TIÊN NGẠO

Không Sinh Bồ Tát hét lớn một tiếng, sự tình đã hết sức rõ ràng, hai vị Chân Nhất Thần Quân Nghiệt Vô Tâm và Không Minh đã làm phản Thiên Mục tông, không, có lẽ toàn bộ Thiên Mục tông đã bị bọn họ âm thầm thao túng, tất cả đều ở trong khống chế của bọn họ, để giống như hai vị Chân Nhất Chung Cực và Vô Lượng của Vô Lượng tông cùng phi thăng Tiên Giới, bọn họ đã bố trí ván cờ này.

Toàn bộ liên quân mười ba phái đến đây bao vây tiễu trừ Thiên Mục tông, tất cả đệ tử Thiên Mục tông, toàn bộ hóa thành tro bụi, bị Tinh Huyết Thiên Nguyên Trận trên bầu trời hấp thu, tất cả những điều này đều là an bài của bọn hắn, khơi mào trận đại chiến này chính là vì mục đích này.

Không Sinh Bồ Tát trong nháy mắt phẫn nộ rồi, vì sư huynh, vì Liễu Châu, vì người thân, hắn sử ra một kích mạnh nhất, điên cuồng lao về phía ba vị Chân Nhất, chỉ có cứu Thanh Dương Chân Nhất ra mới có thể cải biến tình thế nguy hiểm này.

Mười sáu vị Kim Đan Chân Nhân còn lại, nhất thời đã có phản ứng, trong đó có người quay đầu bỏ chạy, có người giống như Không Sinh Bồ Tát lao về vòng chiến kia đánh tới, cho dù mình chết cũng phải ngăn cản hạo kiếp này sinh ra.

Dư Tắc Thành ngơ ngác đứng ở đó, giờ phút này hắn không động, chỉ nhìn, đối với thần uy của Chân Nhất Thần Quân không ai có thể hiểu rõ hơn hắn.

Không Sinh Bồ Tát còn có mấy vị Kim Đan Chân Nhân vọt tới, vừa vọt tới trong ba mươi trượng quanh vòng chiến đấu của bọn họ, trong nháy mắt Không Sinh Bồ Tát đã bốc hơi triệt để, đúng vậy, cũng không phải Hư Huyễn pháp thuật của hắn sử ra, mà là trực tiếp bị dư âm chiến đấu của bốn vị Chân Nhất bạo phát ra, bị lực phát tán ra khi thiên đạo pháp tắc va chạm với nhau, trong nháy mắt bốc hơi, thần hình câu diệt.

Những Kim Đan Chân Nhân kia cũng như vậy, còn có một người trong khoảnh khắc cuối cùng tự bạo Kim Đan, nhất thời hình thành nổ mạnh trùng thiên, thế nhưng hỏa diễm của vụ nổ này giống như khói xanh, tiêu tán vô thanh vô tức, ở trong phạm vi chiến đấu của Chân Nhất, Kim Đan tự bạo ngay cả thanh âm cũng không truyền đến đã tan biến vô hình.

Giờ phút này, hoàn toàn tan biến vô hình còn có Thanh Dương Chân Nhất, hắn cuối cùng nói một câu:

- Ông trời có mắt, thiên đạo chí công, các ngươi sẽ không thành công.

Sau đó Thanh Dương Chân Nhất trong nháy mắt cũng hóa thành vô hình, bị một kích liên thủ của ba đại Chân Nhất, triệt để đánh chết, hình thần câu diệt.

Thanh Dương Chân Nhất vừa hóa thành vô hình, bản nguyên khí huyết của hắn đều bị Tinh Huyết Thiên Nguyên Trận trên bầu trời hấp thu, đại trận kia trực tiếp biến hóa, biến thành một đám huyết vân (mây máu), đỏ tươi trăm dặm, áp thẳng xuống, giống như vô số tiên huyết ngưng kết trong không trung.

Ba người sau khi đánh chết Thanh Dương Chân Nhất, Không Minh ngã xuống đất bắt đầu thổ huyết, Nghiệt Vô Tâm toàn thân run rẩy, miệng mũi xuất huyết, thế nhưng hắn vẫn yên lặng thi pháp vươn tay chỉ ra, ở trên người hắn bay ra mười hai đoàn Kim Đan, lăn ở trên mặt đất, nhất thời hóa thành mười hai tu sĩ nửa người nửa thú, tu vi của những người này không ngờ đều có cảnh giới Nguyên Anh.

