TIÊN NGẠO

Những đệ tử chạy về báo tin vẫn liên miên không ngớt:

- Báo, đệ tử Cửu Huyễn Tiên môn xuất hiện ở trong trận địa địch, la lên muốn vì chưởng môn báo thù.

- Báo, Thần Uy môn bị Thất Thương tổng cường tập, không cách nào tới cứu viện.

- Báo, Diệu Hóa tông đại chiến với Xuất Khiếu tông, không cách nào tới cứu viện.

- Báo, viện quán hai mươi ba phái thượng môn Băng Tuyết Thần Cung, Cửu Thiên Tự Tại môn, Hư Vô Phiêu Miễu tong, Nhật Nguyệt Phương Thốn tông khi tới Việt giới, thông đạo nối liền Thiên Nam và Ngoại Vực không biết bị ai phá hoại, cần mười ba ngày mới có thể khôi phục.

Một đám khoái báo truyền tới, toàn bộ đều là tin tức của viện quân không cách nào đến được, Vô Lượng tông tung hoành vạn năm, khi đại nạn tới, mấy chục minh hữu không ngờ không có một người đến chi viện.

Những tin tức này báo xong. Vô Nhai Chân Quân chậm rãi nói:

- Các vị đồng môn, các người đều nghe được chứ, cường địch thế mạnh, mưu đồ không phải mới một ngày, viện quân của chúng ta đều bị chặn lại, không có viện quân, xem ra chỉ đành dựa vào chính chúng ta mà thôi. Vô Lượng tông chúng ta khai phái vạn năm, tổ sư phi thăng mười sáu người, trải qua bảy lần đại kiếp nạn bất diệt, lần này đối với chúng ta cũng không là vấn đề, môn phái chúng ta nhất định trường tôn.

- Liệt tổ liệt tông ở trên, chúng ta phải huyết chiến đến cùng bảo vệ nhà của mình. Cho dù thân tử hồn diệt, cũng phải huyết chiến đến cùng, chiến, chiến, chiến. Vĩnh hằng Vô Lượng, Vô Lượng Vĩnh Hằng.

Lập tức vô số thanh âm vang lên:

- Chiến, chiến, chiến, bảo vệ nhà của mình, Vĩnh Hằng Vô Lượng, Vô Lượng Vĩnh Hằng,Thanh âm vang tận mây xanh.

Dư Tắc Thành nghe tiếng Tử Kim Tiên nói bên tai:

- số Bảy, ngươi theo thanh âm tới đó nhìn xem, vì sao có vẻ không đúng nhi?

Dư Tắc Thành theo phương hướng của thanh âm bay tới, chỉ thấy trong một chỗ mật thất đại điện, ba trăm đệ tử Vô Lượng tông ngồi ngay ngắn, bọn họ xếp thành chiến trận, chờ xuất phát, mỗi người thân mặc chiến bào, không chút nhúc nhích, sắc mặt nghiêm nghị, có đả tọa luyện khí, có đang yên lặng chuẩn bị.

Dư Tắc Thành tiếp tục tìm kiếm, chiến trận như vậy tìm được mười cái trong đó Kim Đan Chân Nhân hơn hai trăm người, đệ tử Trúc Cơ đủ ngàn người, đệ tử Luyện Khí Kỳ toàn bộ tiên thiên cảnh giới.

Hơn nữa ở chỗ âm u của những chiến trận này, thỉnh thoảng xuất hiện từng đám yêu ma quỷ quái, bọn chúng lấy năm trăm làm một trận, cũng tổ hợp thành các loại chiến trận, hàng ngũ chiến trận nghiêm túc, ở trước bọn chúng đều có một người tu tiên làm thủ lĩnh đội ngũ. Chiến trận như vậy Dư Tắc Thành khi tàn sát Kiền Ma Linh Tôn giáo đã gặp qua, chính là pháp binh chiến quỷ, pháp binh chiến quỷ này có bốn trăm chiến trận, tính ra có khoảng hai mươi vạn người.

Nhìn thấy điều này, bên tai Dư Tắc Thành nghe được nghị luận của các trưởng lão:

- Gia sản của Vô Lượng tông này thật dày, pháp binh chiến quỷ nhiều như vậy, mười ba đạo binh tu tiên, lần này xuất hiện sáu đạo. Xem khí thế này, cũng không phải vội vàng chuẩn bị, dường như đã chuẩn bị rất nhiều năm vì trận chiến này.

