TIÊN NGẠO

Hết thảy vạn vật trong trời đất dường như nằm trong tầm khống chế của hắn, thượng thiên hạ địa, duy ngã độc tôn. Hắn tưởng chừng như mình có thể dời non lấp bể, có thể hủy diệt hết thảy. Tưởng như hiện tại mình cũng đã có được thực lực chẳng kém gì con rối Nguyên Anh lúc trước, cũng có được thực lực chẳng kém Đạp Tuyết Chân Quân san bằng cả vùng Tây Lĩnh, cũng có lực lượng chẳng kém Vô Lượng Chân Quân.

Vĩnh Hằng Chi Lô, thần thông Nhiên Huyết trước mặt lực lượng này trở thành nhỏ bé vô cùng, hết sức buồn cười, Dư Tắc Thành hết sức khao khát thử xem lực lượng này hùng mạnh tới mức nào.

Nhưng hắn lại không làm vì hắn chợt nghĩ tới lão điên tự nhốt mình trong thạch thất, nghĩ tới lão bất tử quét rác ngày ngày, nghĩ tới sư nương cũng điên cuồng, nghĩ tới họa mê muội.

Dần dần Dư Tắc Thành tự tán đi luồng năng lượng hùng mạnh điên cuồng kia, dần dần khôi phục lại bình thường. Nếu đây là lực lượng tương lai của mình, vậy nhất định mình sẽ dần dần tu luyện được. Mình có lòng tin sẽ làm được, cần gì phải nóng lòng trong nhất thời nửa khắc. Đạo của mình phải do chính mình nắm giữ, cho dù là mình trong tương lai cũng không được, mình sẽ không mê muội vì lực lượng này.

Dần dần lực lượng ấy hoàn toàn tiêu tan. Dư Tắc Thành khôi phục lại bình thường. Quả nhiên hết thảy cảm giác vừa rồi chỉ là ảo ảnh, tuy rằng lực lượng của mình gia tăng nhưng còn chưa đạt tới lực lượng của Nguyên Anh kỳ. Lực lượng này vượt Thời Không mà đến mang theo dụ hoặc vô cùng, sự dụ hoặc này có lẽ chính là họa mê muội, chìm đắm trong họa mê muội này nhất định phải chết.

Trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành chợt bị Nam Thiên Chân Nhân ném lên trời, ông bật cười ha hả, cao hứng đón lấy Dư Tắc Thành rơi xuống, sau đó lại ném lên lần nữa:

-Giỏi, giỏi thật, quả nhiên tâm huyết của sư phụ không hề uổng phí, không ngờ con có thể chịu được sự hấp dẫn của lực lượng này. Phải biết rằng phàm là đệ tử Hiên Viên, sau khi cảm nhận được lực lượng kia đều phải kích động phát tiết, đều bị sư trưởng đánh hôn mê. Không ngờ con có thể khống chế được bản thân mình, ta hết sức tự hào về con.

Coi như chuyện học pháp quyết hôm nay chấm dứt, Dư Tắc Thành đã học xong Linh Cưu Dẫn Sinh quyết và Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết trở thành đệ tử Hiên Viên kiếm phái chân chính.

Hai người rời khỏi nơi này, nhìn những viên đá dưới chân, chỉ trong thoáng chốc Dư Tắc Thành hiểu ra vì sao nơi đây toàn là đá vụn mà không có thứ gì khác. Mỗi lần đệ tử Hiên Viên kiếm phái học tập hai môn pháp quyết này, lần đầu tiên nhận được lực lượng xuyên Thời Không mà đến kia sẽ không cẩn thận phát tiết năng lượng ra ngoài, chấn vỡ tất cả những gì có ở nơi đây, cho nên ngọn núi này mới có nhiều đá vụn như vậy. Không biết có bao nhiêu đệ tử Hiên Viên nắm giữ hai môn pháp quyết ở nơi này hoặc đã bị địch giết chết, hoặc giết địch đoạt nguyên... Đây có lẽ là số mệnh của đệ tử Hiên Viên vậy...

Pháp quyết luyện xong, hết thảy êm đẹp. Ba ngày sau đã đến lúc lên đường. Nam Thiên Chân Nhân dẫn Dư Tắc Thành ngự kiếm bay tới Hiên Viên kiếm phong, đưa hắn vào một đại sảnh chờ ở đó.

