TIÊN NGẠO

Nhìn thấy Dư Tắc Thành đẩy cửa xe tiến vào, lập tức hai người trong xe hoàn toàn kinh hãi, sững sờ nhìn Dư Tắc Thành.

Trong lúc bọn họ còn đang kinh ngạc Chư Kiền Hồn Si Thú bất chợt xuất hiện bên cạnh trung niên kia, một đao chém chết, thu lấy sinh hồn. Hai trung niên này không hề có kinh nghiệm chiến đấu, hoàn toàn nhờ vào bậc trưởng bối che chở, hiện tại gặp phải chuyện này hoàn toàn không có được chút phán ứng nào cả lập tức bị Dư Tắc Thành vô tình giết chết.

Sau khi Chư Kiền Hổn Si Thú đánh chết người trung niên, lập tức bổ nhào vào thiếu nữ cắn lấy một chiếc phi châm mà thiếu nữ vừa lấy ra trong tay.

Dư Tắc Thành chậm rãi tiến về phía trước, thiếu nữ kia ra sức giãy dụa nhưng không thể nào thoát khỏi Chư Kiền Hồn Si Thú khống chế. Nàng chỉ có thể lấy mắt mà nhìn Dư Tắc Thành tiến vào, trong mắt ngập tràn thù hận.

Dư Tắc Thành lạnh lùng nhìn nàng, đột nhiên nàng thu lại ánh mắt phẫn hận, làm ra vẻ mê hoặc tiêu hồn, muốn dùng nhan sắc của mình câu dẫn Dư Tắc Thành.

Nhưng nàng chỉ là một nữ hài tử mười sáu, mười bảy tuổi, căn bản không thể làm được thái độ quyến rũ, chỉ là bắt chước vụng về khiến cho người ta buồn cười. Nhưng cũng chính vì như vậy mới càng thêm hấp dẫn nam nhân, thiếu nữ này quả thật xinh đẹp, dáng vẻ xinh đẹp đoan trang tự nhiên, càng làm cho người ta thêm thích thú.

Nàng cất tiếng nói:

- Xin đừng, van cầu ngươi, ta sẽ làm thiếp làm nô cho ngươi, van xin ngươi đừng giết ta... Ta còn là tấm thân xử nữ, ta không muốn chết, chỉ cần ngươi không giết ta, muốn ta làm gì cũng được, ta...

Thiếu nữ xinh đẹp như vậy cất tiếng van xin tha thứ, hiện trường đầy máu tanh này làm cho người ta càng thêm kích động nhưng sắc mặt Dư Tắc Thành hết sức lạnh lùng, không hề nói lời nào cả.

Thiếu nữ nhìn vào mắt Dư Tắc Thành, ánh mắt của hắn lạnh như băng, vô tình như vậy, lập tức biết cho dù mình diễn trò như thế nào đi nữa cũng chỉ là uổng phí công phu bèn không cầu xin tha thứ nữa, vẻ mặt ngưng trọng nói:

- Ta hận, đáng tiếc không có cơ hội... Đến đây đi, con cháu Lang gia ta không sợ chết!

Dư Tắc Thành gật gật đầu, Chư Kiền Hồn Si Thú vừa muốn động thủ, thiếu nữ kia chợt nói:

- Từ từ, để ta sửa sang lại một chút, ta không muốn chết mà y phục không chỉnh tề như vậy...

Dư Tắc Thành gật gật đầu, Chư Kiền Hồn Si Thú buông thả thiếu nữ khỏi sự áp chế của nó. Thiếu nữ ngồi dậy, sửa sang lại nếp áo và đầu tóc một chút, nhìn vào gương trên xe, định giơ tay lấy lược gỗ trên bàn trang điểm chải đầu.

Đột nhiên toàn thân nàng run lên, Chư Kiền Hồn Si Thú đã đâm Trảm Hồn Nhận vào thân thể của nàng. Nàng cố gắng đưa tay ra với về phía bàn trang điểm nhưng thân thể muốn động mà không thể động. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nàng quay đầu trợn mắt nhìn chăm chú Dư Tắc Thành, muốn chỉ trích Du Tắc Thành nói mà không giữ lời, sau đó lập tức ngã xuống chết đi. Dư Tắc Thành đưa tay về phía bàn trang điểm, quả nhiên ở đó có một chiếc hộp màu đen, mở hộp ra chỉ thấy bên trong có một viên âm lôi toát ra hào quang hủy diệt.

