TIÊN NGẠO

Lập tức cả phi chu phát ra kiếm quang vô tận, phi chu vang lên những tiếng nổ ầm ầm không ngớt, lửa bốc cháy khắp thân phi chu. Dư Tắc Thành thẳng tay đánh phá, phi chu này vốn đã cạn kiệt năng lượng, không còn chút năng lượng ngăn cản.

Đột nhiên Dư Tắc Thành phát hiện phía trước có một tổ hợp ánh sáng xuất hiện, không ngừng biến hóa, dường như là đang đếm ngược.

Dư Tắc Thành vội quát: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Mau theo ta, sử dụng Mãnh Hổ Thiêm Dực kiếm, xông ra ngoài cho mau!

Thanh Hà kêu lớn:

- Sư huynh đệ không biết kiếm pháp này.

Dư Tắc Thành cũng hét:

- Đệ cứ theo ta là được.

Nháy mắt Dư Tắc Thành, hóa ra một đạo tinh quang, phóng nhanh ra phía ngoài, lập tức phá vỡ vách phi chu, trở về không trung xanh thẳm. Dư Tắc Thành phi hành hết tốc độ, hai sư đệ theo sát phía sau, cả ba nháy mắt đã bay ra ngoài mười dặm. Sau đó chỗ phi chu phát ra một tiếng nổ rung trời, lập tức một đám mây hình nấm dâng lên.

Dư Tắc Thành lại quát:

- Đi mau!

Dứt lời bèn bay như điên về phía trước, hai sư đệ theo sát. Đám mây hình nấm bành trướng rất nhanh, đuổi theo sau ba người, nháy mắt bao phủ bọn họ vào trong tâm sóng xung kích.

Lực nổ này lan tràn ra khoảng chừng trăm dặm, những chiến sĩ Nhân tộc còn đang quét dọn chiến trường ngoài xa bị lực nổ lan tới chết mấy trăm người.

Vụ nổ chấm dứt, Dư Tắc Thành lồm cồm bò dậy. Trên đầu hắn đội Bắc đẩu Thất Tinh quán, có lực phòng ngự hùng mạnh, vụ nổ này không thể làm thương tổn hắn.

Dư Tắc Thành bắt đầu tìm kiếm hai vị sư đệ, không lâu sau đã tìm được cả hai. Thanh Hà không có chuyện gì, Yến Quy Lai bị thương nhẹ do lực nổ lan tới.

Ba người bắt đầu nghỉ ngơi hồi phục, chữa trị vết thương.

Dư Tắc Thành nói:

- Chuyện hôm nay các đệ đã thấy, lúc trở về có thể nói cho sư phụ biết, nhưng không được nói với bất cứ người nào khác. Đây đã là chuyện quá khứ, mọi người không cần để ý, bất kể Dị tộc hay Tiên tộc hay Tiên Tần, đều là chuyện của hàng trăm ngàn vạn năm trước, coi như xem một vở tuồng, không hề có ý nghĩa gì với chúng ta.

- Trúc giản kia mọi người cất kỹ, không thể truyền ra ngoài, bất quá cũng không thể quá tin vào chúng. Đây là kỹ thuật của Dị tộc, hoàn cảnh và khí hậu hiện tại đã khác xa lúc trước, khi trước linh thạch đầy khắp, cho nên không nên quá mức tin tưởng, chỉ có thể dùng tham khảo.

- Quy Lai, cho đệ cái này, đây là đai lưng trữ vật mà sư phụ đã cho ta, nó có năng lực tị lôi, hiện tại ta tặng lại cho đệ. Có đai lưng trữ vật này, nếu gặp vụ nổ như vậy, đệ sẽ không bị thương.

Dư Tắc Thành đưa đai lưng trữ vật mà sư phụ cho hắn lại cho Yến Quy Lai, cũng coi như vật về chủ cũ. Pháp bảo phòng ngự trên người Dư Tắc Thành rất nhiều, đai lưng trữ vật này giữ lại cũng bằng thừa, chẳng bằng cho Thất sư đệ.