- Như thế là bình thường, nửa năm trước suýt chút nữa diệt môn, ai cũng sẽ có vài phương pháp dự phòng, những đạo binh này cần bồi dưỡng ngàn năm mới có, không thể nói lên được vấn đề gì.

- Số Bảy, ngươi đến chiến trận đệ tử kia đi một vòng, để chúng ta quan sát.

Dư Tắc Thành bay đến trước những chiến trận đệ tử chờ xuất phát kia, bay quanh mấy vòng.

Lúc này có người nói:

- Những đệ tử này đều đã từng thấy máu, đều là đệ tử bách chiến. Vô Lượng tông này trăm năm lại đấy chính là không phát động chinh chiến với môn phái khác, xem ra là có chút vấn đề.

Có người lại nói thêm:

- Không được, đây còn chưa đủ, đại quân Ma Chủ bên ngoài chí ít có ba thượng môn, hơn mười trung môn, hơn ba mươi hạ môn có thể lập nên Cửu Thiên Thập Địa Thập Cửu Thần Ma Trận, chí ít cần mười chín vị Nguyên Anh.

- Đúng vậy, tồn tại của một Phản Hư Chân Nhất. Vô Lượng tông này nhất định bại không thể nghi ngờ, chỉ là trước khi diệt vong có thể đánh chết bao nhiêu địch nhân mà thôi.

- Đúng vậy, thực lực cách nhau quá xa, mười chín Nguyên Anh với bảy Nguyên Anh không thể so sánh.

- Vậy cũng không nhất định, chỉ cần dẫn phát Thiên kiếp, Phản Hư Chân Nhất kia cũng không dám xuất thủ, có ba trăm trận đạo binh cũng tương đương với một trăm Kim Đan, không nhất định sẽ bại.

- Ngươi có đạo binh, vì sao người ta không có, ngươi xem thiên địa linh khí này đã bị cách ly, những pháp trận phòng ngự này có thể duy trì bao lâu cho dù có linh thạch nhiều hơn nữa, chân nguyên dự trữ nhiều hơn nữa, cũng không chịu nổi tiêu hao...

Đột nhiên Tử Kim Tiên nói:

- Trả giá thật lớn nha. Đệ tử phổ thông và tôi tớ bên ngoài hơn một vạn, toàn bộ bị bỏ qua, nhìn qua dường như là yếu kém hơn địch. Kỳ thực, ha ha ha, số Bảy ngươi cảm thấy vinh hạnh chứ, kỳ thực vạn người này đều là vì ngươi mà chết, đều chôn cùng ngươi.

- Ngươi phụng chỉ tán gái, đại biểu Hiên Viên Kiếm Phái tới đây cuỗm Chưởng tông tương lai của Vô Lượng tông người ta, bọn họ hận ngươi thấu xương, vừa hay nhân cơ hội này vứt ngươi ở ngoại môn, vì thế cũng bỏ mặc hơn vạn đệ tử, trả giá thật lớn.

- Như vậy nếu có thể vượt qua kiếp nạn này, không ai có thể phát hiện âm mưu của bọn họ, tính toán thật tốt, tâm cơ thật sâu.

Dư Tắc Thành nghe nói như vậy, liền cảm giác toàn thân lạnh lẽo, nói

- Không thể nào, không thể nào.

Lời tuy nói như vậy thế nhưng Dư Tắc Thành đã đồng ý cách nói này. Nội môn Vô Lượng tông này hoàn toàn có thể cứu những đệ tử này kỳ thực hoàn toàn không cần vứt bỏ. Thế nhưng nếu như vậy, không đưa mình đến nơi đó, sau này đối mặt Hiên Viên Kiếm Phái và Lưu Thi Vận sẽ không thế nào giải thích.

Dư Tắc Thành tiếp tục nói:

- Ta không phải là phụng chỉ tán gái, không ai ra lệnh cho ta, ta và Lưu Thi Vận hoàn toàn là tự do yêu nhau.

Tử Kim Tiên nói:

- Xem hành động, không nghe giải thích, không quan tâm ngươi tự nguyện tự phát hay không. Nếu ngươi cưới Lưu Thi Vận đi, đấy chính là chặt đứt tiền đồ của Vô Lượng tông, bọn họ hận ngươi thấu xương, thế nhưng còn không dám bắt ngươi, còn phải bảo vệ ngươi an toàn, để tránh ngươi gặp chuyện không may, tương lai Lưu Thi Vận nổi lên tâm lý phản nghịch.