Mục đích của thiếu nữ kia chính là viên âm lôi này, đây có lẽ là Đinh Thần Tam Âm Lôi gì đó mà nàng cho rằng có thể cùng mình đồng quy ư tận. Dư Tắc Thành muốn thu nó cho vào trong túi trữ vật nhưng thu vài lần cũng không thành công. Không ngờ âm lôi này lại không thể cất vào trong túi càn khôn và túi trữ vật, khó trách thiếu nữ này đặt nó trên bàn trang điểm.

Dư Tắc Thành bắt đầu thu dọn chiến trường, chỉ tìm được trên người hai người trung niên một túi càn khôn, thêm vào túi càn khôn của thiếu nữ này, tổng cộng có hai túi càn khôn. Ngoài ra một món pháp khí cũng không tìm được, ngay cả hoàng kim bạc trắng cũng không có bao nhiêu, thật ra xe ngựa của ba người bọn họ vô cùng nghèo khổ, xem ra Lang gia này quả nhiên vì đào tạo Long Linh mà tan hết gia tài.

Dư Tắc Thành cho hết ba cỗ thi thể vào trong xe sau đó lệnh cho Chư Kiền Hồn Si Thú kéo xe rời khỏi. Xe này vốn nằm bên ngoài đoàn xe, là người trung niên kia cố ý an bày, chuẩn bị khuyên bảo thiếu nữ hãy mau rời khói, như vậy vô tình tạo thành thuận tiện vô cùng cho Dư Tắc Thành.

Chư Kiền Hồn Si Thú kéo xe ngựa chạy vội một hơi, sau khi đi xa hơn mười dặm, rốt cục ngừng lại. Dư Tắc Thành kiểm tra lại lần cuối tinh huống trong xe, hắn nhìn thoáng qua thiếu nữ đã chết đi, nàng vẫn xinh đẹp như vậy, giống như đang ngủ một giấc say.

Dư Tắc Thành rời khỏi xe, phóng một Hỏa cầu thuật, lập tức đốt cháy xe ngựa. Lửa lớn mênh mông, một lúc sau dưới nhiệt độ hỏa cầu cực nóng, toàn bộ hóa thành tro tàn, hết thảy coi như xử lý xong xuôi.

Dư Tắc Thành chậm rãi trở về đoàn xe, rốt cục đã tiêu trừ được mối họa ngầm này. Nhưng không biết vì sao Dư Tắc Thành cũng không cảm thấy thoải mái, một sinh mạng xinh đẹp như vậy chấm dứt trong tay hắn, tâm trạng hắn khó tránh khỏi có chút buồn bực không vui.

Dư Tắc Thành không trở về trướng bồng, mà là đi tới sân khấu, xem ca múa náo nhiệt ở đó. Trên dưới sân khấu có gần trăm nam nữ nhảy cùng âm nhạc, ca múa tưng bừng, bọn họ đang ra sức xoay tròn hoặc không ngừng lắc đầu trông dáng vẻ điên cuồng vô cùng. Dư Tắc Thành nhìn một hồi liên phát hiện ra điểm khác thường, những người nàv xem ra thần trí mơ hồ, dường như bị rơi vào một trạng thái hưng phấn kỳ dị, đây là do uống thuốc kích thích tạo thành.

Dư Tắc Thành nhìn những người này, lúc này ban chủ Thân Hải Phong đi đến trước mặt

Dư Tắc Thành, hỏi:

- Trở lại rồi sao? Bọn họ đã đi rồi?

Thân Hải Phong thân là đầu lĩnh đoàn xe tự nhiên có thủ đoạn nhất định, nói không chừng chuyện Dư Tắc Thành mới vừa làm y cũng biết, Dư Tắc Thành cũng không kiêng dè y, bèn đáp:

- Đúng vậy, bọn họ có chuyện đi trước một bước. Những người này là làm sao vậy, bọn họ đang làm gì?

Thân Hài Phong đáp lại.

Thân Hải Phong lại đáp:

- Bọn họ ăn Mạn Đà La để giải phiền.

Mạn Đà La... nghe thấy tên này. Dư Tắc Thành khẽ cau mày. Đó là một loại mê dược, ăn vào sẽ làm cho thần trí người ta mơ hồ phiêu phường, quên hết ưu sầu, nhưng người ăn quá nhiều sẽ bị ảnh hướng tới thần kinh, thậm chí trở nên điên loạn, ở Thang quốc, loại này thuộc loại cấm dược, bị quản lý nghiêm khắc, cấm buôn bán.

