TIÊN NGẠO

Gian thứ ba là kho chứa phi kiếm, trong này phi kiếm cũng chỉ còn rất ít nhưng tận cùng bên trong có một thanh phi kiếm bị khóa chặt trên tường.

Dư Tắc Thành tiến lại gần xem thử, chỉ thấy phi kiếm này dài chừng bốn thước, giống như một dòng sông máu vắt ngang không trung, trong suốt lấp lánh, phát ra vô số huyết khí. Dường như có vô số người bên trong phi kiếm đang cất tiếng gào thét, khiến cả gian phòng có cảm giác như huyết khí sôi trào.

Phi kiếm này cảm ứng được Dư Tắc Thành tới gần, diễu võ giương oai như muốn công kích Dư Tắc Thành. Lập tức xung quanh phi kiếm xuất hiện mười hai tấm phù lục vây khốn, khiến cho đạo Huyết hà này chỉ có thể lồng lộn một chỗ.

Dường như cảm nhận được phi kiếm này diễu võ giương oai, đột ngột phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa xuất hiện, một tiếng kiếm ngâm trong trẻo vang lên. Lập tức phi kiếm kia dường như vì cấp bậc thấp hơn, run lên bần bật, thậm chí gần như muốn vỡ.

Sát Na Quang Hoa áp chế phi kiếm kia, lập tức khiến cho nó trở nên vô cùng ngoan ngoãn. Dòng sông máu lập tức biến mất, nháy mắt hóa thành một thanh phi kiếm dài chừng hai thước, toàn thân đỏ như máu.

Dư Tắc Thành giơ tay chộp lấy, cho vào trong thế giới Bàn cổ sau đó chạy sang gian thứ tư. Gian này chuyên chứa đan dược và phù lục, lúc này cũng trống rỗng, đã phân phát hết.

Dư Tắc Thành cảm thấy hơi thất vọng trong lòng, chạy sang gian cuối cùng, lập tức tươi cười rạng rỡ. Nơi này là gian chứa vật phẩm nhiều nhất, quá nửa là các loại khoáng thạch quý hiếm, nguyên liệu quý hiếm, các loại vật phẩm hi hữu. Bình hoa mà hắn mua khi trước cũng nằm ở đây, phần còn lại là khoảng ba ngàn bình mật ong.

Lạ thật, vì sao mật ong lại cho vào trong này? Dư Tắc Thành hết sức hiếu kỳ, bất quá những thứ được cất giữ ở đây hẳn là bảo bối. Dư Tắc Thành bèn vung tay lên cuốn một vòng, lập tức thu hết tất cả vào trong thế giới Bàn Cổ.

Dư Tắc Thành ngự kiếm rời khỏi kho báu này, ra đến bên ngoài nhìn thấy những quân mạt chược rơi dưới đất, hắn bèn vung tay lên thu hết tất cả. Quả thật là lòng tham không đáy, vét sạch sành sanh, không buông tha chút gì cả.

Dư Tắc Thành hóa thân thành Ngũ Hành Thiên Quỷ, chậm rãi rời khỏi ngôi lầu, chui dưới lòng đất tiến ra phía ngoài. Lần này hơi có khó khăn hơn lúc tiến vào, vừa rồi hai quả thần lôi bùng nổ khiến cho Đoạn Tụ tông như chim gặp cành cong, càng gia tăng phòng ngự nhiều hơn nữa.

May là Dư Tắc Thành đi ra, không phải tiến vào. Sau hai khắc, rốt cục hắn đã rời khỏi sơn môn Đoạn Tụ tông, chạy về nơi ở của Hỏa Vân tông.

Trở lại Hỏa Vân tông. Mộc Tư Y đã về trước chờ đợi Dư Tắc Thành, trong lòng nàng vô cùng lo lắng. Trong vô tình, Mộc Tư Y đã hoàn toàn sa vào lưới tình của Dư Tắc Thành, đây không phải là uy lực của pháp chú, mà là thật lòng yêu thích.

Dư Tắc Thành lặng lẽ trở về, nhìn Mộc Tư Y cười. Lập tức Mộc Tư Y lao tới ôm chặt lấy Dư Tắc Thành, không chịu buông tay.

Dư Tắc Thành tốn vài ngày diễn luyện, tối nay đã thực hiện thành công, hơn nữa còn giết chết một mỹ nữ, trong lòng có một ngọn lửa khó tả, lập tức đưa Mộc Tư Y vào giường.

