TIÊN NGẠO

Ba ngàn Đại Đạo, đạo chia ba ngàn. Ba ngàn Đại Đạo, mỗi Đại Đạo đều thông Hỗn Độn chứng đắc Hồn Nguyên Thánh Quả. Kẻ tối cao trong đó là đạo.

Dưới ba ngàn Đại Đạo chính là mười hai vạn chín ngàn sáu trăm Nhất Nguyên Tiểu Đạo gọi là pháp tắc. Vạn vật trong thiên địa đều bao gồm chân lý. đều có phép tắc bản nguyên của mình. Chỉ cần đắc một đạo là có thể đắc chứng bản nguyên tiến vào cảnh giới Phản Hư. Phản Phác Quy Chân.

Nhờ có kinh này, Sở Tương Tử giúp cho tất cả ba trăm Nguyên Anh Chân Quân dưới tay mình tu luyện thành công, đạt tới cảnh giới Phản Hư. Tất cả Nguyên Anh Chân Quân trong thiên hạ đau khổ vì không thể tiến giai thăng cấp đều đầu nhập dưới trướng Sở Tương Tử, sau đó nhất nhất thăng cấp, không một ai thất bại. Từ đó mới tạo nên bá nghiệp vô thượng cho Sở Tương Từ, sau đó kinh này cũng được hậu thế liệt vào hàng ngũ Thập Đại Tiên Điển.

Bất quá hiện tại thiên địa dị biến, không còn giống như thời Xuân Thu Chiến Quốc trước kia. Phản Hư kỳ không phải có thể dễ dàng ra tay, nếu không ắt có Thiên kiếp giáng xuống. Nhưng lý tưởng của vô số Nguyên Anh Chân Quân vẫn là đạt tới Phản Hư Chân Nhất. Bởi vì chuyện này có nghĩa là được sống lâu vô tận, thực lực vô cùng, là bước cuối cùng trên tiên lộ.

Cho nên sau khi tin này lọt ra ngoài, lập tức vô số Nguyên Anh Chân Quân lấy cớ tham gia đại lễ Vô Lượng, tụ tập tới nơi này. Tuy rằng rất nhiều người vẫn tỏ vẻ hoài nghi về tin tức này hoặc không hề tin tưởng, nhưng vẫn mang thái độ thà tin rằng có không thể tin là không mà tới nơi này.

Vô Lượng tông như nhà dột lại gặp mưa liên tục, hai vị Phản Hư Chân Nhất trong tông vì muốn Vô Lượng Chân Quân Tư Đô Nhã có thể mau tiến giai thăng cấp, cho nên đã ra Vực Ngoại đi tìm Thiên Địa pháp tắc vốn ra chỉ cần năm ba tháng đã có thể trở về, nhưng lần này đi đã mười mấy năm vẫn không thấy tăm hơi. Tin tức này lọt ra ngoài, thượng môn không có Phản Hư Chân Nhất tọa trấn chính là hổ già rụng mất răng nanh, mất đi lực lượng chấn nhiếp, lập tức số Nguyên Anh Chân Quân tới tham gia đại lễ nhiều gấp mấy lần.

VỊ Vô Nhai Chưởng tông kia đích thân ra tiếp đãi mọi người, lúc này hiệu quả của thời gian bế quan vừa qua của sáu vị Nguyên Anh Chân Quân mới hiện ra. Hiên Viên kiếm phái và Liệt Thiên kiếm phái tới đây ra sức ủng hộ Vô Lượng tông, hai bên là minh hữu đã hàng ngàn năm qua nếu không đã không tiến hành kế hoạch giao lưu mỗi mười năm một lần như vậy. Hỏa Vân tông và Cửu Huyễn Tiên môn sau thời gian bế quan thảo luận, dần dần đáp ứng yêu cẩu của hai phái kia, từ suy nghĩ tới đây kiếm chác đã biến đổi thành tới đây ủng hộ Vô Lượng tông.

Đương nhiên thái độ ủng hộ này cũng chỉ có thể thành lập dưới tình huống Vô Lượng tông không có Thập Đại Tiên Điển Hoàn Chân Đạo. Nếu Hoàn Chân Đạo thật sự có ở đây, lúc ấy đừng nói là thái độ của Hỏa Vân tông và Cửu Huyễn Tiên môn, ngay cả Hiên Viên kiếm phái và Liệt Thiên kiếm phái cũng sẽ trở mặt. Đại Đạo ngay phía trước, giao tình có đáng chi?!

Bất quá chuyện này Dư Tắc Thành không cần quan tâm đó là kết quả của đám Nguyên Anh Chân Quân mật đàm. Hiện tại thân phận của Dư Tắc Thành chính là tu sĩ Hiên Viên kiếm phái tới đây giao lưu. Cho dù ngày mai Vô Lượng tông bị người ta diệt tông, cũng là như vậy.

