Dư Tắc Thành đi đến một nửa thang, không khỏi tó ra sửng sốt. Bởi vì phía trước hắn có hai người quen đang chờ, hai người này chính là cốt Luân Vọng Nguyệt và cốt Luân Tề Văn.
Nhìn thấy bọn họ, Dư Tắc Thành sửng sốt, cốt Luân Tề Văn nhìn thấy Dư Tắc Thành lập tức đỏ bừng mặt mũi, bậc trưởng bối của mình bỏ mặc Dư Tắc Thành, chỉ lo cho mình chạy trối chết, khiến y không còn mặt mũi nào nhìn Dư Tắc Thành.
Cốt Luân Vọng Nguyệt nhìn Dư Tắc Thành, hỏi:
- Dư lão đệ có tâm sự gì vậy?
Dư Tắc Thành lạnh lùng nhìn cốt Luân Vọng Nguyệt, trong lòng tức giận. Nhưng hắn phát hiện Cốt Luân Vọng Nguyệt chỉ còn lại một cánh tay còn cốt Luân Vọng Thiên đã chết ở nơi đó, bèn gật gật đầu đi qua, đi cùng cốt Luân Vọng Nguvệt đến một mảnh đất trổng trải không người bắt đầu tán gẫu.
Thật ra huynh đệ cốt Luân nhìn thấv Âm Dương Ngọc chỉ là nổi lên tham niệm, nhưng cũng chưa có hành động, chuyện ấy không có lỗi với Dư Tắc Thành, bọn họ một mình chạy trối chết cũng là bình thường, mọi người đều ích kỷ. Thế nhưng trước khi đi bọn họ còn ném Âm DươngNgọc cho Dư Tắc Thành, chuyện này vô cùng sai trái, đâvylà hoàn toàn bội bạc.
Cốt Luân Vọng Nguyệt và Dư Tắc Thành đi vào góc vắng, đột nhiên cốt Luân Vọng Nguyệt lập tức quỳ xuống, nói với Dư Tắc Thành:
- Van cầu ngươi Dư huynh đệ, van cầu ngươi đừng nói sự tình hôm đó cho Thạch tiền bối. Chúng ta làm ra chuvện như vậy, nếu truyền ra ngoài, thanh danh coi như mất hết. A Văn nhất định sẽ bị hủy bỏ tư cách, cốt Luân gia chúng ta coi như xong rồi. Đại ca đã chết, van cầu Dư huynh đệ, xin hãy nể tình huynh đệ chúng ta dọc đường chiếu cố cho ngươi, xin nể mặt A Văn, xin nể tình Tiêu Phượng các nàng, đừng nói chuyện này ra ngoài...
- Đâv là hai ngàn linh thạch, là tiền bán linh vật mà chúng ta thu thập được dọc trên đường đi, còn có số của cải tích lũy của cốt Luân gia chúng ta trong mấy năm qua, tất cả cho ngươi, van xin ngươi giữ bí mật chuyện này giùm chúng ta...
Nói xong Cốt Luân VọngNguvệt cúi đầu sát đất, dập đầu với Dư Tắc Thành một cái.
Dư Tắc Thành than một tiếng, giết người bất quá đầu rơi bèn bước tới nâng cốt Luân Vọng Nguyệt lên, thu hồi linh thạch, nhưng chỉ lấy năm trăm viên, sau đó mới nói:
- Chuyện này ta sẽ không nói, ta xin thề với trời số linh thạch này ta chỉ thu năm trăm, đây là hẳn là phần của ta. Yên tâm đi, về sau ta sẽ chiếu cố Tề Văn huynh đệ, y khác với các người, ta sẽ không làm chuyện có lỗi với y.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vnTrong khoảnh khắc nâng cốt Luân Vọng Nguyệt dậy Dư Tắc Thành khởi động Huyết Cương quyết, phát hiện ra tình huống huyết mạch của cốt Luân Vọng Nguvệt có vẻ khác thường. Bất cứ lúc nào lão cũng có khả năng tự bạo, chỉ cần mình không đáp ứng thỉnh cầu của lão. Nếu như lúc nãy mình không chịu nói chuyện cùng lão, lão sẽ lập tức tự bạo đồng quy ư tận với mình. Như vậy cốt Luân Tề Văn sẽ bảo vệ được thanh danh, tiếp tục tham gia đại hội thật sự là đáng thương cho tấm lòng của bậc cha mẹ trong thiên hạ! Mặt khác, quả nhiên cho người khác một con đường sống, cũng chính là để lại cho mình một con đường sống.
Cốt Luân Vọng Nguyệt tiếp lấy linh thạch Dư Tắc Thành trả lại, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Vì sao các người biết ta sẽ xuất hiện ở nơi này?