Ba người nghỉ ngơi một lúc, sau đó Dư Tắc Thành lấy phi xa ra, rời khỏi nơi này, tiếp tục bay về phía Xích Thành sơn.

Dư Tắc Thành điều khiển phi xa bay thẳng về phía trước, lúc này không còn chướng ngại nào. Lúc còn ngàn dặm là đến nơi, Kim Đan Chân Nhân của Hiên Viên kiếm phái trấn thủ nơi đó dùng Hồn Giác dò hỏi, tin Dư Tắc Thành tới lọt vào tai phu thê Tam sư huynh rất nhanh, hai người bọn họ lập tức chạy ra nghênh đón.

Rốt cục cũng tới chân Xích Thành Sơn ba người Dư Tắc Thành thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Tam sư huynh vẫn như trước đây. Tam sư tẩu vẫn xinh đẹp như xưa. Dư Tắc Thành gặp lại hai người bọn họ, ai nấy bồi hồi xúc động.

Tam sư huynh nhìn Dư Tắc Thành than thở:

- Ôi, tên nhãi năm xưa hiện tại lại là Kim Đan Chân Nhân, ta tức quá đi...

Tam sư tẩu cười nói:

- Không cần hâm mộ người khác, ai có duyên phận của người ấy. Không phải hiện tại chúng ta cũng đã sống rất vui vẻ hay sao?

Tam sư huynh nói:

- Nhưng ta thấy đệ ấy, lòng hết sức buồn bực. Tắc Thành, đệ phải bồi thưởng cho ta mới được.

Dư Tắc Thành cười nói:

- Đệ quả thật có thứ này bồi thưởng cho hai người, đến lúc đó hai người phải thưởng cho đệ...

Thanh Hà và Yến Quy Lai đều chưa gặp qua phu thê Tam sư huynh, ai nấy hơi căng thẳng. Nhưng dưới những lời liên miên bất tuyệt của Tam sư huynh chúng lập tức bị thu hút.

Thật ra tính tình hai người bọn chúng lại rất hợp với Tam sư huynh. Tứ sư huynh vốn ít nói, thần sắc lạnh. lùng. Dư Tắc Thành đôi khi nghiêm khắc quá mức, thượng cẳng chân hạ cẳng tay, hai vị sư đệ có hơi sợ hắn.

Phu thê Tam sư huynh, đưa ba người lên Xích Thành sơn. Núi này là động phủ quan trọng của Hiên Viên kiếm phái ở đại lục Quân châu, cao ba ngàn trượng, nằm ở phía Bắc thành, hình thế long chầu hổ phục, tuyết phủ trắng xóa, hình thành một bức tranh sơn thủy đẹp xinh.

Đỉnh núi chập chùng, rừng cây rậm rạp. Núi này có nhiều quặng sắt tạo nên từ lực rất mạnh, sau khi được pháp trận điều chỉnh trở nên dễ thủ khó công. Có được cứ điểm này, coi như Hiên Viên kiếm phái có được một cửa ải phòng thủ kiên cố.

Phu thê Tam sư huynh chiếm một sơn lĩnh trong Xích Thành sơn này, thành lập sơn môn. Bọn họ đưa ba người Dư Tắc Thành tiến vào trong, thông qua mười mấy pháp trận giám sát kiểm tra mới vào được.

Nơi đây phòng ngự quả thật vô cùng chặt chẽ, tiến vào thế giới động phủ ở mặt sau, lập tức một vùng trời đất như cảnh sắc thần tiên xuất hiện.