Nghiệt Vô Tâm nói:

- Thập nhị phân thân đan thân của ta. Đi, giết chết toàn bộ những Kim Đan Chân Nhân chạy trốn, từ ngoài đến trong, người sống, một người cũng không tha, một người cũng không lưu.

Lập tức mười một đan thân lao ra phía ngoài, mà một người lao thẳng về phía Dư Tắc Thành, bởi vì trên mặt đất, chỉ có một mình Dư Tắc Thành đứng thẳng tắp ở đó.

Đan thân lao tới chính là nửa người nửa ưng, vung Lôi thần thứ cực lớn trong tay muốn chém Dư Tắc Thành làm hai nửa.

Đột nhiên Dư Tắc Thành há mồm hô:

- Bên bờ Vị Thủy, trước miếu Quan Âm.

Lôi thần thứ kia đột nhiên dừng ở mi tâm của Dư Tắc Thành, còn thiếu một chút thì đâm vào đầu của Dư Tắc Thành, ưng thần đan thân này ngừng công kích, xoay người bay về phía bên ngoài, không thèm liếc mắt nhìn Dư Tắc Thành nữa.

Ngay khi Chân Nhất đại chiến, Dư Tắc Thành đã biết chuyện không tốt, không ai biết thần uy của Chân Nhất hơn hắn, năm xưa Mê Thiên Tiên Cơ, Quy Hóa Lão Nhân chạy ra ngoài vạn dặm, cũng vẫn bị Thiên Lý Phi Kiếm Thuật của Tư Đồ Nhã giết chết, cho nên cho dù trốn cũng nhất định trốn không thoát.

Trong nháy mắt tâm thần của Dư Tắc Thành phân ly trở về thế giới Bàn Cổ, cũng không dùng lời vô ích, Lão Thất lập tức khởi động Hắc Ám chi môn chỉ xây dựng một nửa, Dư Tắc Thành thông qua Hắc Ám chi môn trong nháy mắt đi tới đại điện Ám Ma, sau đó hắn lập tức khởi động túi hiệu kêu gọi khẩn cấp, kêu gọi ba đại trưởng lão.

Tín hiệu kêu gọi khẩn cấp này chính là kêu gọi khẩn cấp nhất của Vô Hình Ám Ma tông, một lần cần tiêu hao một ngàn vạn linh thạch, Dư Tắc Thành liên tục kêu gọi ba lần, nhất thời trước người lóe lên bạch quang, bản thân bị truyền tống đến trong đại điện lần trước, chỉ thấy Côn Bằng Yêu Vương đứng ở trong đó, sắc mặt phẫn nộ, nghe được kêu gọi khẩn cấp kia, hắn là người đầu tiên trở về Đại điện Ám Ma, nếu như Dư Tắc Thành không giải thích hợp lý, hắn sẽ là người đầu tiên xé Dư Tắc Thành thành mảnh nhỏ.

Dư Tắc Thành hô lớn:

- Hai vị Chân Nhất Nghiệt Vô Tâm, Không Minh liên hợp Thiên Mục tông muốn phá hủy thiên trụ, phá diệt Liễu Châu, mượn điều này phi thăng Tiên Giới. Mười ba thượng môn trung môn vạn người chết trận, Thanh Dương Chân Nhất mất mạng...

Câu nói này lập tức làm cho Côn Bằng Yêu Vương biến sắc, hắn vội vàng thi pháp, nhất thời Kim Tâm đại trưởng lão, Tử Kim Tiên, còn có ba người Phản Hư Chân Nhất toàn bộ đến đây, trong đó mấy người có thể nhìn ra vội vội vàng vàng đến đây, vẻ mặt tức giận.

Côn Bằng Yêu Vương thi pháp vừa chuyển, lập tức Dư Tắc Thành cảm giác đầu tê rần, nhưng hắn vẫn cố nén đau đớn, buông tư duy ra, nhất thời tất cả những gì hắn nhìn thấy nghe thấy, toàn bộ hóa thành tia sáng bay ra, sau đó bị năm vị Chân Nhất hấp thu, bọn họ lập tức biến sắc, bắt đầu tính toán ảnh hưởng của việc phá hủy Liễu Châu đối với mình, cơ nghiệp của mình, môn phái của mình.

Dư Tắc Thành một bên phân thần nhìn thấy Thập nhị phân thân đan thân kia xuất hiện, một bên hô:

- Cứu mạng, nếu không có cách nào, mạng nhỏ của ta cũng không còn.