Không lâu sau cốt Luân Tề Văn, Phi Hồng cũng đến. Cuối cùng Thành Lam và sư phụ y là Cấp Thủy Chân Nhân cũng đến. Xem ra Cấp Thủy Chân Nhân cũng sẽ đi chuyến này bởi vì ông đứng thứ hai trong thi đấu Kim Đan của đại hội môn phái.

Lát sau chưởng môn Thạch Cơ cũng đã xuất hiện, ông dặn dò Nam Thiên Chân Nhân, Cấp Thủy Chân Nhân vài câu, giao vài món lễ vật cho hai người, cổ vũ vài câu với mọi người, sau đó xoay người rời khỏi.

Nam Thiên Chân Nhân và Cấp Thủy Chân Nhân nhường qua nhường lại một lúc rốt cục Cấp Thủy Chân Nhân lên tiếng nói: Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

-Được rồi, lần này Nam Thiên sư đệ khiêm nhượng nhường ta cho nên ta sẽ tạm thời phụ trách lãnh đạo sáu người chúng ta tham gia đại lễ Phản Hư lần này.

-Được rồi, hiện tại các người hãy phóng xuất Thần Giác, liên hệ cùng ta. Đúng... đúng vậy... được rồi, sáu người chúng ta đã kết nối thành công. Các người hãy điều chỉnh theo dao động Thần Giác của ta... đúng... đúng... Được rồi, bốn người các con hãy nhớ kỹ tần số dao động của Thần Giác này, được rồi, đã thành.

-Trong vòng trăm dặm, chúng ta có thể trao đổi bằng Thần Giác này, như vậy người khác sẽ không phát hiện ra chúng ta trao đổi. Cho dù xảy ra đại chiến, cũng sẽ không ảnh hưởng tới việc kết nối giữa chúng ta vì đây là dao động kết nối riêng biệt giữa sáu người chúng ta mà thôi.

Dưới sự dẫn dắt của Cấp Thủy Chân Nhân, sáu người duy trì Thần Giác cùng tần số dao động, Cấp Thủy Chân Nhân lại dùng Thần Giác truyền âm nói:

- Được rồi, về sau mọi người cứ trao đổi theo dao động Thần Giác cố định này. Dưới tình huống thông thường, người ngoài rất khó nghe được chúng ta trao đổi, cho dù xảy ra đại chiến, cũng rất khó ảnh hưởng đến dao động này, vẫn có thể yên tâm trao đổi.

-Bây giờ chúng ta sẽ tiến hành bước tiếp theo, chuẩn bị tạo thành Thần Cưu Phi Thiên trận. Bốn người các con hãy nói ra kiếm thuật sở trường của mình trong Lục Kiếm, còn lại ta và Nam Thiên sư đệ sẽ bổ sung.

Dư Tắc Thành nói đầu tiên:

- Con sở trường Kim Dực kiếm, có thể điều khiển mười hai thanh Kim Dực kiếm.

Cấp Thủy Chân Nhân bèn nói:

- Tốt, con sẽ làm cánh thần cưu.

Phi Hồng nói:

- Con sở trường Kiếm Quang Ngục, có thể điều khiển ba thanh Thiên Lam kiếm.

Cấp Thủy Chân Nhân nói:

- Con sẽ làm mắt thần cưu.

Cốt Luân Tề Văn lên tiếng nói:

- Con sở trường Kiếm Trùng thuật thật ra cũng là kiếm thuật phân chi của Kiếm Tiêu Diêu.

Cấp Thủy Chân Nhân nói:

- Con sẽ làm hồn thần cưu.

Thành Lam nói:

- Con sở trường Kiếm Ngưng Lão, Kiếm Phi Vũ, có Phong Vũ Lôi Điện kiếm.

Cấp Thủy Chân Nhân nghe xong quyết định:

- A Lam sử dụng Kiếm Ngưng Lão làm trảo thần cưu. Nam Thiên sư đệ làm lông thần cưu đi, tốc độ ngự kiếm của đệ nhanh hơn ta, như vậy sẽ gia tăng tốc độ cho Thần Cưu Phi Thiên trận của chúng ta, còn ta sẽ làm mỏ thần cưu.

Nam Thiên Chân Nhân đáp:

- Được, xin nghe theo sự an bày của sư huynh.