- Làm cho bọn họ đau đầu nhất chính là, bởi vì ngoại trừ Hiên Viên Kiếm Phái phía sau ngươi, vô số môn phái đều đang dòm ngó, mỹ nam kế của những môn phái này mặc dù thất bại, thế nhưng chỉ cần ngươi thành công, mục đích của bọn họ cũng đã đạt được rồi. Hiên Viên Kiếm Phái có thèm một thiên tài không tính là gì, bởi vì bọn họ thiên tài vô sô. Vô Lượng tông hiện tại là thời kỳ chuyển giao thế hệ, thêm một đệ tử thiên tài sẽ thay đổi khí số. Nhiều người vây xem như vậy, Vô Lượng tông đối với ngươi sợ ném chuột vỡ đồ. Cuối cùng chỉ có thể sử ra một chiêu như thế.

Dư Tắc Thành gật đầu, dần dần tin tưởng phán đoán của Tử Kim Tiên. Tám phần mười như vậy, thật là khốn kiếp, xem ra mình nhất định phải đánh cướp sạch sẽ bảo khố của bọn họ, làm cho bọn họ đau lòng rơi lệ, như vậy mới không có lỗi với những đệ tử ngoại môn đã chết.

Dư Tắc Thành đột nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi:

- Vì sao đệ tử như Lưu Thi Vận. Ám Ma tông không tiếp nhận chứ?

Lập tức bên kia vang lên một trận cười. Tử Kim Tiên hồi đáp:

- Lưu Thi Vận đối với bọn họ mà nói là thiên tài vạn năm nhưng đối với chúng ta chẳng qua là một thành viên bình thường, một Tiên Nhân độ kiếp thất bại chuyển thế mà thôi. Hộ pháp đoàn Trưởng lão đoàn chúng ta, người nào không phải là như vậy?

Dư Tắc Thành lập tức tức cười, quả nhiên như thế.Lúc này thanh âm của lão nhân chỉ điểm Dư Tắc Thành vượt qua pháp trận bên ngoài lại lần nữa truyền đến:

- Đừng nhiều lời, làm chính sự đi, người của Hộ pháp đoàn sẽ đến rất nhanh, làm chính sự đi, tiến vào nhanh một chút.

Sau đó hắn bắt đầu chỉ điểm phương hướng để Dư Tắc Thành đi tới. Dư Tắc Thành có lúc xuyên qua tường, có lúc đi qua pháp trận, có lúc chuyển vào trong đất, có lúc chậm rãi phi hành, ở dưới chỉ huy của lão nhân này lại đi về phía trước hai khắc, cuối cùng đi tới thế giới mặt âm của Vô Lượng thiên địa, trong lòng núi của động phủ Vô Lượng.

Lão nhân kia đối với nơi này thuộc như lòng bàn tay, ở dưới mệnh lệnh của hắn. Dư Tắc Thành từng bước đi tới, đi qua vô số cơ quan mê cung, hơn mười pháp trận cấm chế.

Những pháp trận này rất nhiều đều là pháp trận hư không trong di tích Tiên Tần. Dư Tắc Thành đã đi qua bảy chỗ, pháp trận kia trước đây chỉ có sử dụng Phá Vọng Thần Ma mới có thể đi qua, ở trong miệng lão nhân, chỉ cần làm theo chỉ thị của lão, trái một bước, phải một bước, ở ngay trong ngân hà đầy trời tìm được lối ra, đảo mắt đã đi qua những pháp trận này, thậm chí cũng không nhất định dừng lại quan sát, lão nhân này khiến Dư Tắc Thành bội phục không ngớt, dần dần trở nên tôn trọng, hành lễ đệ tử.

Cuối cùng đi tới chỗ bảo khố bí ẩn của Vô Lượng tông, phía trước là một cửa lớn màu vàng, cao chừng mười trượng, trước cửa có bốn đệ tử Trúc Cơ trông coi.

Nhìn thấy bốn gã đệ tử Trúc Cơ trông coi nơi này, lão nhân kia nói:

- Thế nào lại có mấy người trông coi nơi này như vậy chứ, ngay cả một Kim Đan cũng không có, số Bảy cẩn thận một chút, không nên tới quá gần, chỗ khác thường nhất định có yêu, nói không chừng nơi này có cơ quan mai phục gì đó.