Lúc này một vị Chân Nhất mà Dư Tắc Thành chưa từng gặp qua nói:

- Ngươi nói với hắn, bên bờ Vị Thủy, trước miếu Quan Âm. Hắn sẽ bỏ qua cho ngươi, năm đó hắn thiếu nợ của ta, hi vọng hắn còn niệm tình, không đến mức...

Dư Tắc Thành đã không còn tâm tư nghe xong, một nửa phân thần khác, trực tiếp hô:

- Bên bờ Vị Thủy, trước miếu Quan Âm...

Bởi vì Lôi thần thứ của ưng thần kia đã tới trước mặt hắn, quả nhiên những lời này vô cùng hữu dụng, ưng thần kia bỏ qua hắn xoay người bay đi.

Dư Tắc Thành thở phào một cái, mạng đã nhặt về, đã vượt qua một kiếp, mạng lớn, thực sự là may mắn. Phân thần ở trong Hắc Ám điện đường kia cũng thở phào một cái.

Kim Tâm đại trưởng lão nói:

- Đừng quá vui mừng, bùa này cho ngươi, lập tức kích hoạt Tâm Ma Nhãn, Thiên Nhĩ Thông, để chúng ta nhìn xem bên kia thế nào rồi?

Phân thần của Dư Tắc Thành lập tức tiếp nhận bùa Tâm Ma Nhãn, Thiên Nhĩ Thông, rất nhanh trở về bản thể của mình, ở trong thế giới Bàn Cổ lấy ra, sau đó yên lặng kích hoạt.

ở trong quá trình này, Nghiệt Vô Tâm, Không Minh rốt cuộc khôi phục bình thường. Thiên Mục Thần Quân đứng ở đó nhìn xung quanh Thiên Mục tông thuộc về mình, lúc này dưới thiên trụ, phương viên trăm dặm, tất cả sinh linh toàn bộ tiêu tán, ngay cả cây cối cỏ xanh kia ở dưới Cáo Tử Pháp Nhãn này, toàn bộ hóa thành tro bụi, có thể nói trăm dặm không người, vô cùng hoang vắng.

Hắn nhìn tất cả, sắc mặt lạnh lùng, không nói một lời, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Phượng Mâu Chân Quân kia chậm rãi đứng lên, lớn tiếng hô:

- Thiên ca, ngươi đang làm cái gì, ngươi muốn làm gì, ngươi nói Thiên Mục tông chúng ta phải quật khởi, chúng ta liền đi theo ngươi, ngươi nói phải phá hủy Liễu Châu, chúng ta liền nghe ngươi, ngươi nói muốn mạng của chúng ta, chúng ta liền giao mạng cho ngươi, thế nhưng ngươi lừa chúng ta, ngươi rốt cuộc muốn làm gì, ngươi muốn làm gì?

Nàng gào thét khàn cả giọng, hai mắt sau khi nổ tung, máu loãng chảy ra lưu lại từng dòng, trên gương mặt xinh đẹp hình thành nửa sáng nửa tối đối lập, tạo nên vẻ đẹp hết sức thê lương.

Lục Đồng Chân Quân nói:

- Sư tẩu không cần gọi, sư huynh vẫn còn nhớ tẩu.

Phượng Mâu Chân Quân hung hăng nhổ một ngụm nước bọt về phía Lục Đồng Chân Quân, nói:

- Kẻ phản bội, đồ vô sỉ.

Lục Đồng Chân Quân chỉ cười, sờ máu loãng bắn tới trên mặt một chút, nói:

- Sư tẩu, điều này tẩu nói sai rồi- ta không phải là kẻ phản bội. Nguồn truyện: Truyện FULL

Sau đó hắn chỉ Nghiệt Vô Tâm nói:

- Đây là sư phụ của ta, sáu trăm năm trước nhiệm vụ của ta chính là nằm vùng Thiên Mục tông, khống chế Thiên Mục tông.

Phượng Mâu Chân Quân sửng sốt, sau đó quay về phía Thiên Mục Thần Quân nói:

- Thiên ca, ngươi, ngươi cũng là...

Lục Đồng Chân Quân nói:

- Kỳ thực ba ngàn năm qua, tất cả chưởng môn của Thiên Mục tông đều là đệ tử của Đan tông và Diệt Tuyệt tông chúng ta phái tới đảm nhiệm.

- Sư huynh của ta càng không đơn giản, hắn chính là nhi tử của sư phụ ta.

Thì ra Thiên Mục Thần Quân không ngờ là con của Nghiệt Vô Tâm, thì ra ba ngàn năm qua tất cả chưởng môn của Thiên Mục tông đều là nội ứng của Đan tông và Diệt Tuyệt tông...

Bình luận

Truyện đang đọc