Cấp Thủy Chân Nhân nói:

- Vậy coi như xong, chúng ta chuẩn bị lên đường, thẳng tiến Cực Nguyên Vân Hà tông ở Trưng châu. Lát nữa chúng ta ngự kiếm bay lên, bốn người các con đuổi kịp tốc độ của ta, xếp thành một hàng phía sau ta, phóng xuất kiếm thuật của mình là được. Đến lúc đó ta sẽ xuất ra kiếm khí kết nối của Thần Cưu Phi Thiên trận, các con không cần chống cự, cứ để kiếm khí này dung hợp với kiếm khí của các con, sau đó các con cứ phóng xuất kiếm khí sở trường của mình là được.

- Nhớ kỹ sau khi chúng ta bay vào Thanh Minh, chỉ có thể dùng Thần Giác kết nối. Đến khi chân nguyên trong cơ thể còn lại hai thành, phải kịp thời dùng Thần Giác thông báo, chúng ta sẽ cung cấp linh đan và thời gian khôi phục.

- Chuyện quan trọng nhất là trên không, bất kể xảy ra chuyện gì hoặc nhìn thấy dị tượng gì cũng không được kinh hoảng rối loạn, phải nghe theo mệnh lệnh, bốn người các con có hiểu không?

Bốn người Dư Tắc Thành cùng đáp:

- Đã hiểu.

Cấp Thủy Chân Nhân gật gật đầu:

- Bốn người các con thật là có phúc, lần này được tham gia trò vui, còn ta vô cùng cực khổ, còn phải...

Nam Thiên Chân Nhân cắt ngang lời ông:

- Đi thôi, sư huynh.

Cấp Thủy Chân Nhân gật gật đầu, ngự kiếm bay lên, bốn người Dư Tắc Thành cũng bay theo, xếp thành một hàng phía sau Cấp Thủy Chân Nhân.

Nam Thiên Chân Nhân bay sau cùng, sáu người bọn họ hình thành một đường thẳng, chậm rãi phi hành trên không.

Trên người Cấp Thủy Chân Nhân bùng lên một đạo kiếm quang màu trắng, chậm rãi truyền ra năm người phía sau. Dư Tắc Thành bay ngay sau ông, mười hai thanh Kim Dực kiếm sau lưng giương ra, chậm rãi chờ đợi kiếm khí của Cấp Thủy Chân Nhân thắm khắp toàn thân mình. Lập tức hắn cảm thấy thân hình nhẹ bỗng, hoàn toàn không thể khống chế.

Đạo kiếm khí ấy tiếp tục vươn ra phía sau Dư Tắc Thành, kết nối với Cốt Luân Tề Văn, sau đó tới Phi Hồng, Thành Lam. Cuối cùng Nam Thiên Chân Nhân thu lại, sau đó ông cũng phóng xuất một đạo kiếm khí dần dần thông qua bốn người trở về Cấp Thủy Chân Nhân.

Khi đạo kiếm khí này trở về tới cấp Thủy Chân Nhân, cả hai vị Chân Nhân bắt đầu cùng nhau niệm pháp chú:

-Bính Đinh chi tinh, nguyên khí dương minh, hóa cưu phi thiên, uy trảm thiên hạ. Tứ mục lão xú, kích điện xung đình, cô lôi vang vọng, cấp cấp như luật lệnh.

Pháp chú niệm xong, bốn người Dư Tắc Thành cảm thấy toàn thân chấn động, chân nguyên tiết ra, thân thể không làm chủ được tự độNa Di chuyển. Nháy mắt cả sáu người từ đường thẳng ban đầu đã chuyển biến thành một khối lập thể, hình thành chiến trận trên không.

Trên người bọn họ kiếm khí sôi trào, chậm rãi khuếch tán ra, sau đó ngưng tụ thành một thể hóa thành một vầng kiếm khí rất lớn bao quanh sáu người, vầng kiếm khí bao quanh này dần dần hiện ra hình dáng như một con thần cưu đang bay, bảo bọc sáu người vào trong.

Bất chợt thần cưu ngửa cổ gáy vang, nháy mắt phóng vút lên cao hơn, tốc độ bất chợt tăng lên nhanh như chớp giật. Dư Tắc Thành gần như không kịp có phản ứng gì, tốc độ này đã đột phá bức tường âm thanh, nhưng không có tiếng nổ lớn vang lên. Hẳn là tiếng nổ ấy đã bị kiếm khí bên ngoài hấp thu hoá thành một tầng năng lượng bảo vệ bên ngoài.

Được tầng năng lượng này bảo vệ, nháy mắt thần cưu xông lên chín tầng mây đột phá từng trận cương phong gào thét. Nháy mắt Dư Tắc Thành phát hiện sáu người bọn họ đã tiến vào Thanh Minh

Bình luận

Truyện đang đọc