Vị Tứ sư huynh Tinh Thần dưới cây bồ đào chợt nói:
- Sư tôn đã mang kiếm của ta đến chưa?
Nam Thiên Chân Nhân cúi đầu đáp:
- Đã đưa đến tận tay Phong Sư sư tổ. Hôm qua ngài cầm thần kiếm, dùng Huyền Âm Hóa Dương thuật giết chết Vô Tướng Chân Quân của địch.
Tinh Thần lại nói:
- Hay quá, lão Thất thèm thánh kiếm của ta đã ba trăm năm nhưng y rất coi trọng thể diện, không tiện mở miệng nói với ngươi. Nếu chúng ta cho y trực tiếp, y sẽ kiên quyết không nhận. Mười ngày trước ta gặp y, phát hiện ra y đang bắt đầu tế luyện lại thanh tàn kiếm kia, biết là y sắp sửa gặp đại địch, cho nên mới bảo ngươi cống hiến thanh kiếm ấy ra. Không ngờ quả thật y phải đối mặt với đại địch như vậy, quả nhiên Tiểu Thạch nhẫn nhịn rất tốt, sư tổ không nhìn lầm y.
- Ngươi... ngươi vẫn còn canh cánh bên lòng chuyện hai trăm năm trước. Nếu không trừ đi tâm ma này ngươi sẽ vĩnh viễn không có ngày thăng cấp Nguyên Anh.
Nam Thiên Chân Nhân cung kính đáp:
Ta chỉ là không phục, ta chỉ muốn cho bọn họ nhìn thấy Ngũ Hành Linh Căn mới là Linh Căn tốt nhất trên thế gian này. Không chỉ ta làm được, mà đồ đệ ta cũng sẽ làm được.
Tinh Thần lắc lắc đầu, lúc này trông y không còn dáng vẻ của một thiếu niên nữa mà giống hệt như một lão nhân:
- Sư tôn, năm xưa ngươi tiến nhập Tiên Tần động phủ ở Tuy Viên địa vực, hấp thu qua Tiên khí Tiên Tần tự nhiên là được. Ngũ sư đệ rất tốt, ngươi đi dạy dỗ hắn đi. Tinh Thần không nói gì thêm nhưng ý tứ đã lộ ra rất rõ ràng. Nam Thiên Chân Nhân cười nói:
- Ta làm được, hắn nhất định cũng sẽ làm được.
Dứt lời không ngờ ông thi lễ với Tinh Thần, sau đó mới nói:
- Tắc Thành, con theo ta tới đây.
Dứt lời quay người rời khỏi. Dư Tắc Thành vừa định bước theo ông chợt nghe vị sư huynh Tinh Thần kia nói:
- Sư đệ đi thong thả, lần đầu gặp mặt cho đệ thứ này coi như là lễ vật kiến diện của ta. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyenfull.vn
Dứt lời ném cho Dư Tắc Thành một vật. Sau đó Tinh Thần cúi đầu không nói chìm vào trầm tư.
Dư Tắc Thành tiếp lấy vật kia, là một quả trứng khá lớn, trắng trắng tròn tròn, bèn đáp lễ:
- Cảm tạ sư huynh.
Sau đó hắn rảo bước đuổi theo sư phụ. Hắn cảm thấy vị Tứ sư huynh này quái dị vô cùng, có vẻ như y là sư phụ, ngược lại Nam Thiên Chân Nhân mới là đệ tử của y.
Đuổi theo ba trăm thước đã thấy Nam Thiên Chân Nhân đang đứng chờ hắn bên ngoài một đình viện, ông nhìn Dư Tắc Thành cười nói:
- Tứ sư huynh Tinh Thần của con thật ra là sư phụ ta chuyển thế trùng sinh. Năm xưa người tu luyện tẩu hỏa nhập ma bất đắc dĩ phải chuyển thế, Nguyên Anh chia ra làm ba phần, chúng ta chỉ tìm được một, chính là sư huynh Tinh Thần của con.
- Đây đã là đời thứ hai của người cho nên sau này con có gặp người cũng phải tỏ ra kính trọng như ta vậv.
- Kỳ ngộ của người khác hẳn con, con đừng để ý, cũng đừng ganh tị. Đây là cơ duyên của mỗi người, muốn học cũng khôns được, nào, để ta xem sư phụ ta cho con lễ kiến diện là vật gì.
