TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Liên Mạn Nhi không khỏi hé mắt.

Ai cũng biết, Chu thị quản gia vô cùng chặt. Bao gồm cả đồ mà bọn họ đưa tới này, còn có đáp lễ của bọn họ cho Tưởng thị, đồ người khác đưa tới, Chu thị cũng sẽ giữ ở trong tay mình. Bà nói phân phối như thế nào thì phải chia như thế, bất kể là đồ ăn hay là thứ gì khác.

Nhưng khi người khác tặng lễ trước mặt, biểu hiện của Chu thị cho tới bây giờ luôn vô cùng rụt rè, thậm chí bà còn không đụng vào nó. Nhất là thời điểm bọn họ tới tặng đồ, thường thường Chu thị còn có thể biểu hiện nhìn không thuận mắt. Mặc dù, Liên Mạn Nhi biết, chờ bọn họ đi rồi, Chu thị sẽ nhanh chóng nếm thử đồ ăn mà bọn họ mang đến.

Giống như bây giờ, làm trò trước mặt bọn họ, xem xét đồ vật ngay tại đây, hoàn toàn không giống phong cách của Chu thị.

Đâu chỉ có động tác này, Chu thị chắc sẽ không làm trước mặt người khác. Phải nói là, Chu thị hôm nay hình như có gì đó không đúng, từ lúc bọn họ vừa vào cửa đã như vậy rồi.

Liên Mạn Nhi nghi hoặc trong lòng, nhưng cái gì cũng không nói.

“Lão thái thái đang tán thưởng châm tuyến của vợ Ngũ lang đây mà.” Tưởng thị lại cười nói: “Mọi người cũng biết, lão thái thái lúc còn trẻ may vá khỏi phải nói. Có thể làm cho lão nhân gia người coi trọng, thật sự là khó có được.”

Liên Mạn Nhi không khỏi nhìn Tưởng thị một cái. Tưởng thị này xoay xở cũng coi như hợp tình hợp lý.

“Đại tẩu quá khen, bà nội người thích là được.” Tần Nhược Quyên liền nói.

“Bà nội, người vừa nói gì ạ?” Tưởng thị cười, lại đến gần Chu thị đụng đụng. Chu thị thấy Tưởng thị đến gần, trong miệng hàm hồ hai tiếng ừ à. Mọi người ai cũng không nghe rõ Chu thị đang nói cái gì, cũng có thể là Chu thị vốn không nói gì cả.

Nhưng dường như Tưởng thị lại nghe hiểu lời Chu thị, chỉ thấy nàng cười đưa tay đến bên người Chu thị lấy ra bọc nhỏ trong khăn tay, sau đó xoay người đưa cho Tần Nhược Quyên.

“… Lão thái thái hôm nay rất vui vẻ, được uống trà của cháu dâu. Đây là lão thái thái tặng cho vợ Ngũ lang, cũng không có giá trị gì, chỉ là một chút tâm ý của lão nhân người thôi.” Tưởng thị cười nói.

Tần Nhược Quyên cũng không nhận ngay miếng ngọc bội kia, mà nhìn Trương thị một cái. Trương thị khẽ gật đầu, lúc này Tần Nhược Quyên mới đưa tay nhận lấy, lại hướng Chu thị nói cám ơn.

Mọi người ở bên cạnh đều thấy rõ, bên trong cái khăn tay kia là một miếng ngọc bích song ngư. Nhìn màu sắc và hoa văn chạm trổ, có vẻ là hàng thượng phẩm. Bên cạnh, Liên Thủ Tín vui mừng nhìn thoáng qua Trương thị.

Trước khi đến, Liên Thủ Tín và Trương thị rất lo lắng chuyện này. Tần Nhược Quyên tới gặp Chu thị, hành lễ kính trà, còn tặng châm tuyến. Về tình về lý, Chu thị làm trưởng bối, nên ban thưởng lại một chút đồ gì đó mới đúng. Nhưng trong lòng Liên Thủ Tín biết rõ, Chu thị cho tới bây giờ đều chỉ có vào chứ không có ra.

“Nói thật, nếu lão thái thái muốn thưởng chút đồ cũng không có gì mà đưa. Bà lấy tiền ở đâu, tiền bạc và đồ vật của bà, còn không phải do nhà chúng ta cho sao.” Lúc ấy Liên Thủ Tín đã nói vậy với Trương thị.

Trương thị làm mẹ chồng, tâm tình thư sướng, nhưng lần này bà cũng không nói theo Liên Thủ Tín.

“… Ai trông cậy vào bà có thể đưa đồ quý trọng gì? Cũng không bảo là muốn vàng muốn bạc. Chẳng qua là có tâm hay không thôi. Dù chỉ là một cái khăn cũng là chút tâm tư của bà với vãn bối… Trong nhà lại không có người ngoài, đến lúc này rồi, chàng còn che giấu gì chứ…”

Liên Thủ Tín bị Trương thị nói đúng tâm bệnh, vẻ mặt ngượng ngùng, không thể nói thêm gì.