Vùng này xinh đẹp tuyệt trần, ánh dương quang rọi vào vách núi dựng đứng chói lòa. Vách đá đầy rêu, thỉnh thoảng có những đóa hoa vàng nho nhỏ, lại có những đóa hoa đỏ điểm xuyết trông vô cùng nổi bật. Trên vách núi có một tảng đá khổng lồ nằm hết sức cheo leo, dường như lúc nào cũng có thể đổ xuống. Từ trên tảng đá này rủ xuống vài sợi dây leo, giữa đám lá xanh chen lẫn từng chuỗi hoa màu tím. Bên bờ vách ló ra một ngọn thông thấp bé.

Trúc, thiết sam, sồi, hắc tùng... tạo thành một mảng xanh um, uốn lượn cao thấp theo sườn núi. Mỗi khi có gió thổi qua, tiếng xào xạc nổi lên bốn phía, giống như núi đang hô hấp, khiến cho người ta có cảm giác huyền bí. Một ngọn thác từ trên cao đổ xuống, nước trong

suốt như pha lê, làm bắn tung từng đám bọt trắng xóa khắp trời, sau đó chảy xiết theo đám loạn thạch xuống dưới, chảy sâu vào sơn cốc.

Quả thật là một phong cảnh thần tiên.

Ba người Dư Tắc Thành bay vào sơn lĩnh, giữa cảnh sắc như hoa như gấm này có một cung điện bằng bạch ngọc, chính là động phủ của Tam sư huynh.

Cung điện này có cột bằng bạch ngọc, bên trong lầu các vô số, có khoảng hơn ba mươi mấy lớp, rộng mười mấy mẫu, trông hoành tráng vô cùng.

Dư Tắc Thành cười nói:

- Sư huynh, nơi này thật tốt.

Tam sư huynh đáp:

- Lĩnh này có tên là Thiên Lan lĩnh, là lĩnh thứ ba của Xích Thành sơn, rộng hai trăm ba mươi dặm. Có được một mạch chính linh thạch hệ Mộc, bốn mạch nhỏ Kim, Hỏa, Thủy, Thổ vừa khéo hợp lại đủ khí Ngũ Hành, có hiệu quả rất tốt cho chúng ta tu luyện, dưỡng sinh.

Tuy rằng lời y bình thản, nhưng không giấu nổi vẻ tự hào.

Tam sư tẩu nói:

- Năm xưa phu thê chúng ta tới nơi này đã bỏ ra rất nhiều công sức, Tam sư huynh, của đệ đã phong kiếm nhiều năm vẫn phải xuất kiếm, lĩnh này từ nay về sau trở thành nơi cho phu thê chúng ta dưỡng lão.

Dư Tắc Thành cười nói:

- Đúng rồi, sư huynh sư tẩu, hai người quyết định ở đây dưỡng già, vậy vì sao không sinh, một, hai hài tử?

Vừa nghe lời này, lập tức sắc mặt cả hai trở nên buồn bã, không nói lời nào. Lúc này bọn họ đã bay tới một đại điện ở trung tâm, bèn hạ kiếm quang đáp xuống, tiến vào trong điện.

Đình đài lầu các xung quanh đại điện chạm trổ tinh tế, đẹp không tả xiết, một mảng rừng đào cạnh đó làm tăng thêm vẻ kiều diễm vạn phần. Đại điện này rộng chừng năm mươi trượng, vách điện nhìn qua dường như không hề trang trí, lộ ra bề mặt thô ráp của loại đá Huyền Vũ đen nhánh. Nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ phát hiện ra điểm khác thưởng. Dường như mỗi nơi trên vách đều hòa hợp với nhau hài hòa khéo léo, hết sức tự nhiên, ẩn chứa khí thế vô hạn.

Nếu tiến hành trang trí chính là vẽ rắn thêm chân, phá hủy nét đẹp tự nhiên mà đơn giản ấy. Dư Tắc Thành không nhịn được, ngắm vách điện rất lâu, đứng yên bất động, cảm nhận khí chất tự nhiên của nó, một lúc lâu sau mới nói:

- Hay, hay cho một chỗ tự nhiên thêm là trói buộc, bớt thì tiếc nuối.