Dư Tắc Thành bèn lấy ra lễ vật lúc nãy Tinh Thần cho. Nam Thiên Chân Nhân thoáng nhìn, không khỏi cười nói:
- Người vẫn sĩ điện chẳng khác trước kia. Lúc thanh lý Vạn Tướng tông sư phụ đánh vào Địa Ưyên Dưỡng Long trì, mạo hiểm suýt chút nữa thi táng mạng. Ta lấy làm kỳ không hiểu vì sao người làm như vậy, thì ra là muốn tìm lễ kiến diện cho con, không muốn vì chút lễ mọn mà mất mặt. Dù người đã chuyển thế trùng sinh nhưng tính tình vẫn không thay đổi.
- Vật ấy chính là Địa Uyên Long Noãn, con có thể ấp trứng nở ra, sau đó tiến hành thuần phục nó. Bất kể là loại Địa Uyên Long nào dùng làm vật cỡi, chiến thú cũng rất tốt. Địa Uyên Long đến khi trưởng thành rất hùng mạnh, có thể gầm lên một tiếng chấn nhiếp cả thiên hạ, đốt sạch vạn vật trên thế gian. Thuật ấp trứng thuần phục nó bản môn sẵn có.
Dư Tắc Thành ngắm nghía quả trứng to như trứng ngỗng này, nó chính là trứng rồng. Hắn còn nhớ thiếu nữ khống chế Viêm Long thủ ngoài đại điện Vạn Tướng tông, xem ra đây chính là trứng Viêm Long.
Nam Thiên Chân Nhân thấy Dư Tắc Thành có hứng thú với quả trứng rồng này, bèn nói:
- Địa Uyên Dưỡng Long trì này là một trong bảy cái ao của Vạn Tướng tông. Hiện tại linh khí trên Tu Tiên Giới càng ngày càng trở nên thưa thớt. Thiên Không Ngao Tinh trì và Dị Vực Sinh Ma trì đã tự động đóng lại vì linh khí quá mỏng. Hiện tại Địa Uyên Dưỡng Long trì là linh trì tốt nhất trong bảy cái ao của Vạn Tướng tông.
Có lời đồn rằng ao này là thông đạo liên hệ với tổ sư khai tông của bọn chúng ở ngoại vực. Mỗi đệ tử Vạn Tướng tông muốn có được bản mệnh linh thú chỉ có hai cách, thứ nhất là thức tỉnh huyết mạch, tự nhiên sinh thú, thứ hai là vào ao tìm trứng, liều mạng đoạt lấy.
- Người tu tiên có thể làm được hai chuyện này đều có một đặc điểm, chính là trí lực có thừa. Hạng người ngu xuẩn vừa không thể kich hoạt huyết mạch, vào ao lấy trứng cũng không biết phương hướng, cuối cùng biến thành phân bón trong ao.
- Như vậy sẽ dẫn tới một kết quả, sồ đệ tử thông minh trong Vạn Tướng tông càng ngày càng tăng, bọn chúng càng ngày càng thích tính kế, vốn cồng pháp của Vạn Tướng tồng là dựa vào bản mệnh linh thú phụ trợ hóa thú thành thần, cphá không thành tiên. Kết quả về sau càng ngày càng chú trọng về đặc điểm bản mệnh linh thú biến ảo vô cùng, lại thích tính kê sau lưng người khác, từ đó Vạn Tướng tông mới trở nên vạn tướng vô ảnh, tính kế thiên hạ.
- Nếu không phải lần này hai tên Nguyên Anh Chân Quân kia may mắn rời khỏi tông môn trận chiến này chúng ta đã hoàn toàn diệt môn bọn chúng.
- Sau này khi con hành tẩu khắp nơi, nhớ kỹ rằng nếu gặp phải đệ tử Vạn Tướng tông phải làm ra vẻ lỗ mãng, liều mạng tấn công là được. Người thông minh thường hay sợ chết, chắc chắn sẽ chạy nhanh hơn bất kỳ ai.
Nhớ xem kỹ pháp thú của y xem có phải là loại rồng, phượng, kỳ lân hay không. Con bắt y tra tấn một phen, y sẽ nghe theo lệnh con, giúp con bày mưu tính kế. Đây cũng là thiên tính của chúng, có liên quan cùng bản mệnh pháp thú của mình. Thông thường dã thú trời sinh phục tùng cường giả nhưng con cũng đừng quên, rất khó lòng thuần phục dã thú.
