TIÊN NGẠO

Một trăm lẻ tám nơi tu luyện này, Dư Tắc Thành có thể tùy ý lựa chọn bất cứ nơi nào. Bất chợt có một giọng nói vang lên:

- Hiên Viên đệ tử Dư Tắc Thành, sư phụ ngươi để lại cho ngươi một lời nhắn, xin hỏi ngươi có muốn nghe không?

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Ta nghe, cứ phóng xuất đi.

Lúc này giọng của Nam Thiên Chân Nhân vang lên,

- Tắc Thành, hãy nhớ con chỉ có thể đạt tới cảnh giới Giả Đan, không thể tiếp tục đột phá Kim Đan. Nhớ lấy, nhớ lấy!

Dư Tắc Thành chỉ cười, không thèm để ý tới lời sư phụ, lại nói:

- Chọn cho ta một nơi có đầy đủ Ngũ Hành, non xanh nước biếc, phong cảnh xinh đẹp.

Lập tức một trăm lẻ tám cảnh sắc kia biến mất rất nhiều, cuối cùng chỉ còn lại ba nơi. Dư Tắc Thành nhìn lại chỉ thấy một nơi là thảo nguyên mênh mông, một nơi là đỉnh núi cao ngất, nơi cuối cùng là một sơn cốc yên tĩnh.

Sơn cốc kia rất giống với Hoàng Ngưu cốc của Dạ Hàn Dư Tắc Thành gật gật đầu, chỉ vào ảo ảnh sơn cốc:

- Nơi này.

Nháy mắt Dư Tắc Thành đã được truyền tống tới đó. Lúc này hắn chậm rãi dạo bước trong sơn cốc. Sơn cốc này chỉ rộng chừng năm dặm, bên ngoài phạm vi năm dặm này toàn là hư không đen kịt. Dường như Hiên Viên tiền bối đã thi triển vô thượng tâm pháp hóa nơi này thành một tiểu thế giới vậy.

Cũng chỉ có làm như vậy mới có thể cất chứa linh lực thật nhiều ở nơi này, mới có thể giúp cho đệ tử Hiên Viên Kết Đan nơi đây nhận được ích lợi tối đa.

Dư Tắc Thành cảm thấy rất thích nơi này nhưng hắn cũng không nóng lòng bắt tay vào tu luyện, đột phá Kim Đan. Hắn chơi đùa trong sơn cốc một phen, sau đó lăn ra ngủ một giấc dài, cho đến khi tỉnh lại.

Dư Tắc Thành cũng không phải bị chuyện kết thành Giả Đan làm cho hôn mê đầu óc, tự cho rằng mình là vô địch thiên hạ như sư phụ hắn nghĩ.

Hắn vẫn tỉnh táo vô cùng, khi Nam Thiên Chân Nhân phân tích trạng thái của Dư Tắc Thành, ông không biết rằng trong sáu đạo nguyên lực của hắn, có được ba loại thần công cái thế là Không Ma chân nguyên lực, Cực Nguyên chân nguyên lực và Đại Tần Luyện Khí thuật.

Ông cũng không biết Dư Tắc Thành từng luyện hóa hơn ba mươi viên Kim Đan, còn nuốt chửng một Nguyên Anh của Nguyên Anh Chân Quân cảnh giới Phân Thần, số Kim Đan Nguyên Anh này mang tới tiềm lực vô cùng, vẫn còn đang chất chứa bên trong cơ thể Dư Tắc Thành.

Ông cũng không biết Dư Tắc Thành có được Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn Kinh, một trong Thập Đại Tiên Điển, còn có ba bản Thiên Ma Sách, càng không biết Dư Tắc Thành có được Tiên Thiên Linh Bảo thế giới Bàn Cổ.

Đối với chuyện đột phá Kim Đan, Dư Tắc Thành có lòng tin tưởng mười phần. Mình có nhiều bảo vật trời cho như vậy, nếu vẫn không thể kết thành Kim Đan, vậy mình ắt hẳn là thiên tài bổ củi không sai.

Lúc này Dư Tắc Thành bắt đầu lấy kinh thư ra đọc. Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn Kinh chính là bản kinh thư đọc vĩnh viễn không xong, mỗi lần đọc nó, Dư Tắc Thành đều có thu hoạch mới. Thu hoạch này thể hiện trên đủ các phương điện, mỗi lần đọc nó, cảm thấy đầu óc quay cuồng. Dư Tắc Thành lại chuyển sang luyện kiếm, lại cảm thấy mình có thêm hiểu biết mới về những kiếm pháp mà mình đã học, ngày một biến hóa, ngày một tiến bộ hơn.