Tam sư huynh bật cười lớn:,

- Vì sao ta đặc biệt chọn Thiên Lan lĩnh trong mười ba lĩnh của Xích Thành sơn? Thiên Tâm đại điện này là một nguyên nhân, đây là đại điện năm xưa phi thăng tổ sư Huyền Tướng tổ sư đời thứ hai mươi mốt từng ở. Nghe nói năm xưa ngài xây đại điện này cũng là thuận theo tự nhiên, sau khi xây xong, tu luyện ngộ đạo, bước chân vào Nguyên Anh kỳ.

- Sư đệ cảm thấy nơi này thế nào?

Dư Tắc Thành đáp:

- Hay, hay lắm...

Xung quanh đại điện có mười hai cửa sổ, nhìn qua cửa sổ có thể thấy được cảnh sắc gấm vóc của toàn sơn lĩnh, thật sự là một nơi rất đẹp.

Linh thạch màu xanh trắng khảm trên vách điện phát ra hào quang dìu dịu, chiếu rõ từng hạt bụi trong đại điện. Trong này có mười mấy chiếc Thái Sư ỷ, xếp vòng tròn xung quanh một chiếc bàn đá. Thái Sư ỷ, bàn đá, thảm trải dưới đất, cột, phối hợp cùng vách điện toát ra khí thế hào sảng.

Nhưng nếu quan sát cẩn thận, có thể thấy chỗ nào cũng được thiết kế vô cùng tinh xảo. Thảm trải dưới đất nắn nót từng đường kim mũi chỉ, mỗi chiếc Thái Sư ỷ đều làm bằng tay trau chuốt cẩn thận. Phong cách của cả đại điện tuy đơn giản mà tinh tế, trong thô ráp lộ ra vẻ tinh xảo.

Dư Tắc Thành quan sát một lúc, tỏ ra kinh ngạc vô cùng, bèn hỏi Tam sư huynh. Tam sư huynh nói:

- Đây là do sư tẩu đệ tỉ mỉ làm ra, thảm này là tự tay nàng may lấy.

- Đúng rồi sư đệ, tuy rằng chúng ta không sinh hài tử nhưng có thu hai đồ đệ. Đệ hãy mau mau chuẩn bị lễ vật, đừng làm mất uy phong Kim Đan Chân Nhân.

Sau đó Tam sư huynh quay sang nói với người hầu bên cạnh:

- Gọi Liễu Nham và Vũ Tây tới đây.

Trong đại điện, hai bên trái phải đều có tám người hầu đứng thẳng, toàn là nữ nhân thanh tú xinh đẹp, tu vi đều là cảnh giới Thai Tức. Trong tay mỗi nàng cầm đèn, quạt... đủ các vật phẩm khác nhau.

Nữ tử vừa được gọi khoảng hơn hai mươi tuổi, là Kim Ti Tước điển hình, tóc vàng mắt xanh, thân hình cao lớn, làn da trắng mịn, nàng nhanh nhẹn chạy đi gọi người.

Dư Tắc Thành nhìn qua các nàng một lượt, sau đó mới nói:

- Sư huynh, huynh thật phô trương...

Tam sư huynh cười nói:

- Ta đây còn rất khiêm tốn, đệ không đi ngọn chủ phong xem thử, nơi đó có tới một trảm lẻ tám thị nữ. Ta vốn không cần các nàng bồi tiếp như vậy, thế nhưng... A cầm, ngươi nói đi.

Thị nữ cầm đèn tiếp lời:

- Đó là vì tiền bối không biết, chúng ta được các môn phái, các đại gia tộc ở Quân châu cử tới đây. Thứ nhất là phục vụ cho Tổng môn, tạo mối quan hệ kết giao, thứ hai là tới đây học tập một ít tiên thuật pháp thuật, trở về ra sức vì gia tộc sư môn.