Dư Tắc Thành chậm rãi tiến lại gần nơi này, dựa theo phân phó của lão nhân thăm dò nơi này từng chút một, tìm kiếm cơ quan, tìm hồi lâu cũng không thấy vị trí của cơ quan mai phục.

Dư Tắc Thành do dự nhìn nơi này, trong lúc vô ý phát hiện cửa lớn này nhìn quen mắt, dường như đã thấy qua ở nơi nào.

Nhìn cửa lớn nơi này, lão nhân kia đột nhiên mắng:

- Khốn nạn, đây là cửa động phủ của di tích Tiên Tần, xong rồi, lần này xem như là triệt để thất bại, dã tràng xe cát, cửa động phủ của di tích Tiên Tần này hoàn toàn vượt quá phạm trù trận pháp.

- Ta không mở được rồi, đám khốn kia có cửa này bảo vệ, còn phái người bảo vệ làm gì, phòng thủ hoàn toàn kiên cố, cửa này ta cũng không thể mở ra, không ai có thể mở ra.

Dư Tắc Thành lập tức nhớ tới cửa này là cái gì, cửa này giống như đúc cửa lớn màu vàng ở phụ cận truyền tống trận của Di tích Tiên Tần dưới Tây Lĩnh khi xưa. Khó trách mình ở di tích Tiên Tần của Vô Lượng tông không nhìn thấy cửa này thì ra bị Vô Lượng tông mang về nhà mình.

Lập tức những Phản Hư Chân Nhất này bắt đầu thảo luận, có người bắt đầu tra cứu tài liệu, bắt đầu nghiên cứu làm sao đi qua cửa này, cuối cùng xác định:

- Hết rồi, cửa này hoàn toàn không mở được, chỉ có giết chưởng giáo của Vô Lượng tông, đoạt được Vô Lượng thất bảo có lẽ có thể mở ra, nếu không thì phá vỡ tường, cửa lớn đã như vậy, tường sẽ không nhất định dễ phá, nhiệm vụ thất bại, số Bảy lui lại đi.

Dư Tắc Thành nói:

- Chưa chắc, để ta thử xem.

Nói xong ở bên người hắn xuất hiện sáu đạo quang mang, trong nháy mắt phản ứng chân nguyên này dẫn tới sự cảnh giác của bốn tên đệ tử Trúc Cơ, bọn họ đồng thời nhìn về phía này.

Chỉ là một cái liếc mắt, như vậy đủ rồi, trong nháy mắt bọn họ nhìn về phía này, bốn đạo quang mang lóe lên. Lưu Quang Thuấn Tức Kiếm, Chung Cực Quang Kiếm Phá trong nháy mắt đầu của bốn người đã mở ra như đóa hoa, hóa Thành bốn đoàn mưa máu. Dư Tắc Thành

một kiếm tứ sát, đánh gục bốn người, hai đạo quang mang dự phòng khác chậm rãi tắt đi.

Dư Tắc Thành chậm rãi tiêu sái đi qua. Những Phản Hư Chân Nhất kia vừa nhìn thấy một kiếm này. Kim Tâm đại trưởng lão nói:

- Đệ tử danh môn, phi kiếm lục giai thoáng cái đã ném đi bốn thanh, ta phục ngươi hết sức. Ngươi đây là dùng linh thạch ném chết người, thoáng cái sáu mươi vạn linh thạch đã không còn, ta cũng không nỡ, đúng là tên phá của.

Dư Tắc Thành không nói gì, đi tới trước đại môn, dùng tay chạm đến cửa lớn, chậm rãi cảm thụ.

Không ngờ cửa này là cửa bảo vệ của Thái An Phủ Tiên Tần động phủ nơi đây, vậy mình hiện tại là Đại thống lĩnh Thái An Phủ Tiên Tần, nó hẳn là sẽ nghe theo mệnh lệnh của mình, bảo vật trước mặt, lúc này cũng bất chấp nhiều như vậy.

Mặt khác ở trước mặt những Phản Hư Chân Nhất này, càng biển hiện mình, biểu hiện giá trị của mình, bọn họ mới có thể càng coi trọng mình, sẽ không coi mình là chốt thí.

Quá nhiên cửa lớn chậm rãi phát sinh hồi đáp, trong giây lát một thần thức xuất hiện ở trong đầu Dư Tắc Thành, đây là thần thức truyền âm những Phản Hư Chân Nhất kia hoàn toàn không cách nào cảm ứng được:

- Ta là Thái An trấn thủ động phủ hộ môn Chiến Linh, Thiên Ất, Thiên Quyền bái kiến Thống lĩnh đại nhân.

