nàng coi trọng trinh tiết, kiên trì với quyết định của mình. Một khi đã quyết định rồi sẽ tuyệt đối không hối hận cho dù là tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhẫn nhục chịu đựng, các nàng cũng sẽ kiên trì tới cùng. Chỉ cần có trụ cột tinh thần, các nàng có thể làm ra những chuyện khiến người khiếpsợ.

Dư Tắc Thành mỉm cười, như vậy rất tốt. Hắn vẫy tay, Mộc Tư Y lập tức đi tới, ngoan ngoãn ngồi vào lòng Dư Tắc Thành. Hắn cùng nàng nhỏ nhẹ trò chuyện kể lại những chuyện trải qua trong mấy năm xa cách. Hỏi thăm nàng làm thế nào đối phó với những lời đồn đãi trong mấy năm qua, làm thế nào tiếp tục kiên trì làm thế nào giữ vững niềm tin.

Giọng Dư Tắc Thành không lớn, nhưng câu nào cũng chỉ thẳng vấn đề, dường như có ma lực dần dần xóa đi những uất ức của Mộc Tư Y vì bị người khác coi thường, kỳ thị. Hắn làm cho nàng có cảm giác như tất cả những gì mình đã phải chịu đều đáng giá, có một người ở phương xa luôn nghĩ tới nàng, vĩnh viễn hiểu được cảm giác của nàng.

Lần này nói khoảng nửa canh giờ, sau đó Dư Tắc Thành bắt đầu kể lại những chuyện mình đã trải qua, hơi có chút khoa trương, khéo léo nhào nặn thêm thắt. Hắn kể hết những chuyện về cái chết của Mộ Yên Tiên Tử Chưởng môn Cửu Huyễn Tiên môn, nguyên nhân gây ra đại chiến Vô Lượng tông vì tranh đoạt tiên điển Hoàn Chân Đạo. Có một số việc không thể nói có một số việc Dư Tắc Thành thổi phồng hình ảnh của mình lên tận mây xanh.

Như vậy tạo cho Mộc Tư Y một ảo giác rằng đại thù của nàng không phải không có cơ hội báo. Tuy rằng Dư Tắc Thành chưa hề nói rằng hắn sẽ làm gì cho Mộc Tư Y nhưng cũng đã để lại ấn tượng không ít.

Đồng thời Dư Tắc Thành không ngừng nói những lời tâm tình chỉ dành riêng cho hai người khi ở bên nhau, những lời này có ma lực rất lớn. Dần dần Mộc Tư Y mê đắm trong những lời này, dù biết là giả, nàng vẫn rất thích lắng nghe.

Tình đã động, mọi chuyện còn lại không cần phải nói. Tất cả cửa lớn cửa nhỏ trong phòng tự động đóng lại, sau đó không lâu, trong phòng vang lên tiếng rên ư ử. Thanh âm này càng ngày càng cao, dần dần biến thành tiếng kêu khe khẽ, sau đó biến thành tiếng nỉ non vô ý thức, cuối cùng tất cả đều trở nên yên lặng.

Xuân sắc đầy phòng, sau một trường đại chiến. Mộc Tư Y hao hết sức lực, bắt đầu ngủ say nhưng tay nàng vẫn còn nắm chặt tay Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành lặng thinh không nói, đối với Mộc Tư Y, hắn có cảm giác khó tả bằng lời.

Thì ra trong suy nghĩ của nàng. Dư Tắc Thành chỉ mê đắm thân thể của nàng, chỉ muốn tìm khoái hoạt trên thân thể nàng mà thôi... Dần dần, Dư Tắc Thành cảm thấy mình hơi thích nữ nhân này.

Thông qua bàn tay Mộc Tư Y đang siết chặt tay mình. Dư Tắc Thành cảm giác được lúc hưởng thụ khoái hoạt, đồng thời cũng cảm thấy trách nhiệm đè nặng lên vai. Dư Tắc Thành nằm sải ra giường, không khỏi buông tiếng thở dài...

Bất quá liếc mắt nhìn lại, đôi ngọc phong cao vút nõn nà, đôi chân dài thon thả, làn da mịn màng, bàn tay mềm mại siết chặt tay mình... Đáng giá, hết thảy đều đáng giá.