Lúc này Nam Thiên Chân Nhân bắt đầu dạy Dư Tắc Thành các kiến thức về Tu Tiên Giới. Dư Tắc Thành chăm chú lắng nghe. Đợi đến khi ông nói xong Dư Tắc Thành chợt hỏi:
- Sư phụ, lần trước các vị đuổi theo Tiên Tần Linh Dẫn rốt cục là ai cướp được?
Nam Thiên Chân Nhân thở dài:
- Uổng công vô ích một hồi. Rốt cục tên Vô Ngân Chân Quân kia bị người ngăn cản ở Mạc Bắc. sau đó xảy ra đại chiến, Vô số Nguyên Anh Chân Quân xuất hiện, tranh cướp Tiên Tần Linh Dẫn, cuối cùng Vô Ngân Chân Quân bị đánh cho hình thần câu diệt, không ai thấy Tiên Tần Linh Dẫn trong thi cốt y.
- Sau phát hiện ra người này có nuôi dưỡng một con bạch hạc, y dùng kỳ vật phong ấn Linh dẫn lại, giấu trên ngừơi bạch hạc, bảo bạch hạc mang đi giấu ở một nơi nào đó. Sau bạch hạc bay trở về cũng bị phát hiện, lại xảy ra một trường tranh đoạt. Với tâm lý ta không đoạt được thì cũng không để cho ai đoạt được, cuối cùng bạch hạc bị đánh thành tro bụi. Mãi tới bây giờ cũng không ai tìm được nơi giấu Tiên Tần Linh Dẫn. Chuyện này kết thúc như vậy coi như là hoàn mỹ, may là không ai được, đây là kết quả tốt nhất.
Dư Tắc Thành nghe xong há hốc mồm, không ngờ kết quà tốt nhất lại là như vậy, bất quá cũng phải nói rằng kết cục như vậy là tốt nhất.
Nam Thiên Chân Nhân dẫn Dư Tắc Thành vào sân viện. Trong sân có sáu lão nhân đang nhàn nhã ngồi trên ghế phơi nắng. thấy Nam Thiên Chân Nhân tiến vào, bọn họ nhổm người dậy định thi lễ, nhưng Nam Thiên Chân Nhân đã khoát tay:
- Miễn lễ, miễn lễ
Sáu lão nhân kia cũng không đứng lên. Nam Thiên Chân Nhân lại nói: trách cấm chế phòng ngự trên Thiên Đạo phong. Đây là lão Vương phụ trách tất cả sự vụ thế giới mặt dương của Thiên Đạo phong. Đây là lão Lý, phụ trách hết thảy sự vụ trong dược viên của thế giới mặt âm Thiên Đạo phong. Đây là lão Cao, phụ trách tất cả sự vụ thế giới ngầm của Thiên Đạo phong. Đây là lão Hồng, phụ trách tất cả sự vụ thế giới hình chiếu của Thiên Đạo phong. Đây là lão Trương, phụ trách công tác điều chế con rối pháp thuật của Thiên Đạo phong.
Lúc này từ trong phòng chợt có một lão thái thái tóc bạc da mồi bước ra. Nam Thiên Chân Nhân bèn chỉ bà giới thiệu:
- Bà là Kim di, phụ trách hết thảy sự vụ hậu cần cho mọi người. Nếu con đói bụng cứ đến nơi đây, có đầy đủ đồ ăn thức uống.
Lão thái thái nhìn Dư Tắc Thành:
Rốt cục cũng đã có người mới đến. Tốt, tốt lắm, vừa khéo có người đưa cơm tới cho lão điên. Con rối pháp thuật mỗi lần tới đó đều phát điên. Yến Đại ca, mấy lão già này sắp sửa xuống mồ, ta sai khiến bọn họ không được, hãy bảo đồ đệ bảo bối của huynh đưa cơm đi thôi.
Nam Thiên Chân Nhân cau mày sau đó mới nói:
- Được rồi, Tắc Thành này, từ hôm nay trở đi, cứ cách bảy ngày con đưa cơm một lần giúp cho Kim di.
Dư Tắc Thành lâp tức đáp lại:
- Vâng!