Sau một đêm tiêu hồn. Dư Tắc Thành tiến vào thế giới Bàn cổ, bắt đầu kiểm kê thu hoạch.

Linh thạch thượng phẩm có hai ngàn viên, linh thạch trung phẩm được bốn ngàn linh thạch đặc biệt có năm trăm. Coi như lần này bỏ túi hai ngàn năm trăm linh thạch thượng phẩm, chỉ riêng khoản này. Dư Tắc Thành đã bội thu.

Thanh Huyết Hà kiếm kia bị Sát Na Quang Hoa uy áp đã trở thành một thanh phi kiếm lạnh như băng, không còn biểu hiện thần uy như trước. Dư Tắc Thành sử dụng Tử Phủ Chân Giải tiến hành giám định, thất bại nhiều lần, rốt cục cũng chỉ có thể biết được nó là một thanh phi kiếm bát giai.

Trừ những thứ kể trên ra, những khoáng thạch, nguyên liệu quý hiếm thu được cả vạn viên. Dư Tắc Thành giao hết cho Lão Thất để mở rộng thế giới Bàn cổ của mình.

Quay sang đống mật ong, thứ này được cất giấu trong gian cuối cùng, ắt có chỗ đặc biệt của nó. Dư Tắc Thành mở một bình ra, ăn thử một miếng, lập tức có một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp toàn thân, linh lực trên người sung mãn, nguyên thần khôi phục, thân thể tràn trề lực lượng. Đây là bảo bối, không ngờ có thể khôi phục tất cả tiêu hao, mật ong này chắc chắn là bảo bối.

Miếng ngọc tròn kia, Dư Tắc Thành nghiên cứu rất lâu cũng không phát hiện được gì, đành vứt sang bên, giao cho Lão Thất cất giữ.

Dư Tắc Thành trở về bản thể, đem theo bình mật ong đã mở hỏi Mộc Tư Y:

- Đây là mật ong ta phát hiện trong Đoạn Tụ tông, nàng có biết đây là thứ gì không?

Mộc Tư Y do dự nhận lấy, quan sát một chút, sau đó mới nói:

- Mật này ta biết, đây là Phong Vương mật do Phong Vương tông luyện chế. Phong Vương tông có thể điều khiển hàng ngàn ong mật hút ngàn loại kỳ hoa luyện chế ra mật ong, sau đó Phong Vương tông dùng bí pháp luyện chế thêm ba năm mới được loại Phong Vương mật này. Nghe nói mật này có thể dùng luyện chế các loại đan dược cao cấp, là vật dẫn để luyện đan tốt nhất.

Dư Tắc Thành lại hỏi:

- Kỳ lạ thật, Phong Vương mật của Phong Vương tông này vì sao lại chất đống rất nhiều trong kho báu của Đoạn Tụ tông?

Mộc Tư Y đáp:

- Ba năm trước, Phong Vương tông hoàn toàn biến mất chỉ trong một đêm, ba trăm môn nhân hoàn toàn mất tích tử vong. Thì ra chuyện này là do Đoạn Tụ tông làm, chúng ta đã nghĩ oan cho Tô gia.

Dư Tắc Thành hỏi:

- Nghĩ oan cho Tô gia chuyện gì?

Mộc Tư Y nói:

- Trước khi Phong Vương tông mất tích một ngày. Thiếu Tông chủ của Phong Vương tông đang xem Tô muội muội cắm hoa, bởi vì uống rượu quá nhiều cho nên say khướt, đổ rượu vung vãi, thóa mạ khắp đại sảnh, phá rối hoàn toàn buổi cắm hoa, khiến cho Tô muội muội ức đến phát khóc.

- Ngày hôm sau Phong Vương tông hoàn toàn biến mất, sơn môn hoang tàn, tất cả mọi người đều cho rằng việc này là do Tô gia làm.

Dư Tắc Thành nói:

- Xem ra không phải, chuyện này là do Đoạn Tụ tông gây ra, thật sự là chuyện đời khó liệu.

Hắn nằm lăn ra giường nói:

- Tư Y, mấy hôm nay ta đã làm sai một việc, đúng ra ta không nên đối xử với Tô muội muội như vậy. Vì lực Thiên Đạo kia đã hoàn toàn che mờ mắt ta, khiến ta cố ý gieo rắc tình cảm cho nàng, định mê hoặc dụ dỗ nàng, đây là sai lầm của ta. Muốn yêu thì yêu, muốn hận thì hận, đây mới đúng là tôn chỉ của Hiên Viên kiếm phái ta.