Nhìn những người trước mắt quên phiền não tận tình nhảy múa, Dư Tắc Thành đột nhiên nói:

- Còn nữa hay không, lấy cho ta một ít, ta cũng muốn nếm thử.

Thân Hải Phong nói:

- Tốt, sẽ có ngay, thật ra thứ này không lợi hại như trong truyền thuyết, nếu nhàn rỗi không có việc gì, hít một hơi có thể tiêu sầu.

Nói xong y mượn một người khác chiếc tẩu hút, sau đó mình cũng cầm một tẩu hút bắt đầu hít. Dư Tắc Thành bắt chước y hít một hơi, một hơi này vừa vào người, liền cảm giác cả người nhẹ bỗng, quả thật có cảm giác giải sầu. Sau đó hắn lại hít một hơi nữa, thân thể chân nguyên thoáng động, không còn cảm giác gì cả. Huyết Cương chân nguyên lực có công hiệu giải độc hùng mạnh, nó xem Mạn Đà La này như là độc vật, tự nhiên hóa giải nó đi cho nên Mạn Đà La đối với Dư Tắc Thành không có một chút tác dụng nào cả.

Dư Tắc Thành hít mấy hơi, nhả khói ra một hơi thật dài, trong vô tình thân thể đã biến dị lại có cảm giác hiện tại mình thân bất do kỷ. Nếu hắn muốn quay đâu trờ lại làm một vị trù sư vô ưu vô sự nấu thang như trước đã không có khả năng, hắn đã không còn đường rút lui.

Tiền đồ vô lượng, không cần vì mình ra tay vùi hoa dập liễu mà tiếc hận, không cần vì thế mà u buồn. Trong tương lai, những nữ tử xinh đẹp như vậy sẽ xuất hiện rất nhiều trong cuộc đời mình, hoặc là bằng hữu hoặc là cừu địch. Nhưng bất kể nàng là ai, không có bất cứ người nào có thể ngăn cản mình đi tới, chỉ cần nàng ngăn trờ đường đi của mình, vậy nàng phải chết, cản đường là chết.

Niềm tin của Dư Tắc Thành lại một lần nữa trở nên kiên định, ý niệm trong đầu thông tỏ. Chuyện mới xảy ra vừa rồi cũng giống như hoa rơi nước chảy, hoàn toàn gác qua một bên. Hắn xoay người trở về trướng bồng của mình, lại bắt đầu tu luyện. Không ngừng vận chuyển chân nguyên, dần dần trở nên mạnh hơn, đây mới là chuyện mà Dư Tắc Thành thích nhất.

Trước tiên hắn tiến nhập Bích Thúy Chi Sâm, lần này trong hồn lao đã giam giữ năm người. Người của Lang gia đều bị giam giữ ở đây, người tu tiên của gia tộc này coi như hoàn toàn bị nhổ tận gốc.

Nhìn diện mạo xinh đẹp mơ hồ của linh hồn mỹ nữ. Dư Tắc Thành vẫn tiếc nuối thở dài. Cho tới bây giờ mình còn không biết nàng tên là gì, bất quá việc đã đến nước này nghĩ nhiều vô ích. Chấm dứt thôi, bắt đầu tế luyện.

Đầu tiên hắn chấm trúng một trong hai lão nhân kia, lập tức lão ta bị dây leo trong hồn lao kéo dời vào trong hồn lô. Sau đó hồn hỏa dâng lên, lão nhân đau khổ giãy dụa trong hồn hỏa, toát ra các loại dao động tinh thần, cuối cùng bị giày vò dần dần, tư tưởng, ký ức của lão bị hủy diệt từng chút một, kể cả quá khứ tương lai nhân quả của lão cuối cùng bị đốt thành một luồng nguyên hồn màu lục.

Nguyên hồn màu lục luyện thành, bất chợt một tiếng giòn tan vang lên thiêu đốt hoàn thành, nháy mắt bị di chuyển đến Hóa Si điện.

Hóa Si điện nở rộ vô hạn hào quang, lập tức sáng lên đồ án ba mươi bảy lộ Ưu Bà Tắc, một trăm lẻ tám Bà Sa La, Tam Thiên A Nan Đà trong điện, toàn bộ toát ra hào quang, chiếu rọi vào luồng lục quang. Bọn chúng đang tiến hành lựa chọn, xem ai thích hợp dung hợp luồng lục quang.

Bình luận

Truyện đang đọc