Một vị Kim Đan Chân Nhân tới dẫn đường, ba người Dư Tắc Thành, Long Thiên Hoàng, Anh Ngạo Cốt cùng bốn người Bạch Tố, Tả Đạo Lăng, Tưởng Thiệu Trị,cố Phán Nhi cũng đi cùng. Vốn bốn người bọn họ cũng tới đây tham gia giao lưu.

Bảy người rời đội ngũ môn phái của mình, theo vị Kim Đan Chân Nhân kia rời khỏi đại sành.Vị Kim Đan Chân Nhân kia nói:

- Hoan nghênh các vị đồng đạo, từ nay trở đi, các ngươi sẽ ở Vô Lượng tông ta học tập sinh hoạt một năm, hoan nghênh các ngươi. Ta là Trường Phong Chân Nhân của Vô Lượng Thần Uy nhất mạch, trong lúc tu Luyện, các ngươi có vấn đề gì cứ việc tới tìm ta. Được rồi, các vị đạo hữu tới đây luyện chế minh bài thân phận cho các ngươi. Có minh bài này, các ngươi sẽ giống như đệ tử Vô Lượng tông, có thể tự do ra vào Vô Lượng tông ta. Ta sắp cho mỗi người các ngươi một gian động phủ trên Thần Uy phong. Khi cần học tập phép thuật, các ngươi hãy tới Tử Vi thư viện trên Chung Cực Vô Lượng phong, tự mình học tập.

Tử Vi thư viện này cũng giống như Thanh Huyền sơn trang ở Hiên Viên kiếm phái, là nơi dành cho đệ tử ngoại môn Trúc Cơ kỳ học tập. Năm xưa Vân Tử Trang tới Thanh Huyền sơn trang học tập, đám đệ tử Vô Lượng tông tới Hiên Viên kiếm phái giao lưu cũng học tập tại Thanh Huyền sơn trang này.

Bọn Dư Tắc Thành gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó bắt đầu đi luyện chế minh bài thân phận, tới nơi ở của mình trên Thần Uy phong. Nơi này không giống như Hiên Viên kiếm phái, người ở Vô Lượng tông rất đông, động phủ thiếu thốn không đủ dùng, chỉ có đệ tử Trúc Cơ kỳ mới có tư cách học tập sinh hoạt bên trong động phủ thiên địa Vô Lượng tông.

Động phủ của bọn Dư Tắc Thành được an bày cùng một chỗ là động phủ nằm ở khu vực tốt nhất trên Thần Uy phong. Dọc trên đường đi, Dư Tắc Thành quan sát đệ tử Vô Lượng,bọn họ vẫn cười cười nói nói. không hề cảm nhận được nguy cơ trước mắt. Chỉ có một số Kim Đan Chân Nhân cau mày lo lắng cho tương lai môn phái.

Sau đó mọi người ngự kiếm rời khỏi Vô Lượng thiên địa bay về phía Chung Cực Vô Lượng phong. Nhìn mặt đất dưới chân. Dư Tắc Thành không khỏi gật gật đầu. Có cảnh đẹp như vậy sống ở đây một năm hoàn toàn đáng giá nhưng không biết Vô Lượng tông có qua được kiếp nạn này không...

Tử Vi thư viện nằm giữa non xanh nước biếc, quang cảnh tuyệt đẹp khí hậu dễ chịu. Sau khi bảy người Dư Tắc Thành tiến vào thư viện, phát hiện nơi này ẩn chứa hàng chục bí pháp Vô Lượng tông, để cung cấp cho các tu sĩ tới đây giao lưu.

Bọn Dư Tắc Thành có thể chọn một gian động phủ đạo tràng tại đây trong thư viện này có cảm giác khó tả bằng lời, chỉ thấy nam tử anh tuấn trong này vô số có khoảng hơn ba mươi người. Trong đó có kẻ anh tuấn tự nhiên có kẻ phong lưu phóng khoáng, có kẻ tao nhã ôn văn, có kẻ oai hùng uy vũ. Có người tay cầm quạt phe phẩy, đầu thắt nho cân mặt như Phan An ai nấy đều anh tuấn.

Tuy rằng Dư Tắc Thành chưa từng lưu ý tới tướng mạo của mình, nhưng có thể coi như có ba phần tuấn tú. Thế nhưng nếu so với đám người ở đây tựa như vịt cạnh thiên nga cảm thấy vô cùng tủi hổ. VỊ Trường Phong Chân Nhân dẫn đường kia cười khinh miệt:

- Đây toàn là những tu sĩ gần đây tới giao lưu tại môn phái ta. ha ha...

Đám mỹ nam tử này cũng không ưa gì nhau, mày trừng mắt liếc. Đột nhiên lúc này tất cả đứng dậy, lục tục ra ngoài.