“Không phải ta tự khoe.” Trương thị thấy Liên Thủ Tín như vậy, liền liếc Liên Thủ Tín một cái, nói tiếp: “Ông bà ngoại Ngũ lang có gì đâu. Lúc còn trẻ, bọn họ còn không giàu có bằng lão gia tử và lão thái thái. Vậy mà bà ngoại nó cũng thưởng cho vợ Ngũ lang một đôi vòng tay. Theo điều kiện hiện tại của nhà chúng ta thì cũng không mắc, nhưng là tâm ý của bọn họ. Bà ngoại nó lúc còn trẻ đã nói, bất kể hậu bối vãn bối nào của người cũng đều có.”

“Năm đó lão thái thái ngay cả một vật trang sức đeo tay cũng không cho? Đều đi đâu rồi, chắc chàng cũng rõ. Ta có muốn một cọng cỏ cũng không cho. Nhưng ta cũng không nghĩ nhiều, ta là người ngoài, người ta sao có thể cho ta cơ chứ. Nhưng mấy hài tử này, không phải là ruột thịt của ngươi sao? Không phải họ Liên, không phải là cháu ruột của bà sao?”

Có lẽ do tuổi tác đã lớn, hiện tại Trương thị đôi khi nhớ tới chuyện xưa sẽ oán giận, quở trách Liên Thủ Tín mấy câu. Dĩ nhiên, Trương thị cực ít khi làm vậy trước mặt mấy hài tử, nếu có Tần Nhược Quyên ở đó, bà càng không làm thế.

Liên Thủ Tín bị Trương thị oán trách không dám nổi nóng, ông không nói gì Trương thị. Ông biết, nếu vừa rồi ông không nói cái câu che giấu kia, Trương thị sẽ không lật lại mấy nợ cũ này cho ông thấy. Những chuyện đã qua, lúc ấy Trương thị cũng không oán trách ông, bây giờ lại nói, chẳng qua chỉ trách ông thiên vị mà thôi. Liên Thủ Tín cười chuộc tội.

Trương thị nhìn Liên Thủ Tín như vậy, cũng sợ bọn nhỏ tùy thời trở về, nên không quở trách Liên Thủ Tín nữa.

“… Ta đã thương lượng với Mạn Nhi rồi, biết lão thái thái sẽ lại vắt cổ chày ra nước. Nên ta đã đưa đồ cho vợ Kế Tổ, để nàng đến lúc đó đưa cho vợ Ngũ lang, nói là lão thái thái thưởng.”

Miếng ngọc bích song ngư này chính là do Trương thị giao cho Tưởng thị, để làm quà thưởng cho Tần Nhược Quyên.

Liên Thủ Tín nhìn ngọc bội song ngư, dĩ nhiên cảm kích Trương thị hiền lành, suy nghĩ thấu đáo.

Trương thị nhìn lại Liên Thủ Tín, đối với việc Liên Thủ Tín vui mừng, giờ phút này cũng không cảm thấy gì cả. Chỉ là thấy lần này Tần Nhược Quyên đến thăm Chu thị hết thảy đều thuận lợi, bà mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Tất cả mọi người ngồi xuống, Tưởng thị và Đại Nữu Nữu bưng trà nóng cùng mâm đựng trái cây đi lên. Có thể nhìn ra, hôm nay trong nhà này đều do Tưởng thị định đoạt. Trà và mâm đựng trái cây cũng là đồ tốt nhất mua được trên trấn trên, lại được bày biện cực kỳ chỉnh tề.

Liên Thủ Tín ngồi trên ghế, ngẩng đầu nói chuyện cùng Chu thị. Giờ phút này Chu thị cúi đầu, còn hơi khò khè, nghe thấy mấy lời của Liên Thủ Tín lại làm như mắt điếc tai ngơ.

“… Lão thái thái vui quá nên mấy ngày này đều không ngủ ngon được, hiện tại có lẽ đã mệt mỏi.” Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ cũng nói với mọi người.

Người già cũng thường có chuyện như thế. Nếu không phải Chu thị mệt mỏi, buồn ngủ, chỉ sợ tình hình bây giờ cũng sẽ không yên tĩnh, hài hòa như thế.

“… Chúng ta sang đây thăm lão thái thái, để chúc mừng năm mới bà luôn.” Trương thị nói: “Vả lại, cũng muốn để vợ Ngũ lang tới gặp lão thái thái, để bà gặp cháu dâu… Lão thái thái lại mệt như vậy, thì…”

Trương thị nhìn Liên Thủ Tín, cũng không mở miệng nói muốn rời đi trước.

“Vậy để lão thái thái nghỉ cho khỏe, chúng ta ở nơi này ồn ào, lão thái thái nghỉ cũng không tốt.” Liên Thủ Tín đứng lên nói.

Liên Thủ Tín đã nói như vậy, Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ và Tưởng thị đương nhiên cũng không miễn cưỡng giữ lại. Mọi người đều đứng dậy đi ra ngoài.

“… Chiếu cố lão thái thái cho tốt…” Bên này đi ra ngoài, Liên Thủ Tín vẫn không quên dặn dò Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ.

Từ ngoài phòng đi ra, Trương thị dừng bước ở trong viện, chỉ vào Tây Sương phòng nói với Tần Nhược Quyên.

