TIÊN NGẠO

Cổ Thận Thú há miệng phun một cái, lập tức vô số mây mù bay ra, hóa thành hai quả cầu. Lục sư đệ Thanh Hà và Thất sư đệ Yến Quy Lai đều ở trong đó. Cảnh sắc trong hai quả cầu không ngừng xoay chuyển hai người bọn chúng trong ảo cảnh này không ngừng nếm trải đủ vui buồn sướng khổ của đời người.

Bất chợt ảo cảnh biến mất, hai người thoát ra khỏi hai quả cầu kia, rơi xuống đất. Cả hai tỏ vẻ hoang mang mờ mịt, không biết mình đang ở nơi nào.

Dư Tắc Thành quát lớn:

- Còn không tỉnh lại, đợi tới khi nào?

Lập tức hai người giật nảy mình, tỉnh táo lại, vừa thấy Dư Tắc Thành lập tức quỳ xuống, đồng thanh kêu lên:

- Sư huynh, sư đệ biết sai rồi, xin sư huynh dạy cho bọn đệ pháp thuật kiếm thuật Hiên Viên ta.

Dư Tắc Thành cười ha hả:

- Được, chỉ cần các đệ chịu học, ta sẽ dạy, nếu còn lười biếng ham chơi, chớ trách ta phạt nặng.

Thanh Hà nói:

- Chuyện vừa qua như một trường đại mộng, sư đệ đã biết sai rồi. Tiên lộ hiểm trở vô cùng, không thể lãng phí công đức đời trước tích cóp từng chút một, sư đệ đã hiểu.

Yến Quy Lai nói:

- Sư huynh, đệ sẽ không làm phụ mẫu thất vọng, đệ nhất định phải học kiếm pháp cho thật giỏi, thề quyết thành Nguyên Anh.

Yến Quy Lai vừa nói vừa khóc, xem ra tật xấu này của y trọn đời không thay đổi được.

Dư Tắc Thành nói:

- Được rồi, chúng ta đi thôi, dọc đường ta sẽ truyền thụ kiếm pháp cho các đệ.

Sau đó hắn quay sang nói với Cổ Thận Thú:

- Ta phải đi rồi, nàng bảo trọng.

Cổ Thận Thú đáp:

- Được, ngươi cũng bảo trọng, nhớ tới thăm ta.

Dư Tắc Thành nói:

- Hay là nàng đi cùng chúng ta đi thôi, đến sống ở Hiên Viên kiếm phái ta, cuộc sống ở đó tốt hơn nơi này nhiều.

Cổ Thận Thú đáp:

- Không được, chỗ của các ngươi đáng sợ vô cùng, có quá nhiều người xấu. Nếu ngươi ở một nơi nào khác, lúc ấy hãy nói. Ta còn phải tiếp tục cuộc sống nơi đây, có thể có một ngày chủ nhân ta trở lại nếu không thấy ta, ngài sẽ thất vọng.

Dư Tắc Thành khoát tay, thật ra chủ nhân của nàng đang ở trước mắt nàng, đáng tiếc vĩnh viễn nàng không thể thấy... Dư Tắc Thành bèn dẫn Thanh Hà và Yến Quy Lai rời khỏi nơi này, tiếp tục du ngoạn trên đại lục Nguyên châu.

Dư Tắc Thành vừa du ngoạn vừa truyền kiếm pháp cho hai người bọn họ. Lần này Thanh Hà và Yến Quy Lai đã thật sự khổ luyện trở nên chăm chỉ vô cùng, hoàn toàn dốc hết toàn lực ra tu tập.

Ký ức ảo cảnh của cổ Thận Thú đã khắc sâu vào tâm trí chúng, sau khi chúng biết tất cả những chuyện này là cơn mộng thoáng qua, càng liều mạng khổ luyện hơn.

Hai người chăm chỉ khổ luyện như vậy, lập tức thiên phú bộc lộ. Lục sư đệ Thanh Hà chuyển thế đầu thai, xe nhẹ đường quen, bất cứ kiếm pháp gì vừa học đã hiểu.

Phụ mẫu Thất sư đệ Yến Quy Lai đều là Kim Đan Chân Nhân, học một biết ba, hoàn toàn là hạt giống đỉnh cấp.

Dư Tắc Thành không ngừng dạy kiếm pháp cho chúng, trong cùng lúc đó cũng tranh thủ ôn tập lại quá trình tu luyện của mình. Trong lúc dạy chúng, Dư Tắc Thành thưởng hay đưa ra tỷ dụ trong trận chiến Nam Hải của mình, trong lúc vô tình, dần dần đưa chúng đi tới Nam Hải.