Dư Tắc Thành nói:

- Ta là Tiên Tần Thái An Đại thống lĩnh, các ngươi vất vả rồi, các ngươi đến đây bao năm rồi?

Hộ môn Chiến Linh hồi đáp:

- Chúng ta đến đây đã tám ngàn sáu trăm ba mươi bốn năm hai tháng mười một ngày, đánh chết cường đạo đến đây một ngàn sáu trăm bảy mươi ba người.

Dư Tắc Thành gật đầu nói:

- Ta hiện tại hạ lệnh, hoan nghênh các người trở về đội, nghe mệnh lệnh của ta, mở đại môn ra cho ta trước khi ta ra không cho bất luận kẻ nào tiến vào.

- Tuân pháp chi.

Dư Tắc Thành đột nhiên lui về phía sau một bước, vươn tay ra thu hồi bốn cỗ thi thể trên mặt đất kia, sau đó thanh lý vết máu một chút, không nên lộ ra sơ hở. Những thi thể này thu vào trong thế giới Bàn cổ đây chỉ là thu vật phẩm mà thôi chỉ thu không phóng, tất cả người tu tiên đều biết, những Phản Hư Chân Nhất này không ai phát hiện chỗ dị thường, cho dù Tiên Nhân cũng sẽ không phát hiện.

Sau đó Dư Tắc Thành lần thứ hai đi tới trước đại môn, kim môn thật lớn kia tự động chậm rãi mở ra. Dư Tắc Thành nghênh ngang đi vào, ở trong ánh mắt ngây ngốc của những Phản Hư Chân Nhất này, tiêu sái tiến vào Vô Lượng mật khố này.

Dư Tắc Thành tiến vào đại môn này tự động đóng lại, không có mệnh lệnh của Dư Tắc Thành, không ai có thể mở ra đại môn nơi này.

Đại môn động phủ Tiên Tần này canh chừng kẻ trộm, các tiền bối Vô Lượng tông không nên oán giận người khác, muốn oán thì oán tiền bối của các ngươi đi, ai bảo bọn họ trộm đại môn của di tích Tiên Tần làm đại môn nhà mình.

Dư Tắc Thành sau khi tiến vào. giải thích:

- Mấy ngày trước ta đã đến đi tích Tiên Tần nơi đây một chuyến, đã giao nộp vô số tài liệu và linh thạch, kết quả bảo bối gì cũng không có, chỉ cho ta một ngàn điểm công trang, những phi kiếm tàn khuyết kia ta cũng không thích nên không đổi điểm công trang, không ngờ những điểm công trang này lại có thể dùng để mở đại môn nơi này.

Những Phản Hư Chân Nhất kia choáng váng hơn mười lần hô hấp, đột nhiên có người cười ha hạ có người gõ gõ bàn, giải thích này hợp tình hợp lý, hoàn toàn có thể giải thích qua. Bọn họ đều biết tinh huống chân thực của di tích Tiên Tần nơi này, bảo vật bên trong đã hao hết, không nghĩ tới Dư Tắc Thành Tái ông mất ngựa, không ngờ thông qua cửa khó khản nhất một cách thuận lợi như vậy.

Dư Tắc Thành tiến vào mật khố nơi này, từ xa nhìn lại chỉ thấy mười ba gian mật khố sắp xếp lần lượt, ở cửa vào mật khố đều có giới thiệu.

Mật khố thứ nhất là pháp bảo cao giai và phi kiếm cao giai của Vô Lượng tông thu thập được trong những năm qua. Mật khố thứ hai là các loại chiến xa chiến trận. Mật khố thứ ba là pháp khí của Vô Lượng tông luyện chế nhiêu năm. Mật khố thứ tư là các loại phi kiếm của Vô Lượng Kiếm Phái luyện chế. Mật khố thứ năm là các loại đan được của Vô Lượng tông tồn trữ nhiều năm. Mật khố thứ sáu là các loại chiến y chiến bào, chiến giáp phòng ngự. Mật khố thứ bảy là linh thạch dự trữ. Mật khố thứ tám là phù lục chiến ngẫu. Mật khố thứ chín là nguyên liệu thương khố chứa Cửu Thiên Tinh Hà Kim. Mật khố thứ mười chứa Vô Lượng Kim Phù Chỉ. Vô Lượng Đan Quả. Mật khố thứ mười một chứa Thái Bạch Kim Tinh. Mật khố thứ mười hai chứa Tử Diệu Linh Thạch. Mật khố thứ mười ba chứa cẩm điêu Pháp Bì.