Ngày hôm sau, hai người rời giường, Mộc Tư Y giống như thê tử mới cưới, lăng xăng lo đủ chuyện cho Dư Tắc Thành. Hai người nhìn nhau cười ngọt ngào, tình ý miên man không cần phải nói.

Mộc Tư Y nói:

- Chủ nhân, chúng ta ra ngoài dạo chơi đi, lão bản nơi đây là bằng hữu của ta, chúng ta đi thăm nàng xem sao.

Dư Tắc Thành tỏ ra sửng sốt, bèn hỏi:

- Bằng hữu của nàng ư?

Mộc Tư Y nói:

- Đúng vậy, khách điếm này là Phi Yến lâu, một trong bảy mươi hai lâu ở Hoa Đô lâu chủ là một mỹ nữ.

Dư Tắc Thành lại hỏi:

- Mỹ nữ ư, có xinh đẹp như nàng không, chẳng lẽ cũng là một trong Lư châu Thập đại danh hoa gì đó...

Mộc Tư Y cười nói:

- Quả nhiên chủ nhân đoán đúng, nàng ấy chính là một trong Lư châu Thập đại danh hoa chúng ta, Không Cốc u Lan Tô Uyển Ngôn.

Mộc TưY nói tiếp:

- Vị bằng hữu này của ta thật sự rất thần kỳ, vốn nàng là người tàn tật, hai chân đã bị liệt từ nhỏ. Nàng lại chưa từng tu tiên, chỉ là một phàm nhân, nhưng lại được Tu Tiên Giới bầu là một trong Lư châu Thập đại danh hoa.

Lập tức lòng hiếu kỳ của Dư Tắc Thành bị kích thích, vội hỏi:

- Như vậy là vì sao, nàng nói ta nghe thử.

Mộc Tư Y nói:

- Từ nhỏ nàng đã tàn tật, ngồi trên xe lăn hết sức buồn chán, cho nên rất thích cắm hoa. Vào năm nàng mười tuổi, Thất Trọng Chân Nhân của Thánh Giáp tông vân du đến đây trong lúc vô tình xem nàng cắm hoa, xem như vậy khoảng một canh giờ, sau đó thốt lên bốn chữ: "Hoa đạo Thành thần." ông quay về sơn môn, không lâu sau đó Kim Đan hóa Anh.

- Còn có Lộc Mã tiên tử của Âm Dương tông cũng xem nàng cắm hoa, sau đó có chút sở ngộ, rốt cục cũng kết thành Nguyên Anh.

- Rất nhiều tiền bối nhờ xem nàng cắm hoa mà ngộ đạo, đột phá bình cảnh. Vì nguyên nhân này cho nên mọi người mới bầu nàng là một trong Lư châu Thập đại danh hoa, mệnhdanh Không Cốc u Lan.

Dư Tắc Thành hỏi:

- Thật sự có chuyện thần kỳ như vậy sao,danh hiệu Không Cốc u Lan này rất đẹp. Đúng rồi, danh hiệu của nàng là gì vậy?

Mộc Tư Y đáp:

- Hàn Sương Ngạo Mai.

Dư Tắc Thành nói:

- Đóa hoa mai này cũng vô cùng xinh đẹp, rốt cục cũng bị ta hái... Đi thôi, chúng ta đi xem đóa hoa lan kia đi, để xem rốt cục nàng thần kỳ tới mức nào.

Mộc Tư Y nói:

- Ha hạ nàng cũng không phải dễ dàng gặp được như vậy, muốn xem nàng cắm hoa phải trông vào cơ duyên. Có khi ba tháng nàng cắm hoa một lần, có khi cắm ba lượt trong vòng mười ngày, cho nên mọi người đều ở gần đây chờ đợi.

- Dần dần thường xuyên như vậy. Tổ gia muốn tạo phương tiện cho các đạo hữu chờ đợi, bèn mua con phố này, sửa thành một vài khách điếm để cung cấp nơi nghỉ lại cho các đạo hữu chờ đợi.

Dư Tắc Thành nói:

- Nàng Tô Uyển Ngôn này cũng kiêu ngạo thật.

Bình luận

Truyện đang đọc