Cứ như vậy Dư Tắc Thành lặp đi lặp lại, đọc kinh xong cảm ngộ, lại tiếp tục đọc kinh. Ba tháng sau, Minh Ma Kinh cũng dần dần biến hóa, cũng biến thành một quyển kinh văn mà Dư Tắc Thành có thể giở ra xem.

Minh Ma Kinh ẩn chứa lực Âm Minh Hồn Ám Ma, Dư Tắc Thành chỉ giở ra xem một trang lập tức khép lại. Hiện tại không thể lật xem kinh này, mình đang nuôi dưỡng cảm giác đột phá Kim Đan, hiện tại xem kinh này không có lợi cho mình.

Dư Tắc Thành cứ tu luyện từng ngày như vậy, mãi đến nửa năm sau, một hôm hắn đang ngồi đọc sách bên giếng nước, bất chợt gấp sách lại. Được rồi, thời cơ đã tới, mình có thể Kết Đan, kết thành Kim Đan.

Dư Tắc Thành tiến vào pháp trận bên trong sơn cốc, lặng lẽ ngồi xuống, đạo pháp tự nhiên, bắt đầu vận chuyển chân nguyên tiến hành Kết Đan.

Lực Giả Đan dần dần phát tán, vận chuyển chân nguyên. Luyện Khí Hóa Thần, tất cả hồn phách của Dư Tắc Thành chậm rãi hút ra, tập hợp vào Kim Đan của mình.

Thời gian lại trôi đi rất nhanh, nháy mắt đã là hai năm sau. Vào một ngày, trong phạm vi năm dặm sơn cốc, nguyên khí sôi trào, trên không dâng lên mây lành, bảy sắc, chân trời hào quang chói rực.

Dư Tắc Thành ngồi nghiêm trang chỗ cũ, trên người bạch quang phát sáng, có một điểm kim quang đang quay cuồng trong Đan Điền của hắn.

Theo điểm kim quang này quay cuồng, thiên địa, hào quang, Phong Vũ Lôi Điện xung quanh cũng hưởng ứng theo, tiếng sấm sét vang lên, chấn động đất trời.

Bầu trời trên đầu Dư Tắc Thành mây tụ tập cuồn cuộn, hào quang bảy sắc lóng lánh, chỉ cần giáng xuống nữa là xong.

Vị Nguyên Anh Chân Quân trấn thủ Nhất Tuyến Thiên tươi cười rạng rỡ, trong môn phái sắp sửa có thêm một Kim Đan Chân Nhân, thật sự hết sức đáng mừng.

Nhưng Dư Tắc Thành lại không cười, tuy rằng Kim Đan của hắn sắp sửa thành, nhưng hắn lại không cảm thấy hài lòng. Đối với Kim Đan mà mình sắp được. Dư Tắc Thành cảm thấy hết sức khó chịu.

Trong các bản ghi chép, Kim Đan chia làm cửu phẩm, mỗi phẩm như vậy đều có điểm đặc sắc của riêng mình. Nhưng so ra, Kim Đan có phẩm bậc càng thấp, ẩn chứa uy lực càng lớn, tương lai càng có khả năng hóa sinh Nguyên Anh hơn.

Thật ra đây cũng chỉ là có khả năng mà thôi, có thể kết thành Kim Đan đã là may mắn lớn nhất, cho dù là kết thành cửu phẩm Kim Đan có phẩm chất thấp nhất, đó cũng là cảnh giới Kim Đan trở thành Kim Đan Chân Nhân. Phẩm chất Kim Đan cũng không thể quyết định tương lai, bởi vì điều quan trọng là tu luyện sau khi Kết Đan thế nào nhưng nó cũng có ảnh hướng tới quá trình tu luyện sau này.

Lần này Dư Tắc Thành ngưng kết ra một viên Kim Đan giống như một quả trứng gà có màu đỏ máu, xoay quanh trong Đan Điên, đan này chính là tứ phẩm Kim Đan Huyết Khí Thiên Các Đan.

Dư Tắc Thành quan sát viên Kim Đan của mình sắp thành hình, trong lòng cảm thấy khó chịu. Đan này chỉ là tứ phẩm, lấy huyết năng làm đan lực chủ đạo, khiến Dư Tắc Thành có cảm giác không cam lòng.