Cốt Luân Vọng Nguyệt đáp lại:
- Nơi này nằm trên con đường người tham gia Đại Hội Thăng Tiên ắt phải đi qua, cho nên chúng ta vẫn luôn ở lại đây chờ. Ta tin tưởng huynh đệ không phải là người đoản mệnh, nhất định có thể phùng hung hóa kiết, không biết huynh đệ làm thế nào trốn thoát Tử Lĩnh Tam Hùng đuổi giết?
Dư Tắc Thành đáp lại:
- Cũng nhờ có Thạch bá bá, người cho ta một tấm Càn Khôn Na Di phù, nhờ vậy ta mới trốn khỏi Tam Hùng đuổi giết, bất quá sau đó lại có cao nhân đến. Có thể đó là cao nhân tới tiếp ứng cho Thổ Thương Vân, nơi đó xảy ra đại chiến, dường như Tử Lĩnh Tam Hùng đã bị người giết chết.
Dư Tắc Thành nói như vậy, thật ra chính là cố ý bày nghi trận, vì phòng ngừa sau khi Thạch đại phu biết được việc này nghi ngờ mình. Lúc trước Lý Dạ Bạch từng sử dụng qua Càn Khôn Na Di phù, trốn khỏi Mã Lão Hắc đuổi giết, mình lấy được của cải của đệ tử Lý Dạ Bạch, trong đó có Ất Mộc đại trận bút ký, có thêm cái gọi là Càn Khôn Na Di phù cũng là chuyện bình thường. Chuyện như vậy nếu rơi vào tai Thạch đại phu, lão cũng sẽ không sinh lòng nghi ngờ.
Cốt Luân Vọng Nguyệt hạ giọng nói:
- Đúng vậy, từ hôm đó về sau, không còn ai nghe thấy tin tức của Tử Lĩnh Tam Hùng nữa, ba người bọn chúng đã chết chắc rồi. Chỗ dựa sau lưng của Thổ Thương Vân là Tử Ngọc môn, Tử Lĩnh Tam Hùng là Càn Ma Linh Tôn giáo, hơn nữa Tử Lĩnh Tam Hùng còn nói mình là chỉ là chân chạy việc, được người nhờ vả, có thể thấy được sự kiện sau lưng phúc tạp vô cùng, rất có khả năng đề cập đến chuyện sáu phái tranh đấu nội bộ.
- Cho nên Dư huynh đệ, ta đề nghị việc này về sau hai ta không nên nhắc tới với bất cứ ai, coi như chưa ai nhìn thấy qua bọn chúng. Chỉ cần hai ta thủ khẩu như bình, hẳn là không sẽ xuất hiện thị phi, nếu không cao nhân này chỉ cần khẽ giơ tay là có thể diệt chúng ta.
Dư Tắc Thành gật đầu, đáp lại:
- Đúng vậy. phái thủ khẩu như bình, không được tiết lộ ra ngoài.
Lập tức hai người lập lời ước đồng minh, cốt Luân Vọng Nguyệt đảo mắt nhìn, gọi cốt Luân Tề Văn:
- Tề Văn ngươi cũng lại đây.
Cốt Luân Tề Văn đỏ mặt đi tới ngượng ngùng nhìn Dư Tắc Thành.
Cốt Luân Vọng Nguyệt quát:
- Tề Văn ngươi quỳ xuống, lấy bản mệnh ma trùng thề. Từ nay về sau xem Dư Tắc Thành như bậc trưởng bối của ngươi, việc gì cũng phải nghe theo hắn sai khiến, nếu như vi phạm lời thề vạn trùng xuyên tâm mà chết!
Cốt Luân Tề Văn nghe vậy ngẩn ngơ, nhưng vẫn nghe lời quỳ xuống, đối mặt Du Tắc Thành thề:
- Lịch đại tổ tiên cốt Luân ở trên, ta lấy bản mệnh ma trùng thề từ nay về sau kính trọng Dư Tắc Thành như là bậc trưởng bối, bằng lòng nghe theo người điều khiển sử dụng. Nếu như vi phạm lời thề, cam nguyện chịu nỗi khổ vạn trùng xuyên tâm, đau đớn chín chín tám mươi mốt ngày mới có thể chết thảm.
Lời thề này vừa lập xong, lập tức trên Mi Tâm của cốt Luân Tề Văn có một con giáp trùng màu vàng bò ra, giáp trùng màu vàng chợt lóe, giống như khắc ghi hết thảy hình ảnh của Dư Tắc Thành vào trong cơ thể, sau đó chui vào Mi Tâm quay về trong đầu cốt Luân Tề Văn.