“… Trước kia, một nhà chúng ta ngụ ở nơi này. Ngũ lang chào đời từ trong căn phòng kia đấy… Phía dưới là vườn rau xanh. Từ nhỏ Ngũ lang đã hiểu chuyện, nó và tỷ tỷ, dắt theo Mạn Nhi và Tiểu Thất, không cần đến người lớn chúng ta, đã có thể chăm sóc tốt cái vườn này…” Từ trong nhà đi ra ngoài, cách xa Chu thị, Trương thị cảm thấy hô hấp cũng thông thuận hơn rất nhiều. Nói cũng nhiều hơn, lôi kéo Tần Nhược Quyên nói chuyện trước kia.

Đợi đến khi mọi người đi tới đại môn, Tần Nhược Quyên đã biết được không ít chuyện lý thú của Ngũ lang khi còn bé. Ngũ lang ở một bên, có chút bất đắc dĩ.

Ra khỏi đại môn, Liên Thủ Tín nói với Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Tưởng thị và Đại Nữu Nữu nên dừng bước.

“Lão thái thái không thể thiếu người trông nom, mọi người cũng đừng tiễn nữa. Trở về đi thôi.” Liên Thủ Tín nói, một mặt nhìn Liên Kế Tổ một cái: “Kế Tổ, một hồi không có chuyện gì thì cháu đến gặp ta một chuyến, ta có việc muốn nhờ.”

“Vâng.” Liên Kế Tổ nhanh chóng đáp ứng.

Tưởng thị đứng ở bên cạnh, ánh mắt chợt lóe, nhưng ngay sau đó lại khẽ cúi đầu, cũng không nói chuyện.

Người một nhà trở lại nhà cũ, đến ngồi trong phòng Trương thị. Tần Nhược Quyên cũng theo tới hầu hạ. Trương thị lại bảo Tần Nhược Quyên và Ngũ lang trở lại tiểu viện của bọn họ.

“Ở chỗ mẹ không còn chuyện gì. Không cần con hầu hạ nữa đâu. Viện kia sau này là của các con. Hai đứa trở về nghỉ ngơi một chút, nhìn xem có muốn mua thêm gì nữa không, hay có gì cần đổi thì đổi đi.”

Ngũ lang đứng dậy, dẫn theo Tần Nhược Quyên đi đông khóa viện.

Trong phòng chỉ còn lại Liên Thủ Tín, Trương thị, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất.

“Lão thái thái… có gì đó là lạ!” Thấy con dâu đi rồi, Liên Thủ Tín khẽ nhíu mày nói một câu.

“Đúng là không giống với bình thường.” Trương thị nói: “chỉ là, như vậy cũng rất tốt. Nếu bà giống như mọi khi, ta thật sợ hôm nay sẽ gây khó dễ cho vợ Ngũ lang, mọi người đều khó coi.”

Lời này là sự thật, cho dù Liên Thủ Tín muốn phản bác cũng không cách nào phản bác.

“Cha, người nói xem, lão thái thái không làm khó, không gây khó dễ cho chúng ta, người lại còn không thích ứng, cảm thấy có gì đó không đúng.” Liên Mạn Nhi nói.

“Cha không nói có gì không đúng.” Liên Thủ Tín bị chẹn họng, suy nghĩ một chút liền nói: “… Lão thái thái mệt mỏi, nói cái gì mà biết Mạn Nhi làm huyện chủ, Ngũ lang cưới vợ, liền vui mừng đến mấy ngày không ngủ được. Chuyện này, các con cũng tin sao.”

Trương thị, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất nhịn không được phì cười.

“Cha, người tin không? Nếu người tin, chúng con cũng tin.” Tiểu Thất cười nói.

“Con còn đùa cha?” Liên Thủ Tín làm bộ trợn mắt nhìn Tiểu Thất một cái, sau đó nói câu thật lòng: “… không giống như tính cách của lão thái thái…”

Chu thị sẽ vì bọn họ có chuyện vui mà cao hứng đến ngủ không yên, căn bản là chuyện không thể xảy ra, ngay cả Liên Thủ Tín cũng không tin nổi chứ đừng nói ai khác.

“Lão thái thái mệt mỏi như vậy, không thể nào do mất ngủ đến vài ngày. Nếu không phải nguyên nhân này, còn có thể là gì khác. Bây giờ nhà bên đó cũng không còn chuyện gì, nếu có chuyện cũng không cần lão thái thái phải nhọc lòng. Hơn nữa, lão thái thái là người chịu được ủy khuất sao, bà có thể để cho người khác được nhàn hạ thoải mái, còn chính mình mệt mỏi sao?” Trương thị liền nói.

Chu thị mất tinh thần thành như vậy, nếu không phải là do vất vả, vậy cũng chỉ có thể là vì ban đêm ngủ không ngon mà thôi. Đã không phải vì cao hứng đến mất ngủ, thì có thể vì nguyên nhân gì nhỉ?

“Hay là… bị hù dọa?” Liên Thủ Tín nghĩ nửa ngày, chợt nảy ra một ý.

Bình luận

Truyện đang đọc