Đan này sắp sửa hóa hợp sinh thành, chỉ cần hào quang bảy sắc chiếu xuống, coi như Dư Tắc Thành đã kết thành Kim Đan.

Nhưng lúc này, đột ngột Dư Tắc Thành làm một chuyện vượt ra ngoài tưởng tượng của mọi người, hắn tán đi lực Kết Đan của mình, lập tức Kim Đan chậm rãi phân giải tiêu tan Dư Tắc Thành lại trở về cảnh giới Giả Đan như trước.

Hào quang bảy sắc trên không biến mất, mây lành khắp chốn tiêu tan. Vị Nguyên Anh Chân Quân trấn thủ nơi này vô cùng kinh ngạc, chuyện này trước nay chưa từng xảy ra, vì sao lại thất bại như vậy?

Đúng vậy, coi như là thất bại. Bởi vì Dư Tắc Thành không hài lòng với phẩm chất Kim Đan mà mình kết được, cho nên hắn từ bỏ Kết Đan. Chuyện này đối với người khác là muôn vàn khó khăn, không thể nào tin được, nhưng đối với Dư Tắc Thành chỉ là chuyện nhỏ. Chẳng qua chỉ vất vả thêm chừng hai, ba năm nữa mà thôi, nếu không kết được nhất phẩm Kim Đan, quyết chẳng chịu thôi! Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Cứ như vậy, Dư Tắc Thành lại tiếp tục xem kinh, sau đó luyện kiếm, bắt đầu quá trình tu luyện như trước, nửa năm sau lại đột phá Kim Đan. Dựa theo kinh nghiệm hai lần trước, hết thảy đều diễn ra thuận lợi. Hai năm sau, bầu trời nơi đây lại xuất hiện dị tượng, vị Nguyên Anh Chân Quân trông coi nơi này lại tỏ ra căng thẳng vô cùng. Nếu không phải tổ sư gia bày ra pháp trận, không thể quan sát tình huống, lão đã xông vào trong trợ giúp cho hậu bối đệ tử mình.

Lần này Dư Tắc Thành Kết Đan cũng vô cùng thuận lợi nhưng Kim Đan kết thành chỉ là tam phẩm Kim Đan Cửu Hoa Thất Chuyển Hóa Sinh Đan. Nếu là người khác kết được đan này, nhất định sẽ vui mừng vô kể.

Nhưng Dư Tắc Thành vẫn ngập ngừng do dự, trong lòng hắn vẫn cảm thấy không cam lòng, lại có cảm giác không nỡ bỏ. Rốt cục nên làm sao, đây là tâm Huyết hơn hai năm qua của mình, nếu lại tán đan, lỡ như gặp lại Hứa Tiểu Nhã, chẳng lẽ cũng đi lướt qua nhau như lần trước?

Dư Tắc Thành do dự, cân nhắc, cuối cùng nghiến răng một cái, lại tán đi Kim Đan, trở về cảnh giới Giả Đan.

Có câu là tiên lộ gập ghềnh, tự mình độc hành. Mình đã có được điều kiện tốt như vậy, có thể lựa chọn phẩm chất Kim Đan kết được, vậy sao không lựa chọn cho cẩn thận một phen, không phải chỉ là vất vả hai năm thôi sao? Đáng để làm như vậy, vì vinh quang tương lai, vì tiên lộ tương lai, đành phải tán đan, lần sau lại kết.

Cứ như vậy, mây lành khắp chốn lại một lần nữa tiêu tan, vị Nguyên Anh Chân Quân kia lại một lần nữa tỏ ra kinh ngạc vô cùng, hoàn toàn chết lặng.

Lần này sau khi Dư Tắc Thành tán Kim Đan, hắn cũng không tiếp tục tu luyện nữa. Xem ra tâm cảnh của mình chưa đủ từng trải chưa đủ đây mới là nguyên nhân khiến cho Kim Đan không thể kết thành nhất phẩm. Mình hẳn nên tiếp tục vân du thiên hạ, sau đó sẽ trở lại Hiên Viên kiếm phái, lúc ấy nếu không kết được nhất phẩm Kim Đan, tuyệt không thành đan.

Trong thoáng chốc, từ lúc kết thành Giả Đan tới giờ đã năm năm trôi qua. Hai lần tán Kim Đan vừa qua cũng không phải hoàn toàn không có hiệu quả gì. Giả Đan hiện tại so với lúc vừa mới kết đã to gấp đôi, trong suốt lóng lánh, không giống Giả Đan thông thường chút nào.

Bình luận

Truyện đang đọc