Đây là bản mệnh ma trùng của cốt Luân Tề Văn. Dư Tắc Thành vội vàng nâng cốt Luân Tề Văn dậy:
- Được rồi, mọi người cùng giúp đỡ lẫn nhau, ủng hộ lẫn nhau.
Trong lòng Dư Tắc Thành thầm nghĩ:
"Lão nhân cốt Luân Vọng Nguyệt này quả nhiên giảo hoạt vô cùng. Nhìn bề ngoài lời thề này hết sức cẩn thận, dường như hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của mình, thật ra không phải đơn giản như vậy.
Kính trọng mình như là bậc trưởng bối, nói cách khác mình chính là bậc trưởng bối của y, cũng phải chiếu cố, trợ giúp cho y, nếu không mình còn làm bậc trưởng bối cái rắm gì nữa. Có đủ tư cách hay không còn chưa biết, nếu không đủ tư cách, đừng tưởng rằng có thể đánh con của lão.
Chuyện nghe theo mình điều khiển sử dụng, chỉ là nghe mà thôi, về phần chấp hành hay không cũng không thấy nói gì. Cho dù y không chấp hành mệnh lệnh của Dư Tắc Thành, nhưng chỉ cần y ra vẻ nghe theo, vậy cùng không tính là vi phạm lời thề.
Lão nhân kia nhất định đã biết là mình đánh chết Tam Hùng, cho nên mới ở lại đây chờ. Nếu mình hận lão, vậy lão sẽ cùng mình đồng quy ư tận. Nếu có cơ chuyển biến, vậy lão bắt Cốt Luân Tề Văn coi mình như trưởng bối, như vậy có thể nhờ vào quan hệ của mình khiến cho Cốt Luân Tề Văn có được cơ hội tiến vào trong sáu phái ở Đại Hội Thăng Tiên lần này.
Thật sự là tính kế rất,bất quá như vậy cũng tốt. Mình vừa đến nơi đây, bên cạnh không người, bỗng dưng có được một đứa cháu như vậy, không dùng tới thì phí. Hơn nữa Cốt Luân Tề Văn cũng không giảo hoạt giống như cốt Luân Vọng Nguyệt, cũng có thể kết làm bằng hữu."
Cứ như vậy chuyện này xem như kết thúc, ba người Dư Tắc Thành nhắm Tây Lĩnh đi đến. Lần này Dư Tắc Thành đi ở giữa, phụ tử cốt Luân đi sau hắn bầu bạn, giảng giải hết thảy những chuyện ở nơi này cho hắn.
- Dư lão đệ ngươi hãy nhìn xem. Tây Lĩnh này to lớn biết bao, thang đá dưới chân chúng ta có tên là lộ Thăng Tiên, vô số cao nhân trong sáu phái năm xưa từng đi qua tiên lộ này. Con đường đá này dài hai ngàn thước, tổng cộng có chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang, trên từng bậc thang đều có một pho tượng trang trí, đây là di tích từ thời Tiên Tần lưu lại.
- Ngươi hãy nhìn Tây Lĩnh này, thật ra rất giống phần mộ Kim Tự Tháp của các vương tước thịnh hành nơi Mạc Bắc địa vực, bất quá kích thước của Tây Lĩnh to gấp hàng ngàn hàng vạn lần Kim Tự Tháp nơi Mạc Bắc. Mặt trên là một mảnh đất bằng phẵng, rộng chừng mười dặm, sáu phái xây dựng các công trình kiến trúc trên đó.
- Tây Lĩnh này ba mặt là núi, còn một mặt là cây cối xanh um tươi tốt, thật ra ở đó chỉ có một lớp đất trên bề mặt. Ở dưới cây cối chừng ba thước hoàn toàn là một loại đá kỳ dị. Loại đá này bóng loáng vô cùng, từng khối từng khối xếp liền lạc lại cùng nhau, ba mặt trước của Tây Lĩnh cũng là như thế.
Tây Lĩnh nàv không thể phá hủy, cho dù ngươi đánh vỡ nát những bậc thang này, hoặc là làm nổ những táng đá này, không bao lâu sau nó sẽ tự động chữa trị. Hơn nữa ngươi dùng bao nhiêu lực lượng phá hư kiến trúc Tây Lĩnh này, nó sẽ dùng lực lượng có cường độ đồng dạng lực lượng mà ngươi sử dụng để tập kích ngươi. Nhưng vào thời điểm ngươi suy yếu nhất, hoặc là đi nhà vệ sinh, hoặc khi tu luyện, hoặc khi ngủ, có thể chui xuống mặt đất, chỉ cần ngươi ở trong phạm vi Tây Lĩnh ngàn dặm, lúc nào cũng hữu hiệu. Cho nên ngàn vạn lần không nên hủy hoại kiến trúc nơi này.