Dư Tắc Thành đưa chúng bay ra giữa Nam Hải, quay đầu nói:

- Tất cả kiếm pháp, phép thuật dù giảng giải nhiều đến mức nào cũng không hữu dụng bằng một đòn chí mạng. Được rồi, nơi đây chính là Nam Hải, thí luyện của hai đệ đã bắt đầu.

- Nhiệm vụ hàng đầu là phải còn sống ra khỏi Nam Hải. Ta sẽ không lo tới an toàn của các đệ, dù các đệ chết ngay trước mắt, ta cũng sẽ không ra tay cứu. Nếu cao thủ cấp Kim Đan của đối phương ra tay, ta sẽ ngăn cản bọn chúng. Có thể xông ra khỏi vòng vây của địch còn sống hay không, vậy phải trông vào năng lực của bản thân mình, bảo trọng.

Dứt lời, Dư Tắc Thành lấy ngàn viên linh thạch ra ném mạnh khắp vùng biển xung quanh. Tiền tài làm động lòng người, làm vậy để tuyên bố rằng kẻ thí luyện đã tới. Sau đó hắn chém mạnh xuống mặt biển một kiếm, khiến cho ngàn đợt sóng nổi lên, quát lớn:

- Đám rùa đen Nam Hải kia. Hiên Viên kiếm phái tới quấy rầy!

Sau khi dứt lời, Dư Tắc Thành khởi động Bắc đẩu Thất Tinh quán, nháy mắt rời khỏi nơi này, ra khỏi Nam Hải, bỏ mặc hai sư đệ của mình giữa biển.

Lập tức trống trận vang lên dưới biển, mấy năm gần đây, số Yêu Vương ở đây đã thay đổi hai lượt. Yêu Vương mới tới đây, bọn chúng cũng bắt đầu cuộc thí luyện của mình.

Trống trận vang tận mây xanh, sau đó chính là tiếng hô xung phong, hô giết, kiếm quang xung thiên, đại chiến bắt đầu. Dư Tắc Thành dùng Kiếm Ngã thuật của mình theo dõi.

Thật ra địch nhân trong Nam Hải sử dụng kiếm pháp thế nào, có đặc điểm gì, trong khi Dư Tắc Thành truyền thụ kiếm pháp cho hai sư đệ cùng đã dạy cho bọn chúng. Có câu sư phụ dẫn vào cửa, tu hành phải do mình. Dư Tắc Thành chỉ có thể làm được như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Dư Tắc Thành theo dõi một lúc, thấy sau khi sinh mạng của Thanh Hà và Yến Quy Lai bị uy hiếp vài lần, bọn chúng đã hoàn toàn bạo phát. Hai người bắt đầu dốc hết toàn lực đại chiến Hải tộc, càng đánh càng hăng, hẳn là không có gì nguy hiểm.

Yến Quy Lai vừa khóc vừa đánh, khóc càng lớn, giết địch càng nhiều, kiếm nào cũng lấy mạng một, hai tên địch.

Dư Tắc Thành thu thần niệm lại, bắt đầu nghiên cứu về bước tu luyện tiếp theo trong giai đoạn Kim Đan. Hiện tại mình đã Kết Đan, bước tiếp theo là có thể khai phá thế giới Bản Ngã.

Người tu tiên ở các môn phái khác, sau khi kết thành Kim Đan, trong vòng một năm ắt sẽ dần dần hình thành thế giới Bản Ngã. Thật ra thế giới Bản Ngã rất dễ hình thành, bởi vì nó đại diện cho niềm tin và lý tưởng, mục tiêu và lý tưởng của Kim Đan Chân Nhân.

Sau khi thế giới Bản Ngã hình thành sẽ không ngừng phát niềm tin của thế giới Bản Ngã ra ngoài, từ đó sẽ dần dần hình thành các loại dị tượng. Đây chính là dị tượng Kim Đan, không biết rốt cục dị tượng Kim Đan mình là cái gì.

Sau đó tiến hành phóng xuất thế giới Bản Ngã của mình ra ngoài, đó chính là không gian Lĩnh Vực. Bên trong Lĩnh Vực của mình, đương nhiên là Kim Đan Chân Nhân có ưu thế áp đảo.

Dư Tắc Thành đang tiến hành bước phát triển đầu tiên hóa sinh ra thế giới Bản Ngã. Chuyện này tự động hình thành, con người không thể can thiệp hay tăng tốc, chỉ có thể chờ đợi.