Trường Phong Chân Nhân nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Đúng rồi, đà tới giờ ăn nơi đây thuộc về ngoại môn ở Chung Cực Vô Lượng phong, không có một đệ tử Trúc Cơ Vô Lượng tông nào ở lại, tất cả đều ở bảy mươi hai phong. Nhưng nơi đây chỉ có một Vô Lượng trai cung cấp cơm nước cho mọi người, hiện tại đã đến giờ cơm cho nên bọn họ vừa đi ăn.

Tả Đạo Lăng tò mò hỏi:

- Thực đường ngoại môn của Liệt Thiên kiếm phái chúng ta mỗi ngày cung cấp thức ăn cơm nước mười hai canh giờ vậy giờ giấc cung ứng nơi này ra sao?

Trường Phong Chân Nhân nói:

- Nơi đây cũng cung ứng mọi lúc, bất quá có một số người không được cung ứng mà thôi...

Tả Đạo Lăng nói:

- Thật là hay, chúng ta qua đó xem thử...

Dứt lời, bảy người cùng qua đó chỉ thấy ba mươi mấy đạo kiếm quang cùng hạ xuống một ngôi lầu, đối diện lục tục có đệ tử Vô Lượng tông tới nơi này ăn cơm. Chỉ thấy đám đông tấp nập không bao lâu sau, có bốn mươi nữ đệ tử tới thay ca. Đám mỹ nam tử này canh thời gian vô cùng chính xác. vừa hạ kiếm quang xuống đã rơi vào giữa đám nữ đệ tử này.

Dung nhan anh tuấn của chúng lập tức khiến cho đại đa số các nữ đệ tử thần hồn điên đảo. Nhưng những tên này không quan tâm mục tiêu của chúng chỉ là một nữ tử duy nhất trong đó chính là Lưu Thi Vận.

Vất vả bao phen tìm người ấy, quay đầu chợt thấy dưới đèn tàn...

Nhìn trong hàng chục nữ tử dường như chỉ cần liếc qua một cái. Dư Tắc Thành đã thấy Lưu Thi Vận. Chỉ trong thoáng chốc, tất cả yến yến oanh oanh xung quanh như phai nhạt, trong mắt hắn chỉ còn lại duy nhất bóng hình kiều diễm kia.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Dư Tắc Thành, ánh mắt hai người gặp nhau, lập tức coi như không thấy trăm ngàn người ở xung quanh, trong mắt bọn họ chỉ còn lại đối phương.

Lúc này giữa đám đông, hai người bất động nhìn nhau không chớp.Bất chợt Dư Tắc Thành chậm bước tiến về phía trước. Lưu Thi Vận cũng làm như vậy. Lúc này tại đây, vạn vật trong thiên địa đám đông xung quanh dường như không hề tồn tại. Trong mắt hắn chỉ có nàng, trong mắt nàng chỉ có hắn.

Bất giác giống như nhân duyên ngàn dặm một đường tơ như sợi chỉ hồng trong tay Nguyệt lão dẫn dắt, hai người bước từng bước về phía trước, thời gian như quay ngược lại. Lúc ấy một người là thiếu niên, một người là thiếu nữ, đang lúc tuổi xuân phơi phới. Cả hai cùng nhớ lại ánh mắt cuối cùng trước khi ly biệt, phi xa trên Tây Lĩnh bay đi...

Hai người tới trước mặt nhau, nhìn nhau không chớp. Thấm thoát đã mười lăm năm qua, diện mạo hai người cũng không có nhiều thay đồi. Dư Tắc Thành vẫn là diện mạo thiếu niên. Lưu Thi Vận vẫn còn dung mạo thiếu nữ ngây thơ ngày nào. Chỉ thoáng qua mỗi người một ngã giờ gặp lại đã là mười lăm năm sau.

Hai người nhìn nhau, muôn ngàn lời nói vô số thắc mắc trong khoảnh khắc ánh mắt cả hai tiếp xúc, bất chợt tâm linh tương thông, cảm thấy không cần phải nói dù chỉ một lời hết thảy nằm trong cái không lời ấy.

Hai người cứ đứng ngây ra tại chỗ nhìn nhau, tình cảm bộc lộ qua ánh mắt. Rất lâu sau, cũng không biết đã qua bao lâu, tất cả tiếng động ồn ào bên cạnh dần lặng đi. Dường như cả một vùng trời đất chỉ có hai người bọn họ, vĩnh viễn đứng nhìn nhau như vậy.

Dư Tắc Thành đưa tay phải về phía Lưu Thi Vận, Lưu Thi Vận không chút do dự nắm lấy tay hắn. Hai người kéo lẫn nhau, xoay người đi về phía xa xa.

Bình luận

Truyện đang đọc