- Lúc này lão Thôi kia run rẩy lấy ra một viên ngọc đưa cho lão Vương bên cạnh. Lão Vương thi triển pháp chú trên viên ngọc, sau đó lại đưa sang cho người bên cạnh. Cứ như vậy, bọn họ theo thứ tự thi triển pháp chú trên viên ngọc, cuối cùng mới đưa cho Nam Thiên Chân Nhân.
Sau khi thi triển pháp chú xong, những lão nhân này há miệng thở hồng hộc dường như sắp chết đến nơi. Lão Thôi nói:
- Yến Đại ca, huynh đệ chúng ta đã già rồi, huynh mau tìm vài người mới tới thế
chỗ chúng ta đi thôi, để tránh cho mấy bộ xương già này chết đi, lỡ mất đại sự.
- Chết gì mà chết, không phải hiện tại các vị rất khỏe hay sao? Lúc trước chúng ta đã từng nói đồng sinh cộng từ, có phúc cùng hưởng. Ta còn làm phong chủ ở đây ngày nào các vị cũng sẽ ở đây tới ngày ấy.
Dứt lời ông đưa viên ngọc cho Dư Tắc Thành:
- Đây là Dung Hồn ngọc thạch, con hãy dùng Tâm Giác cảm ứng nó, nó sẽ hòa tan vào trong hồn phách của con. Từ nay về sau bốn thế giới Thiên Đạo phong sẽ nhận con là chủ, hàng ngàn con rối pháp thuật sẽ nghe theo lệnh con, cấm chế phòng ngự con cũng có thể mặc tình thay đổi. Từ nay về sau con chính là một trong những chủ nhân của Thiên Đạo phong này.
Dư Tắc Thành dùng Tâm Giác cảm ứng viên ngọc thạch này. Lập tức dưới cảm ứng của hắn viên ngọc hóa thành chất lỏng thấm vào tay hắn, dung hợp cùng cơ thể hắn, bất chợt Dư Tắc Thành hiểu biết hết sức rõ ràng về Thiên Đạo phong.
Thiên Đạo phong là một vùng thiên địa chia làm bốn mặt. Mặt thứ nhất chính là mặt dương, là bình đài khổng lồ nổi lên trên mà hắn đang đứng, đây gọi là thế giới mặt dương. Giống như Nam Thiên Chân Nhân đã miêu tả, lầu các dày đặc phòng ốc hàng vạn, có bảy hoa viên, hai sơn mạch, ba dòng sông, một hồ nước. Tất cả mọi người đều cư trú ở đây là mặt dương.
Đỉnh núi lật ngược xuống phía dưới như mũi dùi nhọn đâm xuống chính là thế giới mặt âm. Tất cả vật thể trên sơn phong đều bị thế giới mặt dương toát ra lực hút rất mạnh, cho nên dù có đi trên thế giới mặt âm cũng sẽ không có cảm giác đầu dưới chân trên. Ngược lại sẽ có cảm giác như đứng cạnh một ngọn núi bình thường, chỉ có điều nhìn từ bên ngoài, tất cả vật thể đều đảo ngược. Trong thế giới mặt âm này có mười ba dược viên trồng rau và dược thảo, còn có trang trại chăn nuôi trồng, tất cả đều do con rối pháp thuật coi sóc.
Ở trung tâm của Thiên Đạo phong chính là thế giới ngầm, bên trong là một không gian bít kín có vô số vật kiến trúc, mỗi vật đều có tác dụng riêng của mình.
Không gian âm ảnh của Thiên Đạo phong tự hình thành một giới, đó chính là thế giới hình chiếu, trong đó cũng có vô số vật kiến trúc. Thế giới bốn mặt này hợp lại mới là Thiên Đạo phong chân chính.
Dư Tắc Thành cảm nhận hết thảy những chuyện này lúc ấy mới hiểu được cái gì gọi là thế giới động phủ, vốn hắn nghĩ rằng tòa động phủ lơ lửng này chỉ có bình đài phía mặt bằng ngửa lên trên mới là hữu dụng, không ngờ còn có mặt âm, thế giới ngầm, thế giới hình chiếu. Vậy rốt cục động phủ lơ lửng này nhờ vào cái gì mà có thể duy trì được trên không? Nó được thành lập như thế nào, các không gian được mở bằng cách nào, những kiến trúc ấy có tác dụng gì?