Thế giới Bàn cổ vẫn chưa mở ra, còn nằm trong trạng thái tiến hóa. Dư Tắc Thành có cảm giác dường như thế giới Bàn Cổ của mình đã dung hợp cùng thế giới Bản Ngã của Kim Đan kỳ. Đây là do Lão Thất cố ý làm nên hắn đang chờ đợi chuyện này, không biết có thể mang lại ích lợi gì cho mình.

Dư Tắc Thành bắt đầu sử dụng Kiếm Ngã thuật cảm ứng không gian xung quanh. Lúc trước Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện Kiếm Ngã thuật đã đạt tới bước thứ tư, có thể cảm ứng tập trung vào phạm vi xung quanh mình năm mươi thước. Trong phạm vi sinh tử này, Dư Tắc Thành có được năng lực cảm ứng siêu cấp.

Sau này Dư Tắc Thành luyện thành thêm vài bước nữa của Kiếm Ngã thuật, lần này trải qua chuyện của Long Thiên Hoàng kích thích, nhờ có tác dụng của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, dung hợp Đại La Kim Tiên Thiên Thuấn quyết cùng Kiếm Ngã thuật. Chẳng những Kiếm Ngã thuật tiến thêm một bước, hơn nữa còn xảy ra biến dị.

Hiện tại cảm ứng của Dư Tắc Thành đã đạt phạm vi mười dặm, vạn biến tùy tâm. Trước kia vô số tin tức tồn tại dưới dạng số liệu hoàn toàn biến mất, thật ra không phải chúng biến mất mà là dung hòa vào lòng Dư Tắc Thành, niệm tùy tâm động.

Vượt qua khoảng cách này, trong vòng trăm dặm, hết thảy trở lại hình thức số liệu như trước, khôi phục đúng bản chất của Kiếm Ngã thuật.

Trong phạm vi mười dặm, bất cứ biến hóa gì, bất cứ công kích nào, Dư Tắc Thành cũng có thể làm chậm chúng vài chục lần, phân tích rõ ràng các phương diện số liệu như cường độ phá hoại, thuộc tính nguyên lực, pháp môn sử dụng của chúng. Biến hóa này là nhờ dung hợp cùng Đại La Kim Tiên Thiên Thuấn quyết.

Nhưng Dư Tắc Thành còn có thể đồng thời suy diễn hướng đi và biến hóa của phương thức công kích, đoán trước xu thế của chúng trong tương lai. Chuyện này không thể giải thích, nếu muốn giải thích, chỉ có thể nói đây là Lĩnh Vực Liệu Địch Chi Tiền (khả năng liệu địch), một trong các loại Lĩnh Vực Kim Đan.

Ngoại trừ chuyện này ra, trong phạm vi Lĩnh Vực của mình. Dư Tắc Thành còn có thể thay đổi một điểm. Chỉ cần thêm vào một chút lực lượng, thế nhưng chút lực lượng này trải qua quá trình lan truyền thay đổi, cuối cùng có thể hình thành lực phá hoại hùng mạnh.

Cũng giống như mãnh tướng cỡi ngựa, móng ngựa rớt mất một chiếc đỉnh sắt vì thiếu một chiếc đỉnh mà sút móng, vì sút móng mà ngựa sẩy chân té ngã. Vì ngựa sẩy chân mà mãnh tướng chết đi vì cái chết của mãnh tướng mà trận chiến ấy bị thua. Thua trận ấy ảnh hưởng tới cả một chiến dịch to lớn vì bại trong chiến dịch này mà mất cả một quốc gia.

Trong Lĩnh Vực Kim Đan, Lĩnh Vực này được gọi là Khuyết Nhất Hội Vạn.

Trừ hai điểm trên ra, trong phạm vi cảm ứng này, bất kể Dư Tắc Thành nhìn tới vật phẩm nào, cảm ứng trước tiên là biết sử dụng biện pháp gì hiệu quả nhất để phá hủy nó, tiêu diệt nó, khiến cho nó hoàn toàn tiêu tan.

Trong Lĩnh Vực Kim Đan, Lĩnh Vực này được gọi là Thiên Tru Địa Diệt.

Dư Tắc Thành cho rằng đây là nhờ mình đọc Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn Kinh sinh ra tác dụng mạnh mẽ. Lĩnh Vực Liệu Địch Chi Tiền là nhờ ảnh hưởng của đạo Thời Gian. Lĩnh Vực Khuyết Nhất Hội Vạn là nhờ ảnh hưởng của đạo Lực. Lĩnh Vực Thiên Tru Địa Diệt là nhờ ảnh hưởng đạo Hủy Diệt của lão điên.

Bình luận

Truyện đang đọc