- Chúng ta tới đây làm thị nữ, nếu không được, vậy chỉ có thể thất vọng trở về. Tiền bối lời ngài như vậy là cắt đứt tiên lộ của chúng ta...

Một thị nữ khác bên cạnh cũng nói:

- Tiền bối, chúng ta may mắn vô cùng mới có thể gặp được phu thê Phong chủ. Bọn họ xem chúng ta như hậu bối đệ tử, nơi đây không hề có tranh chấp lục đục, chúng ta rất thích nơi này.

Đúng lúc này, có hai thiếu niên một nam một nữ đi tới. Nam nhân diện mạo anh tuấn hiên ngang, chính là Liễu Nham, nữ nhân xinh đẹp oai vệ là Vũ Tây, sau khi tiến vào lập tức thi lễ.

Tam sư huynh nói:

- Mau tới đây, đây là Ngũ sư thúc của các con, bên kia chính là Lục sư thúc, Thất sư thúc.

Hai người nhất nhất hành lễ, cả hai đều lén lút quan sát Dư Tắc Thành, nhìn chăm chú dị tượng Kim Đan lúc ẩn lúc hiện sau lưng hắn.

Dư Tắc Thành cười nói:

- Được rồi, hai vị sư diệt hãy đứng lên. Đây là lễ vật của bọn sư thúc chúng ta, cho mỗi người một thanh phi kiếm, một viên Trúc Cơ đan, mười giọt Tích Vân Trọng Thủy.

Dứt lời khẽ run tay, lập tức ba vật phẩm ấy bay ra. Sở dĩ Dư Tắc Thành nói như vậy là vì Thanh Hà, Yến Quy Lai vừa mới xuất môn, bảo bối trên người gần như không có, chỉ mới tích lũy được chút ít ở Nam Hải nên hắn mới nói lễ vật là của cả ba người, tránh cho bọn chúng xấu hổ.

Tam sư huynh cười nói:

- Mau mau nhận lấy, Trúc Cơ đan của sư thúc các con chính là Trúc Cơ đan năm xưa do Quân Nhục môn của Tà Môn lục phái luyện chế, thiên hạ chỉ còn lại vài viên, có tiền cũng không mua được. Tích Vân Trọng Thủy kia cũng là vật đã thất truyền, là tài liệu luyện khí tốt nhất thiên hạ, hiếm có vô cùng, mau mau cảm tạ ba vị sư thúc đi.

Lập tức hai người cùng nhau bái tạ, Dư Tắc Thành thản nhiên nhận lễ. Mình đã là sư thúc, đã là Kim Đan Chân Nhân, đương nhiên phải có uy nghiêm và khí thế của một vị sư thúc Kim Đan Chân Nhân.

Liễu Nham nhìn thoáng qua phi kiếm, đột nhiên sửng sốt, vội vàng truyền âm cho sư phụ. Tam sư huynh nghe xong cũng ngạc nhiên hỏi:

- Tắc Thành, kiếm này là Xuân Giang Triều Thủy kiếm, thanh kia là Chu Tước Lưu Huỳnh kiếm, toàn là phi kiếm cực phẩm, sư đệ...

Trúc Cơ đan kia hiện tại đã không có tác dụng với bọn Dư Tắc Thành, đưa cho đám tiểu bối dùng là phải, sống chung bấy lâu. Tam sư huynh cũng biết Dư Tắc Thành có vô số Tích Vân Trọng Thủy, cho nên cũng không quan tâm, chỉ khi biết hai thanh phi kiếm kia là gì, y mới giật mình kinh ngạc.

Bởi vì đệ tử Hiên Viên kiếm phái có bao nhiêu phi kiếm cũng không đủ dùng, vì học Lục Kiếm cho nên phi kiếm càng nhiều càng tốt. Hai thanh phi kiếm này là phi kiếm lục giai của danh môn trong thiên hạ, bản thân Tam sư huynh còn không có được phi kiếm tốt như vậy, cho nên mới tỏ ra kinh ngạc.