Dư Tắc Thành cười ha hả một trận, bước nhanh đi tới. xem ra phải nhiều hơn rất nhiều so với dự đoán.

Mật khố đầu tiên theo ghi chép bên trong hẳn là pháp bảo và phi kiếm cao giai. Dư Tắc Thành đi tới trước cửa, dùng sức đẩy, cửa mật khố khóa chặt, chẳng qua khóa này chỉ có ý nghĩa tượng trưng. Dư Tắc Thành vung tay một kiếm, đã chém đứt khóa cửa mật khố, đẩy cửa tiến vào.

Cửa mật khố mở ra, chỉ thấy bên trong rộng không gì sánh được, hẳn là không hề ít thứ tốt. Dư Tắc Thành bước nhanh tiến vào, tươi cười rang rỡ, sau khi tiến vào, lập tức kinh ngạc đến ngây người.

Không phải thứ tốt quá nhiều, mà bên trong cái gì cũng không có chỉ thấy trong thương khố, chỉ có vô số giá treo pháp bảo phi kiếm, pháp bảo và phi kiếm trên đó không có một món nào.

Dư Tắc Thành cẩn thận quan sát xung quanh, cẩn thận tìm kiếm hồi lâu, xác thực là cái gì cũng không có.Đây là chuyện gì. Dư Tắc Thành ở đây đờ ra, chợt nghe Tử Kim Tiên mắng:

- Tên đầu đất kia, còn phải suy nghĩ sao? Đại chiến sắp bắt đầu, ai lại để những bảo vật này ở trong thương khố đã lấy ra trang bị chiến đấu rồi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Đúng vậy. Dư Tắc Thành trong nháy mắt hiểu, ở đây nếu như còn có bảo vật đó mới là khác thường, sắp đại chiến, có bảo vật không dùng đó mới là kẻ ngu si.

Không tốt, Dư Tắc Thành vội vàng xông ra ngoài, xem xét từng thương khố. Mật khố thứ hai các loại chiến xa chiến trận, cũng đã trống trơn. Mật khố thứ ba pháp khí một kiện cũng không còn. Mật khố thứ tư phi kiếm một thanh cũng không còn. Mật khố thứ năm đan được trống không. Mật khố thứ sáu chiến y chiến bào một sợi chỉ cũng không rớt lại. Mật khố thứ bảy không cần xem. Mật khố thứ tám phù lục chiến ngẫu cũng không còn cái gì.

Mãi đến mật khố thứ chín Dư Tắc Thành mới thở ra một hơi, chỉ thấy một thương khố tràn đầy Cửu Thiên Tinh Hà Kim, những Cửu Thiên Tinh Hà Kim này được luyện chế thành từng thỏi kim loại, mỗi thỏi kim loại dài hai thước, rộng nửa thước, dày nửa thước, xếp ngay ngắn trong thương khố.

Trọng lượng của kim loại này vô cùng nhẹ. Dư Tắc Thành cầm lấy một thỏi, phát hiện một thỏi này chẳng qua mới mười cân. Dư Tắc Thành quan sát nơi này. Tử Kim Tiên nói:

- Giỏi thật, đều là Cửu Thiên Tinh Hà Kim cửu giai, một ngàn hai trăm sáu mươi thỏi, Vô Lượng tông này đã nói bản thân Cửu Thiên Tinh Hà Kim cửu giai khó có thể luyện chế, một thương khố này có một vạn hai ngàn cân, hoàn toàn đều là lời nói dối.

- Ha ha, đây hẳn là tích lũy mấy ngàn năm của bọn họ, mau mau trộm đi, sau đó để bọn họ đau lòng muốn khóc đi.

Dư Tắc Thành đưa tay bắt đầu thu thỏi kim loại, lập tức thu lại toàn bộ những Cửu Thiên Tinh Hà Kim này. Những Cửu Thiên Tinh Hà Kim này có một ngàn hai trăm sáu mươi thỏi, hơn nửa ngày mới thu xong, sau đó đi tới thương khố tiếp theo.

Bình luận

Truyện đang đọc