- Hôm nay trong lúc giết chết Bảo Di Ninh, nhìn nàng ta cầu xin tha thứ rất động lòng người, nhìn đến thân thể mềm mại xinh đẹp của nàng ta, ta đã từng dao động. Ta hoàn toàn có thể biến nàng ta trở thành giống như nàng, hiến dâng cho ta tất cả. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, ta đã đè nén cám dỗ trong lòng mình, hoặc có thể nói là mê muội. Sau đó ta kiên quyết vung kiếm giết nàng, cũng như giết họa mê muội đang cám dỗ mình, dường như ta đã hiểu ra rất nhiều chuyện.

- Ngày mai ta phải tìm Tô muội muội giải thích rõ ràng hết thảy, ta không phải là người tốt, không nên thích ta, không nên bị ta lừa gạt.

Mộc Tư Y kinh ngạc hỏi:

- Chủ nhân đã giết chết Bảo Di Ninh ư?

Dư Tắc Thành đáp:

- Đúng vậy, toàn thân hóa khí, không còn lại chút gì, nhất định là Vạn Quân ca ca của nàng sẽ đau lòng khôn xiết.

Mộc Tư Y vẫn đứng yên không nhúc nhích, đột nhiên nói:

- Từ trước tới nay nàng vẫn đối nghịch cùng ta, đến đâu cũng vượt trội hơn ta. Nhưng không biết vì sao nghe tin nàng chết, trong lòng ta lại cảm thấy bi thương...

Bất chợt Mộc Tư Y nằm sấp xuống với một tư thế kỳ dị, hai chân hơi ghếch về phía trước.

Dư Tắc Thành lấy làm lạ bèn hỏi:

- Tư Y, nàng đang làm gì vậy?

Mộc Tư Y ngập ngừng không muốn nói nhưng pháp chú sinh hiệu lực, cho nên nàng không nhịn được buột miệng nói:

- Ta muốn sinh cho chủ nhân một đứa con, đây là tư thế do các vị tỷ muội trong môn dạy, ta muốn bảo tồn mầm mống cho chủ nhân.

Dư Tắc Thành nghe vậy nghẹn lời, không biết nên nói gì.

Hôm sau hai người Dư Tắc Thành đi tới Tĩnh Hương lâu của tô gia. Dường như Tô Uyển Ngôn đã chờ hắn từ sớm, thấy Dư Tắc Thành tới, sắc mặt nàng lộ vẻ kỳ dị khó tả.

Sau khi Dư Tắc Thành vào phòng, bèn lấy bình hoa ra nói:

- Bình hoa này ta đã lấy về, Uyển Ngôn muội hãy thu lại.

Tô Uyển Ngôn nhìn bình hoa nói:

- Thứ gì đã bán đi rồi không còn là của ta nữa, ta không cần.

Dư Tắc Thành nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Uyển Ngôn, ta có vài lời muốn nói cùng muội...

Đột nhiên Tô Uyển Ngôn bịt chặt hai tai lại, kêu lên:

- Ta không nghe, ta không nghe, ngươi không cần nói, ta sẽ không nghe.

Dư Tắc Thành thấy vậy kinh ngạc, nhưng bất chợt hắn biết nhất định hôm qua Tô Uyển Ngôn đã rình xem hắn và Mộc Tư Y nói chuyện nên đã biết trước mình muốn nói gì.

Dư Tắc Thành bèn nói:

- Uyển Ngôn, thật là xin lỗi, dù muội không muốn nghe ta cùng phải nói. Ta đã bị lực Thiên Đạo do muội sinh ra mê hoặc, ban đầu ta muốn lừa gạt muội, muốn lấy được lực Thiên Đạo của muội. Nhưng hôm qua lúc ta giết chết Bảo Di Ninh, ta biết ta đã sai rồi ta không nên làm như vậy.

- Thật ra muội là một cô nương tốt, tuy nhiên ông trời bất công, tước đoạt đi hai chân và đôi mắt muội, ta lại càng không nên gạt muội.

- Lực Thiên Đạo gì đó mặc xác nó, Hiên Viên kiếm phái ta không cần để ý tới nó. Có thì tốt, không thì thôi, chúng ta có kiếm trong tay, chỉ cần có kiếm là có thể làm được hết thảy, không cần phải cầu ngoại vật, cho nên ta muốn xin lỗi muội.

Bình luận

Truyện đang đọc