Hai thanh phi kiếm này nằm trong số mấy chục thanh phi kiếm mà Dư Tắc Thành mua một lượt trong đại điện Ám Ma lúc trước, cho nên tặng không chút đau lòng.

Dư Tắc Thành nói:

- Sư huynh, chút lễ mọn nào có đáng chi, đệ vẫn còn nhiều bảo bối như vậy nữa. Sư huynh và sư tẩu không nghĩ đến chuyện Kết Đan hay sao?

Vừa nghe Dư Tắc Thành hỏi như vậy, Tam sư huynh, buông tiếng thở dài:

- Người tu tiên ai không muốn Kết Đan nhưng hai người chúng ta không dám. Đệ cũng biết hai ta thích nghiên cứu kiếm pháp, đệ thuộc loại chiến sĩ đấu chí ngang trời, chúng ta thuộc loại học sĩ chuyên lặng lẽ nghiên cứu. Thế nhưng càng nghiên cứu sâu về Hiên Viên kiếm phái, chúng ta càng biết rõ đời này chúng ta không có khả năng Kết Đan.

- Sư tẩu đệ tiếng là tới Hiên Viên kiếm phái học nghệ, nói trắng ra là để tránh đi đấu tranh nội bộ ở Cực Nguyên Vân Hà tông. Năm xưa ta lại vướng phải tâm ma, bản thân ta lại không phải là người hiếu chiến, cho nên chúng ta không có được đạo tâm theo đuổi Đại Đạo.

- Phái ta không giống như các môn phái khác, không Kết Đan được có thể tiếp tục xung kích, phái ta mỗi lần đột phá Kim Đan phải đánh cuộc bằng tính mạng. Dưới mối họa mê muội tiềm ẩn, mười người có hết năm người chết tại cửa ải Kết Đan.

- Cho nên tu vi của ta và sư tẩu đệ đều cố định ở cảnh giới Linh Tịch, như vậy chúng ta hoạn nạn có nhau, thọ mệnh còn được hai trăm năm nữa, như vậy cũng không còn gì tiếc nuối.

Yến Quy Lai bên cạnh chợt hỏi:

- Sư huynh, tâm ma của huynh là thế nào vậy?

Tam sư huynh đáp:

- Tắc Thành biết chuyện này, năm xưa Hiên Viên kiếm phái chúng ta đại phá Vạn Tướng tông, chúng ta đánh vào trong. Ta và Nhất Tâm sư thúc cùng một tổ kiếm cưu, lúc chúng ta xông vào tới một đại điện, ngoài cửa có một thiếu nữ ngăn cản, bị Nhất Tâm sư thúc đánh chết. Sau đó chúng ta tiến vào trong điện, bên trong toàn là các đệ tử còn nhỏ của Vạn Tướng tông. Chưởng môn hạ mệnh lệnh giết sạch không chừa, cho nên chúng ta đã ra tay. Sau khi giết hết, chúng ta lại tìm được ba hài tử chỉ mới một, hai tuổi trong một mật thất.

- Chúng là cháu của Chưởng tông Vạn Tướng tông, vừa mới chập chững biết đi nhưng chưởng môn đã hạ lệnh chém tận giết tuyệt. Nhất Tâm sư thúc do dự, cho nên ta đã ra tay.

- Vốn ta nghĩ rằng đó chỉ là chuyện nhỏ, không ngờ từ đó về sau, mỗi lần ta nhìn thấy hài tử, trước mắt ta lại hiện ra ba gương mặt tươi cười lúc ta xuống tay. Món nợ máu này trở thành tâm ma, cho nên tới bây giờ, ta và sư tẩu đệ cũng không dám sinh hài tử.