Đột nhiên Dư Tắc Thành sinh lòng hiếu kỳ với tòa động phủ lơ lửng này, dần dần trở thành thứ mà hắn vô cùng yêu thích trong cả quảng đời còn lại của mình.
Nam Thiên Chân Nhân vẫn chờ cho Dư Tắc Thành tự cảm ngộ. Rốt cục Dư Tắc Thành rời khỏi trạng thái cảm ngộ, trở lại bình thường. Lúc ấy Nam Thiên Chân Nhân mới mang hắn rời khỏi nơi này:
- Tắc Thành, những lão nhân này đều là huynh đệ ngày trước của ta, tu vi bọn họ không quá Luyện Khí kỳ, theo như thọ mệnh, đúng ra bọn họ đã phải chết từ lâu. Nhưng vì ta ích kỷ, giao trọng trách cho bọn họ, mang hồn phách bọn họ gắn liền vào hệ thống phòng ngự và quản lý của cả Thiên Đạo phong, nhờ vậy bọn họ mới còn sống cho tới bây aiờ.
Làm như vậy thứ nhất là vì tâm lý ích kỷ của ta, bọn họ đều là lão huynh đệ của ta, ta không muốn bọn họ chết đi như vậy. Thứ hai là vị bọn họ tuyệt đối trung thành và an toàn, có bọn họ ở đây, chúng ta tuyệt đối không cần lo lắng hậu phương. Cho nên ta muốn con ủng hộ chuyện này. Thiên Đạo phong này là của chung mọi người, xin con tha thứ cho sự ích kỷ của ta...
Dư Tắc Thành vội vàng nói:
- Tha thứ gì chứ, sư phụ làm rất đúng, con ủng hộ hết mình.
Nam Thiên Chân Nhân lại nói:
Vậy thì quá tốt, hy vọng tới ngày ta cỡi hạc quy tiên, con có thể đối xử với bọn họ giống như ta đã từng đối xử với họ. Lão Thôi phụ trách toàn bộ cấm chế phòng ngự trên Thiên Đạo phong bản thân lão là trận pháp Đại sư, phương Diện này tuyệt đối an toàn không có vấn đề gì. Lão Vương phụ trách tất cả sự vụ mặt dương của Thiên Đạo phong, nếu con muốn chọn một trong những lầu các làm động phủ của mình, cứ việc chọn lựa, xong dùng thần thức cho lão biết, lão sẽ sửa chữa tu bổ lại cho con.
- Lão Lý phụ trách hết thảy sự vụ trong dược viên của mặt âm Thiên Đạo phong. Con muốn hái thuốc hay tìm quặng mỏ, vậy phải đi tìm lão. Lão Cao phụ trách tất cả sự vụ thế giới ngầm của Thiên Đạo phong, lão có những lò luyện dược luyện đan tốt nhất ở thế giới ngầm. Lão Trương phụ trách công tác điều chế con rối pháp thuật của Thiên Đạo phong, lão sẽ cung cấp con rối pháp thuật cho con, nếu con thích một loại con rối đặc biệt nào đó có thể tìm lão luyện chế. Bất quá ta không hy vọng trong số đệ tử của ta sẽ xuất hiện một nhân vật biến thái...
Dư Tắc Thành hỏi:
- Con rối pháp thuật là gì vậy, sư phụ?
Nam Thiên Chân Nhân than dài một tiếng:
- Thế giới động phủ của chúng ta có rất nhiều sự việc, cần có nhân thủ tiến hành công tác. Nhưng những con rối thông thường không thể hoàn thành được những nhiệm vụ này. Cho nên chúng ta chiêu mộ những kẻ tự nguyện trong số phàm nhân sinh sống tại Gò Hiên Viên, lấy đi một nửa hồn phách của bọn họ rót vào con rối. Như vậy con rối sẽ có được một phần hồn phách người thật, cho nên có thể đảm nhiệm rất nhiều công tác.
Những phàm nhân bị lấy đi một nửa hồn phách đều chịu bệnh nặng một năm. sau đó giảm thọ ba mươi năm, tuy nhiên bọn họ cũng sẽ không bị đuổi đi, có thể ở lại Gò Hiên Viên cho tới khi chết mà không cần làm gì cả. Cho nên hàng năm có rất nhiều kẻ tự nguyện làm như vậy, bọn họ không có Linh Căn tu tiên, cho nên gởi gắm toàn bộ hy vọng vào thế hệ sau. Vì có thể ở lại Gò Hiên Viên này, chuyện gì bọn họ cũng dám làm.