Tam sư huynh vừa dứt lời, trong đại điện chợt im phăng phắc. Tam sư tẩu vội vàng bước lại ôm choàng lấy Tam sư huynh, an ủi y.

Dư Tắc Thành vội nói:

- Sư huynh, huynh xem đây là gì?

Dứt lời bèn đưa ra hai Kết Đan quả, đây là bảo bối năm xưa Dư Tắc Thành phát hiện trong kho báu bí mật của Hiên Viên Pháp Ấn phái, có thể giúp cho người tu tiên Trúc Cơ Kết Đan.

Tam sư huynh quan sát hai quả này, mỗi quả to bằng trứng ngỗng, màu vàng chói, ẩn chứa linh quang vô hạn.

Hai người bọn họ vô cùng sửng sốt, đưa tay run rẩy nhận lấy, sau đó nhìn nhau, ai nấy niệm pháp chú giám định, sau đó mới nói:

- Quả nhiên là Thượng Thanh Đấu Mỗ Thành Đan Kết Duyên quả của Hiên Viên Pháp Ấn phái. Có Kết Đan quả này, bất cứ tâm ma gì cũng không thành vấn đề. Tắc Thành, đại ân không thể cảm tạ bằng lời, rốt cục phu thê chúng ta cũng có thể Kết Đan...

Phu thê Tam sư huynh thật lâu không nói, hai mắt tam sư tẩu chợt rơm rớm lệ.

Thanh Hà bên cạnh đột ngột hỏi:

- Sư huynh, nếu hiện tại huynh trở lại trận chiến với Vạn Tướng tông năm xưa, huynh có giết ba hài tử đó không?

Tam sư huynh không cần suy nghĩ, nghiêm nghị nói:

- Chưởng môn đã có lệnh, phải giết không tha!

Cũng như mọi ngày, đây là một buổi sáng nhàm chán, sau khi Bích Ngang Ti đả tọa xong, bắt đầu xử lý nội vụ. Được tin tưởng cho giữ chức Chấp Sự Thiên Lan phong, quyền lực của nàng không nhỏ nhưng công việc cũng rất nhiều.

Những công việc này đối với nàng chỉ là chuyện nhỏ. Lúc còn ở gia tộc, nàng đã từng làm qua những việc như vậy. Bích gia là một trong bốn đại gia tộc ở thành Thanh Phù, Quân châu, năm xưa từng có tu sĩ Trúc Cơ. Tuy rằng đã ba trăm năm qua chưa xuất hiện tu sĩ Trúc Cơ nhưng Thái gia gia của Bích Ngang Ti cũng đạt tới cảnh giới Tiên Thiên cao cấp, cũng là cao thủ số một, số hai ở thành Thanh Phù.

Từ nhỏ Thái gia gia đã tỏ ra hết sức thương yêu nàng, dạy đạo cho nàng, ân cần hướng dẫn nàng tu tiên, chỉ đạo nàng xử lý hết thảy các sự vụ trong gia tộc.

Nhưng phụ thân lại không thương nàng, chỉ thương đệ đệ nàng. Mỗi lần nhìn thấy nàng, sắc mặt của ông tỏ ra lạnh lùng như băng giá.

Cũng vì sắc mặt lạnh lùng của phụ thân. Bích Ngang Ti vừa xử lý các loại sự vụ trong gia tộc vừa nỗ lực tu hành. Rốt cục vào năm mười tám tuổi, nàng đã đạt tới cảnh giới Thai Tức.

Lúc nàng đạt tới cảnh giới Thai Tức, vô cùng vui sướng báo cho phụ thân, nhưng sắc mặt phụ thân nàng càng lạnh lùng hơn nữa, đột nhiên nói:

- Vì sao, vì sao con có Linh Căn tốt như vậy, lại là nữ nhân, rốt cục cũng phải gả cho người khác. Vì sao không phải là đệ đệ con đạt tới cảnh giới Thai Tức?

Bình luận

Truyện đang đọc