- Được rồi, ta đã dặn dò các tạp vụ cho con, về sau nếu còn gì không hiểu cứ tới
hỏi ta. Bây giờ để ta thử xem tu vi của con.
Dứt lời, bất chợt Nam Thiên Chân Nhân trừng mắt nhìn Dư Tắc Thành một cái lập tức hắn cảm thấy trời đất biến hóa, trước mắt đột ngột xuất hiện một kẻ thù đang điên cuồng công kích hắn. Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, phi kiếm Ngũ Hành Nghịch Sinh Hóa Long Kiếm từ Mi Tâm bay ra chống đỡ công kích của đối phương.
Theo bản năng, Dư Tắc Thành xuất ra tất cả kiếm thuật mà hắn biết, Nhất Trụ Kinh Thiên, Khai Chi Tán Diệp, Tật Phong Bạo Vũ, Kiếm Bạo thuật. Bao nhiêu đó còn chưa đủ, hắn lại xuất ra Huyết Tàng thuật, Huyết ô thuật, Tiên Thiên Nhất Mạch cầm Nã Thủ, Vô Hình Phá Thể Càn Khốn Chưởng, Băng Thiên Tuyết Địa.
Dư Tắc Thành thi triển ra hết tất cả năng lực của mình một lượt. Chỉ có bốn chữ chân ngôn của Dương sắc và Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, bởi vì không có chỗ thi triển cho nên chưa xuất ra. Cuối cùng phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa hộ thể lóe lên một đạo bạch quang bay ra, hết thảy ảo cảnh trước mặt hắn bị phá tan lập tức.
Lúc này Dư Tắc Thành mới phát hiện ra nãy giờ mình vẫn còn đứng yên tại chổ, tất cả chỉ là ảo cảnh. Nam Thiên Chân Nhân kinh ngạc nhìn hắn:
- Hay lắm Tắc Thành, con học rất nhiều thứ, bất quá cũng rất thực dụng, không có thứ nào vô ích cả, không biết một đòn sau cuối là bảo vật gì, có thể tương đương với bảo vật của tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Tuy rằng chỉ là trong ý thức tưởng tượng của con nhưng vẫn có thể đánh tan ảo thuật của ta.
Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, ý nghĩ không nên lấy ra chợt lóe lên trong đầu hắn. Nhưng nhớ lại ở ngoại môn sư phụ đã lấy phi kiếm cửu giai để có thể thu nhận mình, lại nghĩ tới cuộc sống tu luyện sau này. Dư Tắc Thành không hề do dự lấy Chu Câu Tử ra:
- Sư phụ, đây là một món thần binh mà con lấy được ở chỗ Cổ Thần Thú, xin người xem giúp con.
Nam Thiên Chân Nhân đón lấy, nhìn Chu Câu Tử to như chiếc vòng tay:
- Không hiểu vì sao ta lại cảm thấy thứ này quen thuộc như vậy...
Dứt lời ông thi triển pháp thuật trên Chu Câu Tử, sau đó đồng tử biến hóa bảy lần liên tục, cuối cùng mới nói:
- Quả nhiên không thể kích hoạt linh tính của nó thì không thể nhìn ra gì cả, đây có lẽ là đặc tính của bảo vật này. Đúng rồi, đây là pháp bảo Chu Câu Tử của Chu Câu Tử tiền bối năm xưa tung hoành thiên hạ, ta đã xem qua trong quyển Bảo Vật Chí Thượng, xem ra con hữu duyên với ông ta.
Dứt lời ông trả Chu Câu Tử lại cho Dư Tắc Thành. Pháp bảo cửu giai trong mắt Nam Thiên Chân Nhân chẳng khác nào đất đá, không đáng cho ông để ý.
Nam Thiên Chân Nhân lại nói:
- Xem ra còn phải thay đổi rất nhiều, con có được trọng bảo như vậy, nếu không đem ra sử dụng quả thật là uổng phí. Bây giờ ta sẽ giảng sơ cho con về kiếm thuật của Hiên Viên kiếm phái ta.